Tải bản đầy đủ (.doc) (20 trang)

Tiểu phẩm về 20 tháng 11

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (275.71 KB, 20 trang )

kịch nói
ngời thầy đáng kính
Trong một giơ văn của lớp cô giáo đang trả bài cho học sinh:
Cô Thủy - Tôi phải nói rằng các em đã làm cô rất , rất thất vọng. đây là ví
dụ,
(cô giáo gọi học sinh )Phan Hà.
Phan Hà Dạ có em.
Cô Thủy - đề bài ra Em hãy cho biết , Ai ăn cắp nỏ thấn của An Dơng
Vơng và tại sao lại ăn cắp thế mà các em thử nghĩ xem bạn Lăng viết thế
nào nhé.
Kính tha cô giáo chủ nhiệm lớp 12A em tên là Phan Hà xin
mạnh dạn có ý kiến với co nh thế này:
chúng em những đứa trẻ thế hệ @ cuộc sống số,mạnh bạo
ham hiểu biết,vì vậy tâm lý khác hẳn thế hệ ông cha. Nhng tha cô dù
quậy đến đâu thì chúng em cũng kô là kẻ gian manh, có tính ăn cắp
vặt hoặc tham nhũng tiền tỷ nh lũ tham quan vô lại PUM 18 hoặc
mấy ông tham quan ở bộ Thơng mại hoặc lũ ngời sẻo tiền cứu trợ bão
lũ của những ngời dân khốn khổ vì vậy cô hỏi chúng em : Ai ăn cắp
nỏ thần là một sự sỉ nhục chúng em là kô tin vào thế hệ trẻ, những
chủ nhân tơng lai của đất nớc . Em cũng xin nói thẳng thắn với cô thế
này : kô bào giờ viện bảo tàng của nớc ta có nỏ thần, vì nếu có nỏ
thần thì chắc chắn chẳng có bọn lợc nào dám xí xớn vào bờ cõi chúng
ta .Mà nếu có nỏ thần thật thì kẻ đầu tiên ăn cắp phảI là ông giám
đốc bảo tàng , mang về nhà chống trộm , chứ làm gì đến lợt chúng
em, riêng bản thân em đợc sinh ra trong một gia đình khá giả , bố là
một đại gia chủ tịch Hội đồng quản trị 1 tổng công ty lớn , có hàng
chục nghàn cổ phiếu giá trị hàng tỷ đồng hà cớ gì em phải ăn cắp nỏ
thần cho thêm rách việc Đó là những ý kiến chân thành rất thẳng
thắn của em . Rất mong cô thấu hiểu. Kính th Phan Hà tức Hà tỷ
phú.
Cô Thủy Hãy nói cho cô biết em định giễu tôi phải không ?


Phan Hà Tha cô đó là những lời gan ruột của em chứ em đâu dám
Em quá biết thân phận của em chứ ạ Sang năm thi tốt nghiệp rồi cô lại là
giáo viên chủ nhiệm là ngời đang nắm yết hầu em thì dại gì em lại giẫm vào
ổ kiến lửa, húc vào tổ ong bầu ạ?
Cô Thủy Cậu nói gì vậy , cuối giờ ở lại gặp tôi
Phan Hà rõ ạ
Cô Thủy -- Còn đây lại là 1 bài văn khác các em thử đoán xem tác giả của
nó là ai ?................ Không đoán ra phải không. cũng phải thôi Vì tác giả
của nó là ngời nổi tiếng 1 ngời đã đoạt giải văn của Tỉnh . Bây giờ thì đoán
ra cha ( cả lớp à nhìn Vân ) Xin mời ngời nổi tiếng của lớp tga đứng dạy
(Vân không nhúc nhích ) Các em ạ khác hẳn với cách nghĩ hồ đồ của bạn
Hà .. Bài văn của bạn Vân là một bài văn sắc sảo t cỏch t vn n
cỏch gii quyt vn m nu mt giỏo viờn khụng cú bn lnh ngh
nghip vng vng chm thỡ s cho bi ny 10 im cng. Nhng vi tụi thỡ
khỏc... Tụi hiu ngay õy l bi lm ca 1 hc trũ quỏ t tin .mun khng
nh mỡnh bng cỏch ni lon. Ni lon mt cỏch trng trn !
(C lp lờn . Cễ thy a t giy cho Hong) E m c i cho c lp
cựng nghe.
: Hong -
Tụi khụng hiu ti sao ngi ta li ra : Ai n cp n
thn ? Liu h cú ngh rng, h ang hiu sai lch s khụng ? Bi vỡ,
Trng Thu, con trai Triu , chng ca M Chõu cú n cp n thn
õu m ch ỏnh trỏo nú bng mt cỏi khỏc m thụi. T in ting
Vit, ó nh ngha, vt b ỏnh trỏo l vt nm th ch vt tht.
Vỡ vy, tụi mun c sa li bi ny cho ỳng l : Ai ó ỏnh trỏo
n thn v ti sao li ỏnh trỏo ? (C lp li lờn.)
Tha cụ, em c ht bi .
Cụ Thy - Thụi, khi cn, ch vy cng ri. (ra hiu cho Hong ngi
xung v núi vi Võn ) Em hóy núi cho c lp bit, ti sao em li vit vy ?
Võn - Tha cụ, em lm vy vỡ mun bo v s tht ca lch s.

Cụ Thy -- Vy l' em mun kt ti nhng ngi ra bi l xuyờn tc
lch s ? ỳng vy khụng ?
Võn - Khụng , em ch mun khng nh rng h ó b
nhm ln nghiờm trng v s nhm ln ú ó lm cỏc th h hc trũ hiu
sai lch s ca nc nh.
Cụ Thy - Vy l em ó x tot kin thc ca nhng thy cụ, nhng nh
s hc uyờn thõm ó ngh ra bi ny ?
Võn - Em khụng bao gi cú ý nh v a c nm, nờn ch mun núi v
sai lm ca nhng ngi ra bi ny.
Cô Thủy - Và chắc chắn khi phê phán những người ra đề, em coi thường
luôn tôi, giáo viên đã cho các em làm để bài này là một kẻ ngu ngơ, không
biết phân biệt đúng sai đúng không ?
Vân - ôi sao cô hay suy luận thế ạ ? Em đâu dám nghĩ về
cô như vậy ạ
CÔ Thuỷ : - Thôi, đừng có mà chống chế. Tôi quá hiểu em tại sao lại hành
động như vậy. Em định hạ bệ tôi, đúng không ?
Vân : - Thưa cô, em không bao giờ dám có ý nghĩ ấy ạ.
CÔ Thuỷ : - Đến nước này mà em còn định chối à ? Tôi yêu cầu em viết
bản tường trình, nêu rõ nguyên nhân dẫn đến hành động ngông cuồng là
viết bài văn này. Sáng mai nộp cho tôi.
Vân : - Thưa cô em e rằng em sẽ không thực hiện được yêu cầu của cô.
CÔ Thuỷ : - Tại sao ?
Vân : - Vì em không thấy mình có gì sai ạ.
CÔ Thuỷ : - Thế thì em nghĩ người sai là tôi ? (đi lại/ vẻ bực tức)
Em đúng là một học trò cá biệt. Tôi đã đứng trên bục giảng hơn 5
năm, năm nào cũng là giáo viên dạy giỏi cấp thành phố, đã phải dạy cả các
trò dạng đầu gấu, lưu manh, nhưng chưa bao giờ thấy học trò nào hỗn hào
và ngạo mạn dám thách đố giáo viên như em. Sao tôi hỏi lần cuối : Em có
định viết tường trình khuyết điểm của mình không ?
Vân : - Em tha thiết đề nghị cô suy nghĩ lại.

CÔ Thuỷ : - Vậy là em muốn chống lại tôi để tôi thoả hiệp với em ? !...
Vân : - Không phải thoả hiệp mà là không phủ nhận học trò một cách cực
đoàn. Em tha thiết mong cô nhìn em một cách trong sáng! không gợn một
chút tư lòi.
Cô Thuỷ : - Này em hãy nghe đây : Tôi có quyền tự hào rằng, từ khi đứng
trên bục giảng, tâm hồn tôi luôn sáng như gương ?
Vân : - Rất tiếc là em không thể soi vào tấm gương của cô được.
CÔ Thuỷ : - Vì mặt em có vết nhơ, nên dù gương có sáng đến mấy thì vẫn
không hết nhơ được, hiểu không ?
Vân : - Thưa cô, không phải vậy mà là ...
CÔ Thuỷ : - Là sao ? Là sao, hả ?
Vân : - Nếu cô cho phép, em xin nói thật.
CÔ Thuỷ : - Cứ nói. Nói
Vân : - Thưa cô, cô đã... trù úm em.
CÔ Thuỷ : - Em bảo tôi trù úm em ?
Vân : - Vâng ạ.
CÔ Thuỷ : - Sao tôi lại phải trù úm em cơ chứ ?
Vân : - Vì. . .
CÔ Thuỷ : - Vì sao ?
Vân : - Vì em không đi học lớp cô dạy thêm.
Hoàng - (Đứng bật dạy ) Em phản đối ! Học sinh gì mà láo thế ? ? Dân
chủ quá đà sẽ thành dân chợ đấy.
CÔ Thuỷ : - Nói láo là còn nhẹ. Phải nói là cuồng ! Tôi biết em không
được khoẻ vì có bệnh. Tôi rất muốn thông cảm với em. Nhưng rất tiết là
không thể thông cảm được. Đáng lẽ người có bệnh như em thì không nên
ngông cuồng mới phải. Thế mà em lại không biết thân biết phận mình.
Vân (gào) : - CÔ ! CÔ không được nói em như vậy
CÔ Thuỷ : - Đừng gào lên như thế. Không doạ được tôi đâu.
(nói với cả lớp) Nhân đây, tôi xin tuyên bố : Nếu em không viết bản tường
trình nhận khuyết điểm và xin lỗi tôi tôi sẽ không chấp nhận có một học trò

như em Ở lớp này nữa, hiểu không ?
Vân : - Thưa cô, thế thì không bao giờ cô còn nhìn thấy chữ của em nữa
đâu. (khóc chạy ngoài)
Liễu (đứng đậy) : - Thưa cô, em xin có ý kiến ạ.
CÔ Thuỷ : - Cứ nói.
Liễu : - Thưa cô, em mong cô hãy bình tâm suy nghĩ lại...
Mộc : - Thưa cô, mong cô hãy thông cảm cho bạn ấy.
CÔ Thuỷ : - Hay hớm quá, thời hội nhập, học trò vừa cãi nhem nhẻm vừa
khuyên bảo giáo viên. Chưa biết chừng nay mai có người còn nhảy lên bục
giảng để giảng bài cho cô đấy.
Hoàng : - Thưa cô, cái bọn ấy cứ nghĩ rằng trứng khôn hơn vịt quay đấy
ạ !
CÔ Thuỷ ( nói với Mộc và Liễu) : - CÔ cảm thấy hai em rất ấm ức.
Liễu : - Chúng em đâu dám, chúng em chỉ muốn cô bình tâm lại.
CÔ Thuỷ : - Cả lớp nghe đây : Nguyên tắc của tôi là : ý của giáo viên trên
bục giảng là ý Chúa. Những phán quyết của giáo viên Ở lớp cũng như
những phán quyết của trọng tài trên sân cỏ, khi đã phát ra thì không thể
thay đổi để không phải lâm vào cảnh đẽo cày giữa đường. Đẽo cày giữa
đường, hiểu không ! Thôi, cả lớp nghỉ !
Hoàng : - Thưa cô, cô nói rất chí lí và chí phải ạ . Vì đẽo cày giữa đường
thì cày sẽ thành cuốc ạ. (Cả lớp nhìn Hoang cười ồ.)
cả lớp lại ngồi xuống nói chuyện với nhau )
Hoàng - Đúng là bệnh quá mất khôn. Thì ra cô cũng đã biết nó bị bệnh.
Liễu : - Cậu bảo ai bị bệnh, hả ?
Hoàng : - Cái Vân chứ còn ai ? Bạn thân sắp chết mà ấy không biết à ? Sao
vô ích thế?
Liễu : - Nhưng nó bị bệnh gì ?
Hoàng : - Căn bệnh thế kỉ !
Mộc : - Đừng có mà bịa đặt rồi phao tin đồn nhảm nhé !
Hoàng : - Thật chứ đâu phải nhảm ? Thế cậu không biết, bố mẹ nó bị chết

vì "ết" à ?
Liễu : - Biết ? Nhưng không phải vì thế mà cậu phao tin là nó bị "ết", hiểu
không ?
Hoàng : - Sao thời này mà còn những kẻ mù y học thế ? BỐ mẹ bị ết thì
làm sao con tránh khỏi "si đa" cơ chứ.
Liễu : Chính cậu là thằng mù ! Cái Vân không hề bị mắc bệnh. BỐ nó bị
"ết" do lây nhiễm với một tên tội phạm khi vật lộn để bắt tên ấy, hiểu
không ?
Mộc (túm cô áo Hoàng) : - Trời ơi, thì ra chính Cậu là kẻ đã phao tin cái
Vân bị 'ết" ư ? Thảo nào, dạo này mọi người cứ xì xào, bàn tán và xa lánh
nó. Sao cậu khốn nạn, vong ân bội nghĩa thế? Người ta chấp nhận cả tính
mạng vì sự bình yên của đất nước này, thế mà mày lại nỡ đối xử với con
người ta như vậy ? Cậu là đồ đểu ! đồ "ăn cháo đá bát" ! (ấn đầu Hoàng
xuống)
Hoàng (vùng ra) : - Buông ra !
Mộc - Thằng khốn . Tao sẽ vạch bộ mặt đểu cáng của mày trước toàn
trường và nói cho mọi người biết rằng, vì tán tỉnh cái Vân không được nên
mày trả thù một cách hèn hạ là phao tin nó bị ết" .
Liễu : Đúng đấy ? Phái nói cho mọi người biết để đề phòng mày ! Mày
đúng là con bệnh đã hết thuốc chữa.
Mộc : - Mày là đồ là 'si đa” tư tưởng hết thuốc chữa. Cút đi cho khuất mắt
chúng tao
(2 người bạn ra ngoài )
- CHUYỂN CẢNH
CẢNH 2 (ở ngoài cầu )
Vân từ ngoài đi vào
Tiếng cô Huê : Vân ơi .... Vân ơi ! Tiêng của Liễu và Mộc : Vân ơi cậu ỏ
đâu Vân ơi !
Vân (khóc) : - ông ơi, xin ông hãy tha tội bất hiếu cho cháu vì cháu không
thể sống trên cõi đời này nữa. Cháu khổ nhục quá, ông ơi ? (định nhảy

xuống)
Cô Huê (nhảy tới túm lân tay Vân kéo lại : - Đừng
Vân Vùng ra để nhảy xuống ) : - Cô buông em ra ?
Cô Huê : - Đã bảo đừng làm vậy mà ?
( Vân cứ vùng ra nhảy xuống.)
Cô Huê : - Đã bảo đừng, sao không chịu nghe, hả ?
Vân vẫn cứ vùng ra định nhảy xuông .Huê bực bội tát cho Vân 1 cái ngã
ra đó.
Cô Huê : Nhảy đi ! Muốn chết thì nhảy đi. Chết đi đồ hèn nhát ?
Vân (khóc) : - Em khổ quá cô ơi. Nhục nhã quá, cô ơi.
Cô Huê : - Thế em tưởng em chết đi là hết nhục à ? Em có nghe người ta
nói : Người chết không bao giở có thể tự bảo vệ mình hay không ? Nếu em
chết ai sẽ minh oan cho em ? Liệu hương hồn bố mẹ em có yên ổn vì em,
khi em lại tự huỷ hoại cuộc đời mình ngay trên cái cầu mà bố em đã xả
thân cứu người ?
Vân (khóc) : - Cô ơi...
Cô Huê : Em tưởng thấy học sinh mình bị như thế này mà một giáo viên
như tôi không thấy nhục, thấy khổ à ?
Vân : - ông ơi, bố mẹ ơi
Cô huê tới bên Vân nâng vân dậy vân gục vào lòng huê
Cô Huê - Thôi bình tĩnh lại đi
Vân : - Cô ơi chỉ có Cô là hiểu em thôi. Nếu hôm nay cô ra chậm thì...
Cô Huê : - Sẽ có rất nhiều vòng hoa trắng oan uổng.
Ông ân từ ngoài hớt hải chạy vào
Ông Ân : - Cháu ơi, sao cháu lại dại dột thế ? Mày có làm sao thì ông
không sống nổi, cháu ơi.
Vân (chạy tới bên ông) : - ông ơi, xin ông hãy tha tội cho cháu . . .
ông ân (nói với Huê) : - Cảm ơn Cô, nếu không có Cô thì... ( quay sang
với Vân) Cháu làm khổ Cô rồi, cháu ơi. Thôi xin phép Cô, tôi đưa cháu về.
Hai ông cháu chào Huê rồi đi vào. Huê đúng lại một lúc rồi cũng vào

Hoàng và Mộc chạy tới.
Hoàng (chỉ vào thành cầu) : - Chỗ này có vết xước ! Thế là :
"Dép ơi ở lại, người đi nhé".
Mộc : - Mày nói vậy nghĩa là sao ?
Hoàng: - Nghĩa là... nàng đã thực hiện một cú nhảy ngoạn mục và giờ
đang vui vầy cùng cá Ở đáy sông Chỉ khổ các bố quản lí đoạn sông này
phải mò với bọn họ khi họ đã bị cá rỉa, quạ xơi Chả thế mà bọn buôn bán
dép nhựa ngày nào cũng đảo qua đây để xem có ai nhảy cầu bỏ lại giày dép
không.
Mộc : - Đồ nhẫn tâm ! Đến nước này mà mày vẫn đùa được à ? (nhìn
xuống sông/ mếu máo) Vân ơi ! (gào) Cứu ! Mọi người ơi, có người chết
đuối ! (Liễu từ trong đi ra)
Hoàng : - Đừng gào nữa, tốt nhất là hãy đi tìm thuyền câu nhờ họ vớt khi
nó chưa kịp bốc mùi .
Liễu : - Đợi đến bao giờ cậu nhảy xuống, bọn này sẽ nhờ người vớt nhé.
Còn bây giờ... (nói với Mộc) Ta về thôi.
Mộc : - Thế còn Vân ?
Liễu : - NÓ không sao. Đang Ở nhà rồi.
Mộc : - ôi, thế mà tớ tưởng nó..
Liễu : - Đúng là nó định nhảy ... Nhưng đã có người kịp ngăn lại.
Mộc : - Người đó là ai ? (Liễu ghé tai Mộc thì thầm) Thế à ? May quá.
Thôi, ta về với nó đi.
Hòang : ai ai …
Mộc : - Này, đừng giận quá mất khôn, nhảy xuống sông làm Ô nhiễm
nguồn nước nhé.
chuyển cảnh
cảnh 3 Biên và Huê đang ngồi ở ghế
Biên : - (Tâm sự ): Lấy nhau đã bốn, năm năm rồi mà cô ấy vẫn không
chịu đẻ. Chỉ mải mê đi dạy thêm để kiếm tiền. Hôm nào tối mịt mới về
nhà. ăn uống xong lại soạn và chấm bài đến khuya. Thế thì còn lúc nào mà

nghỉ nữa.
Cô Huê : ông phải lưu ý đến sức khoẻ Thuỷ. mình thấy dạo này cô ấy
gầy và xanh, lại hay ho.
Biên : -- Mình đã nhiều lần bảo bớt dạy đi nhưng cô ấy không chịu nghe, vì
không nỡ từ chối sự tín nhiệm của các phụ huynh.
Cô Huê : Nể nang người ta là tốt, nhưng cũng phải lưu ý đến sức khoẻ
mình chứ.
(ở ngoài có tiếng ho của Thủy )
Biên : - CÔ ấy về đấy. Bao giở cũng vậy, nghe thấy tiếng ho một lúc rồi
mới thấy người. (Thủy đi vào )
Biên : - Em ốm quá rồi đấy. Anh đi pha nước cam cho em nhé.
CÔ Thuỷ : - Em mệt lắm, không muốn ăn uống gì đâu. (Nói với Huê) Chị
đến lâu chưa ạ ?
Cô Huê : -- Mình đến được một lúc rồi. Hai anh em đang nói với nhau về
sức khỏe của Thủy Biên lo lắm đấy
CÔ Thuỷ : - Chắc là bị anh ấy dọa thôi. (lại ho)
Biên – (lấy cốc nước từ trong nhà đi ra ) Chẳng cần ai nhắc anh cũng nhận
ra là em đang bị ho và mệt mỏi. Hôm nay nhân tiện có mặt chị Huê Ở đây,
anh tha thiết khuyên em dừng ngay việc dạy thêm đi.
CÔ Thủy : - Em đã bảo nhiêu lần nói với anh là không thể ngỏi, vì phụ
huynh người ta tín nhiệm mà sao anh không chịu hiểu.
Biên : -- Nhưng trường này đâu chỉ có một mình em có cô thì chợ cũng
đông cô đi lấy chồng thì chợ vẫn vui cơ mà
CÔ Thuỷ : Anh nói thế thì hóa ra chúng ta đang tồn tại một cách vô nghĩa
trên cuộc đời này à ?
Biên Nghiêm nghị : Không tranh luận nữa, anh tuyên bố từ mai sẽ không
dạy thêm nữa. ĐÓ là lệnh ! (Nói với huê )Thôi cô nói chuyện với cô ấy đi
(đi vào
CÔ Thuỷ (Nói với theo biên ) Anh cứ việc ra lệnh, còn nghe hay không là
việc của em. Nói với Huê Em đã đoán thế nào hôm nay chị cũng đến.

Cô Huê : Thế à ?
CÔ Thuỷ : - Em còn biết chị sẽ nói chuyện gì với em. Huê im lặng
CÓ đúng là chuyện con bé kia không ?
Cô Huê (vẻ mặt hơi ngượng : - Em đoán đúng. Các em trong lớp nhờ tôi
đến nói với Thuỷ tha thứ cho Vân.
CÔ Thuỷ : - Chứ không phái nó nhờ Cô à ?
Cô Huê : - Không.
CÔ Thuỷ : - Thế thì chị hãy về nói lại với con bé ngỗ ngược ấy, rằng
những gì em đã quyết trên lớp thì không bao giờ thay đổi. Tính em là vậy.
Cô Huê : - Nhưng rất có thể lúc đó Thuỷ đang mệt mỏi nên thiếu sáng
suất.
CÔ Thuỷ : - Một khi đã đứng trên bục giảng em luôn sáng suất.
Thầy Huê : - Vậy có nghĩa là...
CÔ Thuỷ : - Em bảo lưu quyết định của em.
Biên (ra) : - Đến chính sách, hiến pháp nhiều khi còn phải thay đổi cho phù
hợp với hoàn cảnh, thế thì cái quyết định kia của em ...
CÔ Thuỷ (ngắt lời) : - Để phù hợp với việc tăng cường kỉ cương, phép
nước và danh dự của người thầy trên bục giảng, em sẽ không thay đổi
quyết định của em.
Không thay đổi !
Biên : - Như vậy là cố chấp.
CÔ Thuỷ : - Không, đó là sự cương quyết bảo vệ quan điểm của mình
Biên : - Anh biết, em là người tình cảm vì vậy, chắc chắn đã có lúc em đã
hối hận vì đã xử quá nặng cô học trò kia. Nhưng đến nước này thì anh phải
nói thẳng rằng Sự hối hận đã không thắng nổi căn bệnh sĩ diện quá lớn của
em
CÔ Thuỷ : - Điều mà em bảo vệ còn cao hơn cả sĩ diện, đó là danh dự của
một nhà giáo, trước sự xâm hại của học trò Con ranh ấy mới nứt mắt mà
đã khơi mào Cho cả lớp chống lại em thì làm sao em có thể thương nó
được.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×