Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

biểu cảm về nụ cười của mẹ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (24.38 KB, 3 trang )

Nụ cười của mẹ mãn nguyện khi con bắt đầu chập chững bước đi. Nụ cười
của mẹ rạng ngời khi con đạt điểm tốt. Nụ cười của mẹ hạnh phúc khi con đạt danh
hiệu học sinh xuất sắc, ... và cứ thế, nụ cười ấy đã đi sâu vào tận tâm hồn con, đưa
con vượt qua những gian lao thử thách khó khăn nhất trong cuộc đời.
Từ thuở còn thơ, tôi đã có cái may mắn được nhìn thấy nụ cười của mẹ: một
nụ cười tràn đầy tình cảm. Đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trên đời. Thật bất
hạnh thay cho bao người không được ngắm nụ cười của mẹ. Đau đớn thay cho
những kẻ lại vùi dập, hắt hủi nụ cười ấy. Có ai đó bảo rằng: “Nụ cười làm con
người ta được cuộc gần nhau hơn”. Vâng, chính nụ cười ấy đã giúp tôi thấu hiểu
hết tình thương con vô bờ bến của mẹ, một tình cảm mà không gì có thể mua được.
Và nụ cười ấy là cả một vũ trụ bao la mà tôi không khám phá hết được. Nhưng tôi
biết nó là sức mạnh dìu tôi đứng dậy mỗi khi vấp ngã, là niềm tin, là lẽ sống của
đời tôi. Nhưng đâu phải lúc nào nụ cười của mẹ cũng giống nhau. Mỗi khi tôi
ngoan, mẹ cười, một nụ cười yêu thương, vui vẻ. Nó làm tôi thấy rằng mình đã làm
cái gì đó lớn lao cho mẹ. Rồi nụ cười của mẹ động viên, khuyến khích mỗi khi tôi
đạt điểm cao. Nụ cười ấy làm cho niềm vui nhân lên gấp bội, làm cho tôi thấy cuộc
sống này tươi đẹp biết bao khi có mẹ trên đời. Đôi lúc tôi có chuyện buồn, mẹ vẫn
cười nhưng là nụ cười an ủi, vỗ về. Nụ cười ấy như ngọn lửa hồng, sưởi ấm con
tim non trẻ đang lo lắng, thổn thức... Có gì đẹp trên đời hơn thế, khi biết rằng mẹ
đang ở bên tôi. Nụ cười mẹ sưởi ấm lòng tôi, đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh.
Nhưng cũng có lúc vắng nụ cười của mẹ! Và khi ấy, tôi càng nhận ra nụ cười mẹ là
một “gia tài” lớn đối với tôi... Và em chỉ mong sao nụ cười đó luôn thường trực
trên môi. Mỗi khi em học bài khuya, mẹ thường đến bên em, xoa đầu và nở nụ
cười động viên khích lệ: "Cố gắng lên con!" Những lúc đó, em cảm thấy như mẹ
đã tiếp thêm sinh lực cho em trên con đường học tập. Và em thường chạy đến bên
mẹ, ôm chặt mẹ vào lòng và nói:" Con yêu mẹ!". Mẹ đã lại cười xòa. Có lần em


ốm nặng, mẹ đã chăm sóc em thật chu đáo. Từ việc móm cho em từng thìa cháo
đến việc đút cho em từng múi cam. Nhưng em không còn nhìn thấy nụ cười trên
khuôn mặt tươi vui của mẹ mà thay vào đó là khuôn mặt ủ rũ, âu sầu. Luc đó, em


chỉ mong khỏi bệnh thật nhanh để lại thấy được nụ cười của mẹ.
Nghĩ về nụ cười của mẹ là nghĩ về những gì tươi đẹp nhất trong cuộc đời
con. Hình ảnh đẹp nhất ấy chính là đóa hồng thắm đỏ nở trên môi mẹ, rạng rỡ như
nắng ấm trong những ngày đông băng giá.Lần đầu tiên con cảm nhận được tình
yêu của mẹ trong nụ cười là ngày con tập đi. Ngày ấy xa lâu rồi nhưng con vẫn
nhớ. Bất cứ lúc nào mẹ cũng cười. Mẹ nở nụ cười khích lệ nâng đôi chân bé nhỏ
của con đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Mẹ lại cười, nụ cười giống như vâng trăng
sang nhất, mượn ánh sang của mặt trời để soi rõ đường con đi, càng sang hơn mỗi
lúc thấy bước chân con them rắn giỏi. Đôi khi trong vòng tay yêu thương của mẹ,
con thấy nụ cười của mẹ là tuyệt diệu nhất trên đời. Mẹ cũng cười như thế mỗi lúc
con được điểm cao. Lần đầu tiên cầm bài kiểm tra điểm mười của con trên tay, mẹ
vui sướng đến bật khóc. Con không muốn mẹ khóc đâu, nhưng vì cố ngắm rõ
khuôn mặt mẹ mà con đã thấy nụ cười ẩn sâu trong dòng nước mặn. “Mẹ đẹp
lắm!” Con nói nhẹ khiến cho nụ cười kia biến thành vòng tay ôm chặt con vào
lòng. Mẹ cười cả những lúc con xin tiền mẹ cho ông lão ăn xin, nụ cười mẹ khen
con đã lớn, khen con mang tấm long nhân hậu, biết thương người. Và nụ cười
khiến cho lòng con ấm áp…
Mẹ của con đâu chỉ cười những lúc con vui, mà nụ cười của mẹ vẫn luôn
hiện diện cả trong lúc con buồn, con that bại. Sao con quên được năm học lớp Ba,
lần đầu tiên con đi thi học sinh giỏi của trường. Mẹ cũng nhớ chứ? Trong khi tất cả
các bạn trong lớp con dự thi đều đạt giải cao thì con lại chẳng được gì. Không
niềm vui, không sự an ủi và chia sẻ của các bạn. Nhưng mẹ đã đến bên con. Mẹ
bảo rằng: “Con phải cố gắng lên, gắng mà học, gắng mà chiến đấu với thất bại, rồi


có ngày con sẽ thành công”, rồi mẹ ban tặng cho con nụ cười đẹp nhất. Thử hỏi
còn bông hoa diễm lệ nào đẹp hơn nụ cười ấy, còn hạt sương mai nào long lanh
hơn vậy? Chỉ một thời gian ngắn sau hôm ấy, con đã đoạt ngay giải Nhì toàn quốc
trong đợt thi “Trạng Nguyên nhỏ tuổi”. Nụ cười của mẹ không chỉ mang con ra
khỏi thất bại, mà với con, nó còn là điều kì diệu, ý nghĩa nhất trong đời.

Sau này, khi rời khỏi vòng tay mẹ, con sẽ bay khắp bốn phương trời bằng
chính đôi cánh hạnh phúc được kết nên từ nụ cười của mẹ ngày xưa. Nhưng mẹ ơi,
dù con có đi tới tận nơi chân trời góc biển, dù con có gặp những ánh mắt và nụ
cười của bao người con yêu đi chăng nữa, thì nụ cười của mẹ vẫn mãi là đẹp nhất,
mãi là hình ảnh cao quý, thiêng liêng mà con trân trọng nhất cuộc đời.



×