Thầy giáo tôi
Kính tặng thầy giáo vỡ lòng Phạm Bội Lê
Con học thầy từ ngày đầy cắp sách
Mái rạ ba gian nhà thầy làm trường
Lũ học tro nằm bò trên chiếu
Lích chích ra vào gà mẹ gà con
Bài mở lòng tiên học lễ hậu học văn
Giấy giữ lề đói thơm rách sạch
Muốn nên người trọng đạo nghĩa nhân
Uống nước nhớ nguồn một đời thanh bạch
Tuổi thơ trôi nhanh qua năm tháng
Chân đất mài mòn gốc sấu gốc na
Học dốt học lười roi mây, gai mít
Giữ xóm nghèo chúng con mơ bay xa
Lớp thì chật mà trò lại đông
Con cái khắp làng cậy thầy dạy dỗ
Ai cũng mong con mình nên bà nên ông
Mai rời làng cho đời bớt khổ
Chúng con đi trăm nẻo tha phương
Đứa đỗ kỹ sư đứa thành bác sĩ
Đứa mang trí trai nằm lại chiến trường
Đứa lấy ruộng vườn nhà nông tri kỷ
Năm mươi năm sau con trở về làng
Đến thăm thầy vẫn thấy thầy dạy học
Giờ thầy dạy chữ nho, thơ văn thư pháp
Con lặng nhìn râu bạc níu từng trang
2001
Nguyễn Địch Long
Nǎm tháng không quên
Nǎm tháng xa rồi
Để lại trong tôi
Những khuôn mặt
Những cái tên
Những nụ cười
Sao... "dễ ghét".
Cây bàng cũ
Có lắc lư khi thu về đổ lá
Dải thảm vàng mấy đứa đứng vây quanh
Phía cổng trường
Có còn nữa
Hàng cây
Che bóng mát trưa hè cháy bỏng
Cây phượng vĩ
Có còn thắp nến đủ
Khi ve sầu thảo điệu nhạc lâm ly
Hạ vắng sân trường
Đâu còn nữa chiều mưa
Hai đứa nắm tay
Chạy nhanh vào lớp học
Khung cửa sổ
in khoảng trời mơ ước
vô cớ bắt đền
Tại "Đằng ấy" ước chiều mưa
Dãy bàn kia có còn nữa hàng tên
Khắc bằng mực
in nghiêng của màu nhung nhớ
Lần gặp cuối ngậm ngùi bỡ ngỡ
Nǎm tháng xa rồi
Còn đọng mãi trong tôi
Phan Trung Kiên
(Mến tặng 12A-TC3 của tôi)
Nuối tiếc
Còn đâu tà áo dài xưa
Còn đâu mái đỏ ngôi trường thân yêu
Còn đâu nỗi sớm, trưa, chiều
Còn đâu đưa đón ai yêu mỗi ngày
Còn đâu nhìn ngắm theo ai
Còn đâu ai đó nghiêng vành nón che?
Còn đâu có những ngày hè
Còn đâu nghe được tiếng ve phượng buồn?
Tǎng Hoàn Lâm
Trường cũ
Trường cũ chơi vơi đứng giữa đồng
Mấy hàng nhà lá cứ... mênh mông
Trò đi tới lớp quần vo gối
Thầy đứng giảng bài nước ngập chân
Trường mới, dựng trên nền đất mới
Thầy trò lao động tưởng dân công
Kể chẳng ai tin ngày ấy nhỉ?
Thoắt đi, mà đã nửa đời mong
Thầy giáo ngày xưa, giờ lên lão
Học trò tóc đã thấy điểm sương
Hai nhǎm nǎm ấy giờ cũ cả
Chỉ có mái trường vẫn tre trung
Gặp ban, gặp thầy sau xa cách
Mừng mừng, tủi tủi nǎm tay nhau
Như tưởng hôm qua còn tới lớp
Thầy trò một mái lá tranh nâu
Giờ trường đã khác xa ngày ấy
Lớp học cao tầng lát gạch hoa
Trò đi lên lớp quần áo mới
Thầy đứng giảng bài mặc comlê
Hoài cố nhưng mà không thấy tiếc
Tình nghĩa thầy trò vẫn như xưa
Hẹn gặp mùa sau ngày hội lớp
Trường đấy người đây vẫn đủ đầy
Phạm Đình Thái
Về thǎm trường cũ
Về thǎm trường cũ ban trưa
Tuổi thơ em - nắng, bây giờ nắng - em
Ngỡ ngàng một khoảng trời êm
Mái bằng thay một nửa phên mái gồi
Thầy tôi sắp lục tuần rồi
Còn tôi đã quá nửa đời ngả nghiêng
- Thưa thầy! Em...
- Thưa cô! Em...
Lời chào quên tóc bạc xen mái chiều
Chợt bừng một tiếng thơ reo
Thầy nheo mắt biếc hỏi vào trang mơ
Bồi hồi gặp gốc bàng xưa
Lá vun đống rấm chuyển mùa chớm đông
Thầy trò còn sắc nâu sồng
Mũ rơm đội lửa cánh đồng bom bi.
Từ đây, ngày ấy tôi đi
Bon chen gói lại, giờ thì:
- Dạ, em....
Cảm xúc đầu tiên
Sớm nay con vào lớp mẹ
Học trò tíu tít gọi cô
Lần đầu tập làm cô giáo
Con như đang đi trong mơ
Bọn trẻ ngây thơ xinh xắn
Đứa nào trông cũng thật ngoan
Giọng đọc - líu lo chim hót
Bình thơ - mắt ước mơ màng.
Hình ảnh cánh buồm mẹ giảng
Đưa con tới bến bờ xa
Chuyện của cha con bác ấy
Có gì giống mẹ con ta
Mẹ ơi! biển xanh quá đỗi
Mịn màng cát trắng dưới chân
Nắng sớm hồng tươi rực rỡ
Mẹ là buồm trắng hoá thân!
Con đang dập dềnh giỡn sóng
Lớp mình như biển mênh mông