Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Ngày hôm qua - ngày hôm nay...

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (74.55 KB, 3 trang )

Ngaøy hoâm qua - Ngaøy hoâm nay.
Ngày hôm qua của hơn 25 năm trước đây, mẹ sinh tôi ra trên đời vào một
buổi sáng cuối xuân. Một đứa con gái nhỏ, sinh đủ tháng mà chỉ nặng hơn hai cân,
nhẹ hơn một con mèo ốm. Mẹ bế tôi trên tay, khóc và lo lắng sợ không nuôi nổi.
Bà ngoại động viên "có trốc có tai nuôi lâu cũng nậy"… Ngày hôm nay tôi đã lớn,
bà ngoại tôi chỉ còn là một nấm đất nhỏ trong nghĩa trang quê, một cuộc đời gồng
gánh hơn 80 năm vì con cháu, rút cục lại cũng trở về hư vô theo quy luật con
người…
Ngày hôm qua của 25 năm trước đây, cơn bão khủng khiếp năm 1982 đổ bộ.
Cả gia đình lo chống đỡ cho mái nhà tranh xiêu vẹo. Mẹ một tay dắt chị, một tay bế
tôi, khi ấy được hơn 6 tháng tuổi, lên lánh tạm nhà bác trên khu nhà tầng Quang
Trung. Con gái bác sinh bằng tuổi tôi, là con út và con gái duy nhất nên chị được
cưng chiều. Mẹ chờ ba mang cơm độn hột mì lên, rớt nước mắt khi nhìn bác chăm
cho con gái bằng sữa bò và gà tần, mà thương cho con gái mình còi cọc đói sữa…
Ngày hôm nay khi tôi trưởng thành, biết đưa về cho mẹ đồng lương đầu tiên và
giúp em đi học, chị họ tôi vẫn sống dựa vào bác. Vì chị không thể tự mình học
hành và lao vào cuộc sống đầy những lo toan này…
Ngày hôm qua của 22 năm trước đây, tôi lên ba tuổi. Trò chơi duy nhất của
tuổi thơ là đánh đu trên cánh tay ba mỗi buổi chiều về, rồi cười như nắc nẻ khi ba
xuống tấn, để tôi đưa nắm đấm bé nhỏ và đấm vào bụng ba, lúc ấy tôi tự thấy mình
khỏe mạnh lắm, mà không biết rằng nắm đấm của một con bé ba tuổi làm gì có
lực…Ngày hôm nay, tôi trở thành người đồng nghiệp của ba tôi, "hai ba con đứng
chung một chiến hào". Ba không còn đủ sức đưa cánh tay cho tôi đánh đu nữa,
ngược lại tôi trở thành "cánh tay phải" hỗ trợ cho ba trong công việc: là con gái
kiêm thư ký đánh máy, kiêm giáo viên bộ môn và kiêm cả "trợ lý chủ nhiệm"…
Ngày hôm qua của 20 năm trước đây, tôi vào lớp một, người cầm tay đưa
giúp tôi nét bút chì đầu tiên, người dắt tôi vào lớp học buổi đầu tiên, là chị gái chỉ
hơn ba tuổi. Chị tỏ ra rất hãnh diện trong nhiệm vụ được ba mẹ giao mặc cô em gái
nhất quyết không buông tay chị để đi theo cô giáo…Ngày hôm nay, khi tôi vững
vàng tự bước đi không cần chị dắt dẫn, chị lo toan cho một gia đình nhỏ với đứa
cháu sắp chào đời. Tôi hồi hộp mong chờ cháu không kém gì chị. Chỉ thấy hơi tiếc


nuối vì quãng ngày ba chị em sống bên nhau, cãi cọ nhau và yêu thương nhau
không còn được trọn vẹn như trước vì tôi phải "chia sẻ" chị cho một gia đình nhỏ…
Ngày hôm qua của 18 năm trước đây, em trai tôi lên bốn tuổi, bụ bẫm, trắng
trẻo, hồn nhiên mặc lại những chiếc váy hoa của hai chị mà không đòi mẹ phải mua
đồ con trai. Tôi và chị thường tắm cho em mỗi chiều hè, rồi ba chị em nhong nhóng
ra cổng chờ mẹ đi làm về. Em luôn chạy về nắm áo chị tôi mếu máo nếu bị bạn bè
bắt nạt…Ngày hôm nay em đã thành một người đàn ông trong gia đình, biết lo toan
và bảo vệ cho hai chị, biết nhắc nhở mỗi khi tôi gọi điện "chị dạy nói be bé thôi
không thì đau xoang đấy, nhớ khi viết bảng ngoảnh mặt đi để bụi phấn đừng bay
vào"…
Ngày hôm qua của 13 năm trước đây, tôi học lớp tám trong một trường
chuyên thành phố, lần đầu tiên khóc tức tưởi khi bị lũ bạn trêu chọc. Bạn tôi, một
đứa con trai của chủ tiệm vàng lớn nhất trong thành phố, giằng lấy chiếc xe đạp cũ
tôi kế thừa của mẹ, vừa đạp xe quanh sân trường vừa kêu to "đồ cổ đây, đồ cổ đây".
Những đứa con trai trong lớp hò hét theo sau chiếc xe cao gấp đôi người tôi và
không còn nguyên màu sơn của nó, mặc tôi chạy theo đòi giữa trưa nắng. Hôm ấy,
tôi bỏ về đi bộ giữa trưa, mặt đỏ gay vì nắng. Lần đầu tiên thấy trong mình có cảm
giác sự căm thù, lần đầu tiên mơ hồ nhận ra ranh giới phân biệt giàu nghèo…Ngày
hôm nay, khi khôn lớn tôi vẫn tự hào mỗi lúc gặp bạn bè ngày xưa bởi tôi đã tự đi
trên đôi chân của mình.Và tôi biết, mình hoàn toàn không thua kém bạn vì nhà
mình nghèo. Cái tôi có bạn khó có thể có. Đó là một mái ấm gia đình thật sự, một
chốn yên bình và yêu thương để tôi tìm về, để tôi nương tựa…
Ngày hôm qua của 12 năm trước đây, tôi biết đến cảm giác vui sướng, hạnh
phúc tột độ khi đạt được thành tích cao trong học tập. Giải ba của kỳ thi HSG quốc
gia năm ấy chắc chắn không phải là giải cao nhất, nhưng tôi đã cố gắng hết mình
để có được nó… Ngày hôm nay tôi đã đi qua nhiều kỳ thi lớn nhỏ, thành công
nhiều nhưng thất bại cũng lắm, tôi chỉ nghĩ về tấm bằng khen năm ấy như một kỷ
niệm đẹp, như một khoảnh khắc đáng nhớ chứ không còn thấy nó là một cái gì lớn
lao, to tát nữa…
Ngày hôm qua của 11 năm trước đây, tôi cùng cậu em họ học như điên mỗi

đêm và chỉ biết đến cách giải trí duy nhất là ngồi vắt vẻo trên thành giếng ngắm
trăng và hát. Những bài hát không đầu không cuối là nguyên nhân gây mất ngủ cho
hàng xóm…Ngày hôm nay cả tôi và em đều đã lớn. Mỗi đứa có một cuộc đời. Rất
ít khi trò chuyện với nhau. Và giai điệu bài hát "yesterday" xưa chỉ còn là một
khoảng lặng thỉnh thoảng mới trào lên trong ký ức…
Ngày hôm qua của 10 năm trước đây, lần đầu tiên tôi gặp anh trên thư viện
mùa hè. Cậu bạn hiền lành, cao to với nụ cười dễ mến. Cuộc gặp gỡ tình cờ ấy là
sự sắp xếp thú vị, ngẫu nhiên, may mắn của số phận…Để ngày hôm nay, người bạn
năm xưa trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Người có thể khiến tôi
cười tươi nhất, hạnh phúc nhất, tin tưởng nhất nhưng cũng khóc nhiều nhất, tổn
thương nhất, nghi ngại nhất…
Ngày hôm qua của 9 năm trước đây, lần đầu tiên tôi có một khoảng thời gian
thật dài sống trong bệnh viện. Những ngày đối diện với đau đớn, âu lo và cả ám
ảnh về cái chết mỗi đêm mất ngủ. Nhưng đó cũng là ngày của khoảng trời xanh
ngoài khung cửa phòng bệnh, của khóm hoa nhài trắng trên con đường nhỏ đi dạo
cùng anh, của 9 bông ngọc lan anh hái trộm nhà hàng xóm, vụng về gói trong tờ
giấy kiểm tra học trò, vụng về đưa cho tôi mà đỏ chín mặt…Và ngày hôm nay, khi
trải qua chặng đường tình yêu lãng mạn đầy thử thách, mỗi lúc mệt mỏi, kiệt sức
trước một sóng gió hay tổn thương, tôi thường nghĩ về ngày hôm qua để tìm cho
mình nguồn sức mạnh, để vững tin hơn vào sự lựa chọn của chính mình…
Ngày hôm qua của 5 năm trước đây, tôi là cô sinh viên năm cuối, ngập
ngừng trước một cô giáo trẻ xin được cô hướng dẫn luận văn. Cô nhìn vào mắt tôi
và hỏi "cô yêu cầu cao lắm và khó lắm, em có đủ kiên nhẫn để làm việc với cô
không?". Tôi lấy hết can đảm gật đầu mà lòng hồi hộp và lo lắng không thể tả…
Cho đến ngày hôm nay, 4 năm của một "tình thầy trò đặc biệt", tôi cảm ơn số phận
đã cho tôi gặp được cô. Người cô không chỉ hướng dẫn tôi làm luận văn mà còn là
người chị dẫn dắt tôi trên bước đường cuộc sống. Đó là người đầu tiên tôi nghĩ đến
mỗi lúc không chịu đựng nổi gánh nặng suy tư và khổ sở đè nặng trong mình. Và
đó là người thứ hai sau mẹ ảnh hưởng lớn đến cách sống, cách cư xử của tôi với
mọi người, với chính bản thân mình…

Ngày hôm qua của 4 năm trước đây, tôi đứng trên bục giảng giờ đầu tiên và
cảm giác được sự tan vỡ của một ảo tưởng. Ảo tưởng về những giờ học đầy say
mê, ở đó, mình được quyền dạy theo điều mình nghĩ và ánh mắt học trò đen láy
chăm chú dõi theo lời mình giảng. Khi ấy, tôi chợt nhận ra thực tế môn học của
mình không cần thiêt với học trò, ít ra là trong suy nghĩ của đa số các em…Ngày
hôm nay tôi đã có 4 năm kinh nghiệm giảng dạy. Tôi không còn cầu toàn như
trước, đôi lúc cảm giác mình như kẻ lạc đường, nhưng rồi vẫn nỗ lực dốc hết sức
mình để dạy, để rung động với thế giới văn chương. Dù chỉ dạy cho một số ít học
trò say mê văn học, dù là một kẻ cô đơn "bẻ que chống trời", vẫn không thể đi theo
một con đường khác. Vì biết rằng mình sinh ra trên đời là để dạy học. Ở trong nghề
ấy và nghiệp ấy, mình mới thật là chính mình…
Ngày hôm qua của những ngày gần đây, tôi có thêm nhiều nỗi buồn, nhiều
cảm nhận rõ rệt hơn về mặt - bên - kia của cuộc đời và con người. Cái mặt trái
không có màu hồng của một thời mơ mộng. Có bất công, có những tỵ hiềm, có bực
tức và có cả sự đau khổ…Nhưng ngày hôm nay, tôi sẵn lòng đón nhận những điều
bất như ý đó. Bởi một lẽ giản dị, chúng là một phần của cuộc sống. Bởi khi không
thể tránh né được thì cách tốt nhất là đối diện…
Ngày hôm qua của hai ngày trước đây, cô học trò nhỏ đã khóc và kể cho tôi
nghe về gia đình em. Những chuyện em đang trải qua, quá khủng khiếp và vượt ra
ngoài tưởng tượng của tôi. Nó ám ảnh tôi đến mức làm tôi cứ phải bận tâm tìm
hiểu…Để ngày hôm nay, tôi vẫn chưa hết buồn, hết lo âu cho một tâm hồn còn trẻ
con sớm bị méo mó trong một cái nôi gia đình duy trì không bằng tình thương mà
bằng đòn roi và sự lừa dối. Và tôi chỉ thầm mong sao cô học trò của mình sẽ đủ
nghị lực để vượt qua nỗi khổ, đủ bản lĩnh để làm một "thanh âm trong trẻo", đủ bao
dung để yêu thương những người thân trong gia đình em. Dù tình yêu ấy là rất khó
khăn mới có thể tìm lại…
Ngày hôm qua đã trôi đi với buồn, vui, đau khổ, nụ cười, nước mắt. Ngày
hôm nay cũng hiện diện với đau khổ, buồn, vui , nước mắt, nụ cười. Nhưng dù thế
nào đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ luôn nhớ về ngày hôm qua để thêm trân trọng ngày
hôm nay. Bởi "kỷ niệm là những gì mà khi ta nhớ lại, ta thấy tự tin trên con

đường hướng tới tương lai. Tương lai tốt thì kỷ niệm mới đẹp. Đó cũng là niềm
an ủi ta trong những lúc khó khăn". Và như vậy, nghĩ về ngày hôm qua, nâng niu
ngày hôm nay là để biết rằng tôi - đang - sống.

×