Tải bản đầy đủ (.docx) (5 trang)

biểu cảm về cây hoa sữa

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (39.32 KB, 5 trang )

Hà Nội - biết bao năm trôi qua vẫn chẳng đổi thay... Cứ mỗi độ xuân sang,
thời tiết ấm áp lên, hoa sưa lại rực nở trên những con đường đầy mộng mơ cùa Hà
Nội. Hoa sưa trắng cây, trắng trời như những bông tuyết bay trong gió mà chẳng
bao giờ tan biến mất. Cái màu trắng muốt tinh khôi trong tiết trời se se lạnh sao mà
yêu đến lạ. Cây sưa ngủ vùi giữa mùa đông lạnh lẽo dưới cái tán sù sì, với lớp lá
vàng ảm đạm, để rồi một ngày xuân bỗng bừng lên trút cái lớp vỏ già nua trở thành
nàng tiên mùa xuân xinh đẹp.
Cây hoa sữa không có mùa trút lá, chỉ lác đác rụng lá vàng nên cây luôn
xanh tốt quanh năm. Hoa sữa nở vào dịp cuối thu, đầu đông - khi những tia nắng
vàng ấm áp vẫn chan hoà trong từng kẽ lá xanh, khi từng con phố nhỏ đã dược trải
một lớp lá vàng khô óng ả, khi những cơn gió heo may se lạnh đang dần đến. Hoa
sữa nở không đơn lẻ mà kết thành từng chùm nhỏ, mang một màu trắng xanh tinh
khiết, mộc mạc. hẳng có một tâm hồn nào lại không một lần rung lên khi bắt gặp
vòm hoa lặng lẽ kiêu sa ấy. Cũng chẳng có vần thơ, tranh nào diễn tả hết cái hồn
của sưa, giống như tâm hồn người con gái Hà Nội. Một chiều lang thang trên
những con đường quen thuộc, tôi chợt giật mình vì mới chỉ mấy hôm trước đây
thôi, hoa sưa còn e ấp điểm vài sắc trắng trên những thân cành khẳng khiu mà giờ
lại nồng nàn bung lên sức sống mãnh liệt. Bỗng nhiên cảm thấy lòng rưng rưng,
như gặp lại một người bạn cũ. Chẳng có loài hoa nào lại cùng thay lá, đâm chồi, ra
hoa và lụi tàn trong một mùa duy nhất như hoa sưa.Cũng thật chẳng sai khi ai đó
nói rằng: "hoa sưa có mùa và mùa ngắn nhất năm". Nhanh lắm, cái khoảnh khắc
hoa rộ lên để rồi lại vụt qua chỉ như trong chớp mắt. Vẻ đẹp tươi tắn nhưng cũng
thấm đẫm những u hoài, hoa mang trong mình quy luật vĩnh hằng của tạo hoá, cái
đẹp thế gian chẳng thể được cho riêng ai, rồi sẽ đến một lúc lụi tàn. Nếu như Hà
Nội mùa thu làm say lòng người bởi hương hoa sữa thơm nồng từng con phố, nếu
như mùa đông làm hiu hắt không gian với những cây sấu già trơ trụi, nếu như mùa


hè cháy lên sắc tím bằng lăng, thì tạo hoá cũng thật công bằng khi ban cho mùa
xuân một nét riêng của mình – hoa sưa. Dưới cái nắng nhẹ nhàng của mùa xuân,
sắc hoa sưa thật chan hoà, dịu dàng, nhưng nếu đứng dưới tán hoa sưa sau cơn


mưa, mới cảm nhận hết sự khác biệt kỳ lạ của nó.Giống như một thứ ánh sáng mát
mẻ, vừa làm tâm hồn người ta thanh tĩnh, có thể xua tan hết muộn phiền... hoa sưa
gắn với tôi "cả một trời" kỉ niệm của thời sinh viên. Đó là những ngày đi học qua
con đường Hoàng Hoa Thám xanh mướt bốn mùa với những tán cây rợp lá. Đó là
những chiều lang thang trong vườn Bách thảo để nhớ tên của các loài cây. Và đặc
biệt hơn, đó là vào mùa xuân, khi những chùm sưa đầu tiên hé nở, rồi rộ lên như
say, như mê trong một sắc màu tinh khiết.
Mỗi khi hoa rụng, dù chỉ khẽ lác đác thôi, những con phố bé như được phủ
một lớp voan mỏng mịn màng với hương thơm thanh khiết, quyến rũ. Hoa sữa
thường chỉ thơm về đêm, hương hoa quyện vào từng cơn gió, được gió đưa đẩy, len
vào từng con phố, ngõ nhỏ. Chỉ cần đứng và cảm nhận, trong lòng ta bất giác thấy
bồi hồi, nhưng tâm hồn thì thanh thản và dễ chịu lắm. Nhiều người nói, họ không
thích hương hoa sữa, họ cảm thấy ngột ngạt với cái hương hoa hăng hắc, nồng nàn.
Đúng, hoa sữa hắc, hoa sữa ngột ngạt nhưng nếu ta biết cảm nhận theo đúng cách,
chắc chắn ta sẽ bị hương hoa sữa mê hoặc lúc nào không hay. Hoa sữa thơm nhẹ
nhàng mà đằm thắm, ngọt ngào mà day dứt, dịu dàng mà đầy dai dẳng - đó là cảm
nhận riêng của mỗi người về hương hoa sữa, nhưng không ai có thể phủ nhận, hoa
sữa thật dễ dàng làm say đắm lòng người...
Tôi xúc động, tôi ngỡ ngàng, tôi ngạc nhiên trước vẻ đẹp của hoa sữa. Một
hi vọng nhen nhóm trong lòng tôi. Hải Phòng đã là thành phố Cảng, thành phố của
màu hoa phượng đỏ, rực một góc trời mỗi khi hè về, thì Hà Nội, dù ngày càng trở
nên hiện đại hơn, nhưng những người Tràng An hẳn sẽ không quên được cái hương
thơm ngọt ngào, nồng nàn, độc đáo, cái dáng vẻ lặng lẽ của hoa sữa đứng bên góc


phố trong tiết trời thu. Tôi may mắn được sinh ra và lớn lên trên con phố Nguyễn
Du nổi tiếng về hương hoa sữa mỗi độ thu qua, đông đến. Tuổi thơ tôi gắn liền với
hàng hoa sữa trước nhà, gắn liền với cái hương vị nồng nàn của hoa sữa. Ngày còn
bé, tôi đã từng thấy rất lạ và không hiểu sao cả gia đình tôi đều rất thích hoa sữa.
Tôi nhớ ngày ấy, mỗi đêm thu, bố mẹ đều dắt hai chị em tôi đi bộ trên con phố

trước nhà, để rồi cùng cảm nhận hương vị nồng nồng, hăng hắc mà ngọt ngào của
hoa sữa. Và tôi đã lớn lên như thế, lớn lên với một tình yêu đặc biệt chỉ dành cho
hoa sữa từ những ngày tôi chỉ là một cô bé... Bây giờ tôi đã lớn hơn, nhưng thói
quen đi dạo mỗi đêm thu trên con phố trước nhà thì không thể rời bỏ. Mỗi đêm,
một mình đi dạo trên con phố vắng yên tĩnh, trên cái góc nhỏ thân thương chỉ của
riêng mình, tôi chun mũi mà hít cho căng tràn lồng ngực cái không khí lành lạnh
mà trong lành, để cho hương hoa sữa ngọt ngào lan toả trong tâm hồn, thấm đượm
mát lạnh trên làn da, vấn vương trên từng lớp quần áo. Nhưng hoa nở rồi cũng đến
ngày lụi tàn, từng đêm hương hoa cứ nhạt dần, vị ngọt sâu lắng cũng chỉ còn
thoang thoảng trong từng cơn gió đêm. Khi đó, cảm giác tiếc nuối đã lấp đầy tâm
trí, bất chợt thấy thiếu một hương vị thân quen, cứ cảm thấy bồi hồi, bồn chồn,
mong ước thời gian trôi qua thật nhanh để còn đến mùa hoa năm sau, để tôi lại
được dịp chìm đắm trong hương vị nồng nàn, trong cái lạnh man mác của những
cơn gió heo may sớm về...
Cuộc sống thành thị ngày nay ồn ào, tấp nập, đầy khói bụi và những toà nhà
cao chọc trời. Bóng dáng những hàng hoa sữa xanh mướt dường như cũng mờ nhạt
đi bên cạnh những trung tâm thương mại lộng lẫy ánh đèn. Hương hoa cô đơn lặng
lẽ đượm vào hơi gió mùa mỏng manh, se sắt trên da, mơn man những nhớ thương
và dỗi hờn như một đứa trẻ. Con người bị cuốn vào dòng cuộc sống vội vã, họ
không còn thời gian để cảm nhận cái đẹp của hoa sữa. Nhưng hình ảnh về những
hàng hoa sữa xưa trải dài thì mãi còn trong trái tim mỗi người con Hà Nội. Hoa sữa


là kí ức, là kỉ niệm của mỗi người dân Hà Nội, là nét ấn tượng về mùa thu Hà Nội
của những người khách xa về thăm Thủ đô, là nỗi nhớ da diết nhất của những
người con phải rời xa mảnh đất Hà Nội dấu yêu, lập nghiệp tại những vùng đất
cách xa Tổ quốc hàng vạn cây số... Hoa sữa đã trở thành một phần tuổi thơ của
những người Hà Nội, là những nhớ nhung và hoài niệm của một lớp người xưa mà
mỗi khi nhắc đến, trong lòng họ chỉ còn là những nỗi bâng khuâng, bồi hồi... Trong
cuộc sống, bận bịu với bao nỗi lo toan, chắc chắn nhiều người không để ý đến cây

hoa sữa, lại càng không có dịp ngắm nhìn những nhành hoa trắng xanh lấp ló trong
kẽ lá. Nhưng khi mùa thu đến, gió heo may mang hương thơm nồng nàn của hoa
sữa rải khắp các phố phường, ngõ ngách của Hà thành thì mọi người mới thốt lên:
“Thu đến rồi!” và đưa mắt tìm kiếm xung quanh xem “sứ giả” của thu ở đâu. Tôi
đã từng cùng các bạn đạp xe chầm chậm dưới tán hoa sữa, thưởng thức hương
thơm không lẫn vào đâu được của hoa. Một vài đứa nhanh tay nhặt được một
nhành hoa sữa, giấu vào trong nếp áo, như muốn níu giữ cả mùa thu, níu giữ
khoảnh khắc được ở bên bạn bè, níu giữ tuổi học trò.
Tôi yêu những chùm hoa sữa bé nhỏ tinh khôi, giản dị mà lặng lẽ, yêu cái
hương thơm xốn xang lòng người của hoa sữa. Tôi ước mùa hoa năm sau đến
nhanh thật nhanh, để tôi lại có dịp được chìm đắm trong hương vị thân quen ấy
một lần nữa. Nhớ lắm cái chất quyến rũ trong vẻ mộc mạc của hương sữa, phảng
phất trong gió và đáng yêu vô cùng... Yêu làm sao sự cống hiến thầm lặng của hoa
sữa! Có ai cảm thấy hoa sữa đang toả hương khi cuộc sống bề bộn vẫn còn trước
mắt. Chỉ đến khi thành phố đã lên đèn, nhịp sống con người đã tạm chậm lại thì
chùm hoa nhỏ bé ấy mới được để ý nhiều. Họ gạt đi bao lo toan của cuộc sống để
đặt ra một câu hỏi: “Từ bao giờ, cây đã ra hoa đẹp tới vậy?". Giữa khói bụi của
thành phố ban ngày, có ai cảm thấy hương hoa đang quấn quanh mình, làm lòng
mình dịu đi không? Hoa sữa âm thầm cống hiến cho đời hương thơm, cho lòng


người dịu mát nhưng cuộc sống đã cuốn những người Tràng An thanh lịch đi và chỉ
lắng lại khi bất chợt một hôm nào đó, trái tim họ thổn thức, hít căng tràn hương
hoa nồng nàn bấy nay.
Ai cũng có những kỉ niệm đẹp với cây hoa sữa và tôi chắc rằng, đó cũng là
kỉ niệm đẹp như tôi đã có. Hàng cây hoa sữa xanh mát là điểm đến của tôi và Trinh
mỗi trưa hè. Tôi và Trinh chơi thân với nhau từ nhỏ, cây hoa sữa đã chứng kiến
biết bao hiểu lầm, những lần giận dỗi và cả những ngày tươi đẹp của chúng tôi.
Những ngày mùa thu trong xanh, chúng tôi dạo bước dưới sắc hoa trắng muốt, đắm
mình trong hương hoa nồng nàn và những bản nhạc cổ điển. Cây khẽ đung dưa

như chào đón chúng tôi. Nhưng rồi, khi ngưỡng cửa cấp hai mở ra, chỉ vì một hiểu
lầm nho nhỏ mà chúng tôi giận nhau và không còn cơ hội gặp lại khi Trinh chuyển
vào Nam sống cùng bố mẹ. Hàng hoa chỉ còn mình tôi lẻ bước, đơn côi. Cây khe
khẽ đung đưa như an ủi tôi, cổ vũ tôi tiếp tục bước đi trên những chặng đường tiếp
theo.
Giữa lòng phố cổ yên ả, cây sưa vẫn từng ngày từng giờ lo lắng bởi không
biết sẽ bị đốn ngã lúc nào.. Năm nay, hoa sưa vẫn đẹp dịu dàng, vẫn say men
hương nồng trời đất... Nhưng hoa có cảm hoá được chăng những tâm hồn cằn cỗi
để một ngày biết rung động trước vẻ đẹp của cuộc sống? Biết hoa có lòng người?
Biết người có hiểu lòng hoa......!?



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×