Gồm những bài
thơ trăng của Hân
Nhắn hỏi
Trăng treo đầu cao
lòng những dạt dào
Trăng xuống bãi thấp
tiếc mộng chiêm bao
Trăng nơi xôn xao
nhớ người xuống núi
Trăng ơi khi nao
thì trời sẽ tối ?
để ta lao đao
ánh vàng khóc nuối
Cho bố trong trại Cải Tạo
Trăng treo đầu cao
dịu dàng ánh sáng
Cha chốn lao tù
chắc cũng hân hoan
Ôm đàn hỏi trăng
một mình một bóng
rồi có bâng khuâng
như tôi chiếc bóng
Hát nhỏ với trăng
về đây ánh trắng
bàng bạc lòng chàng
khối tình vỡ tan
Lên tiếng gọi trăng
thuở tình đã vắng
thì dọi làm chi
ánh vàng ngọt đắng ?
Với Trăng
Gởi các em tôi
Như đàn chim nhỏ
dấu mỏ trong rơm
buổi sớm đến trường
vấn vương trăng đọng
Bóng trăng trắng ngà
nhớ chi bao la
Khóc chi đậm đà
khi thời đã qua
Bóng trăng trắng ngà
ta với cỏ hoa
tắm trong ánh bạc
phơi niềm xót xa
Bóng trăng trắng ngà
Này trăng bao la
khi về bên ấy
đừng kể chuyện ta:
Nguyệt bạch
Bóng trăng trắng ngà
Có cha đi xa
có mẹ chợt già
ôm mối sầu đau
Bóng trăng trắng ngà
Em cứ xôn xao
để chị khóc nuối
Rồi đời cũng qua ....
Tưởng trăng rũ dáng bên cầu
Dòng xuôi nước chảy dạ sầu khôn khuây
gieo chi ánh bạc vơi đầy ?
ngỡ rằng nước mắt cho ngày lớn khôn
Nguyệt khúc
Ngọc Hân tựa cửa ra vào
hỏi trăng, trăng rụng, hỏi đào, đào rơi
cánh hồng tơi tả muôn nơi
Quang Trung chàng hỡi sầu vơi hay đầy?
Ngọc Hân
Có những ngày
gió lất lây
sầu đất nước
làm sao khuây?
ôm trăng đầy
hát dưới cây
bao giờ hết
kiếp đọa đày?
Con chim gầy
khóc tình say
sao em ngủ
mặc mưa bay?
Thơ ba chữ
Áo em dài
mắt ngọc trai
em còn nhỏ
sầu có hay?
Tóc em dầy
tình đắp xây
bên thềm cũ
nắng quắt quay
Gót trang đài
em qua đây
ta đứng ngóng
dáng thơ ngây
Đời miệt mài
những chua cay
lệ nuối tiếc
lời chân mây
Nỗi u hoài
chẳng đổi thay
tim rướm máu
giọt ngắn dài
Mộng xum vầy
vỡ từ nay
thì xin để
một lần say