Tải bản đầy đủ (.doc) (14 trang)

Hãy tin ở tình yêu của em

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (878.44 KB, 14 trang )


Hãy tin ở tình yêu của em!

Em nghĩ rằng, dù chỉ thoáng qua một giây thôi anh
cũng không thể và không bao giờ có thể nghi ngờ tình yêu của
em với anh. Anh có biết, em yêu anh đến chừng nào không?
Phải làm gì để anh thấu hiểu tình em? Lấy đơn vị nào để làm
thước đo tình cảm đó, em không biết, chỉ biết rằng hình ảnh
của anh luôn luôn ngự trị trong trái tim em. Mỗi nhịp đập của
con tim em là một lần nhắc đến tên anh, gợi nhớ ánh mắt nụ
cười của anh. Tâm trí em lúc nào cũng hướng về anh, dành cho
anh những gì ngọt ngào, tha thiết nhất.
Đã hai năm trôi qua, từ cái ngày đầu khi bọn mình yêu nhau, nhưng với
em như mới hôm nào. Tất cả những kỷ niệm của những ngày đầu tiên ấy, vẫn hiện
lên trong tâm trí em hàng ngày, hàng giờ không bao giờ phai nhạt. Buổi hẹn đầu tiên của
bọn mình, cũng là lúc em đón nhận tình yêu của anh trong ngọt ngào, đắm say của hạnh
phúc. Niềm hạnh phúc mà em mong chờ đã từ lâu. Hôm đó em được biết rất nhiều về
cuộc đời của anh. Về những gian truân, vất vả, thậm chí những đắng cay tủi nhục mà
anh đã phải trải qua, từ thời thơ ấu cho đến tận hôm nay. Em đã khóc và yêu anh biết
bao! Em đâu biết rằng, người bạn trai hàng ngày vẫn đến lớp đều đặn, học giỏi và luôn
sống hết lòng vì bạn bè ấy, lại có một hoàn cảnh đầy những bão giông như thế. Anh biết
không, qua đó em càng thấy yêu anh nhiều hơn, bởi nghị lực và bản lĩnh của anh. Em
thầm cám ơn ông trời đã trao anh cho em. Có những lúc em tự cho mình là cô gái thông
minh, bởi đã chọn và yêu anh.
Bọn mình có thật nhiều những kỷ niệm đẹp phải không anh? Anh vẫn thường nói
với em rằng: số phận của mỗi con người gắn với một ngôi sao trên trời. Nếu người đó
sống tốt và làm được nhiều điều có ích cho mọi người, thì ngôi sao đó sẽ sáng mãi. Anh
bảo, tình yêu của chúng mình sẽ sáng mãi như những ngôi sao kia, cho dù có những
đêm đông rét giá hay bão tố, nhưng những ngôi sao đó mãi không bao giờ mất. Em ghi
nhớ tất cả những gì anh nói. Lúc đó, trong em trào dâng một cảm xúc thật mãnh liệt. Đó
không chỉ là tình yêu, mà còn là một điều gì đó thật thiêng liêng, cao quý.


"Đó không chỉ là tình
yêu mà còn một điều gì
thật thiêng liêng, cao
quý..."
Hai đứa mình vẫn thường hẹn nhau ở quán cà phê nhỏ nơi góc
đường quen thuộc. Mình thường ngồi trên góc bàn ở lầu một. Nơi mà em
có thể nhìn thấy đường phố tấp nập mỗi buổi chiều. Cái quán nhỏ ấy đã
chứng kiến bao buổi hò hẹn của hai ta. Vui có, buồn có, nhớ thương có và
cả những giận hờn... Cũng chính nơi đó bọn mình đã nói rất nhiều
về ngày mai, về tương lai. Những buổi chiều Sài Gòn mưa thật
buồn. Nhìn dòng nước lăn dài qua lớp cửa kính, càng làm cho nỗi nhớ anh
trở nên khoắc khoải trong em. Anh rất yêu quán cà phê đó. Anh bảo rằng
nó mộc mạc, giản dị như chính con người của anh và anh không thích bất
cứ sự thay đổi nào, dù đó chỉ là một chỗ ngồi trong quán cà phê - cũng
như đã yêu em rồi, thì tình yêu ấy sẽ chẳng bao giờ có thể nhạt phai.
Những lúc bên anh, em cảm thấy mình thật nhỏ bé. Em cảm nhận mình
như được che chở, được bảo bọc. Nó như một vị ngọt. Vị ngọt ngào của
hạnh phúc thực sự mà em luôn cảm nhận được khi ở bên anh.
Sáng, chiều và có những buổi tối được bên nhau, song lúc nào em cũng cảm thấy
nhớ anh. Lạ thật! Chỉ khi nào xa nhau, người ta mới cảm thấy nhớ, nhưng với em, ngay
cả những lúc bên anh, em vẫn nhớ. Và anh biết không, những lúc xa anh, em mới chợt
hiểu: bao người khác, làm sao mà người ta có thể chịu đựng được cảm xúc nhớ thương
trào dâng đến độ có thể chết ngất đến như thế!? Nỗi nhớ anh - cứ như một định mệnh
đeo đẳng bên em trong mọi phút giây. Nhất là những khi chia tay anh ra về, trong lòng
em cảm thấy nỗi trống vắng đến lạ thường. Đã bao lần em nghĩ, làm sao để em có thể
quên anh lấy một giây, một phút. Điều đó thật khó biết bao! Nhớ anh đến quay quắt. Em
nghĩ rằng chỉ khi nào trái tim em ngừng đập thì em mới không thể nhớ anh được nữa.
Em biết và em cảm nhận rất rõ tình yêu của anh
dành cho em. Tình yêu đó không ồn ào, chẳng nhiều lời nhưng
lại nồng nàn, đắm say, sâu lắng. Đôi mắt anh mỗi khi nhìn em

thật thiết tha, cháy bỏng. Những cái xiết tay thật chặt mỗi khi
sắp phải chia tay... đã nói lên tất cả nỗi niềm nhớ thương mãnh
liệt mà anh dành cho em. Nụ cười nhân hậu và thật hiền của
anh luôn đưa em vào giấc ngủ, với những giấc mơ thật đẹp.
Cách sống của anh làm em cảm thấy yêu cuộc sống này biết
bao! Sự quan tâm của anh dành cho em từ những điều thật nhỏ,
mà em nghĩ rằng chỉ khi thực sự yêu nhau, khi coi em như một
phần cuộc sống của mình thì anh mới có thể như vậy. Và em
biết rằng từ trong sâu thẳm của lòng mình, anh đã xem em như “một nửa” của mình -
“một nửa” mà không phải ai cũng có thể tìm đúng cho mình, phải không anh?
Em đã là của anh và sẽ không bao giờ khác được. Anh hãy tin và phải tin là như
vậy. Đời này, kiếp này em dành trọn tình yêu của mình cho anh và em sẽ mãi mãi yêu
anh đến trọn đời.
MINH THI
-------------------------------------------------------
Anh là người thứ hai
Em đến với anh vào một ngày mùa hạ dài những cơn
mưa. Có lẽ tạo hóa đã sắp đặt cuộc gặp gỡ này. Trước đó em rất
bi quan, có lúc tưởng chừng như cuộc đời đầy éo le nghịch cảnh
"Những lúc
bên anh, em
cảm thấy
mình thật nhỏ
bé"
"Tình yêu đó không ồn
ào, mãnh liệt nhưng lại
nồng nàn, đắm say, sâu
lắng..."
luôn rình rập dập tắt mọi khát khao trong em, đọa đày em rồi trả em về với vùng quê nghèo
khó quanh năm tay chân không lúc nào sạch phèn...

Bỏ lại tất cả sau lưng, em tìm đến một vùng đất xa lạ và mới mẻ mà ở đó em có thể
tiếp tục thắp sáng ước mơ của đời mình. Và đất Sài Gòn trở thành cây cầu nối - nơi đó -
thắp lên tình yêu cao đẹp của hai đứa mình.
Anh là người thứ hai đến với em. Yêu em, anh bỏ qua tất cả những gì thuộc về quá
khứ của em. Không biết trong tình yêu có mấy người được như anh? Lần đầu bàn tay em
đặt gọn trong tay anh ướt đẫm vì hồi hộp cho em cảm giác anh là một phần tất yếu không
thể thiếu trong em.
Cái nắm tay ấy cũng như nụ hôn anh dành cho em, với em không phải là nụ hôn
hay cái nắm tay đầu đời, vậy mà nó vẫn dạt dào cảm xúc, tinh khôi như thuở ban đầu. Em
không dám hứa hẹn với anh bất cứ điều gì bởi một khi con chim bị thương sẽ sợ cành
cong. Em là con chim bé nhỏ tự làm mình tổn thương.
Quen biết nhau, yêu nhau rồi chia tay thử hỏi ai không đau, dù biết rằng đó là lẽ
thường tình trong tình yêu. Không biết tự bao giờ chuyện hợp tan đã thành qui luật. Em đã
sống hết mình với mối tình đầu cùng biết bao lời hứa mà giờ đây tất cả chỉ còn là bọt biển.
Em không làm được nên đành xin lỗi mối tình đầu mà ra đi. Em sợ mình hứa với anh rồi
không thực hiện được.
Có lúc trong em đầy mâu thuẫn. Mạnh mẽ đó rồi lại
yếu đuối ngay. Anh hay véo mũi và mắng em khùng.
Em cười dụi đầu vào ngực anh nũng nịu. Phải, đôi lúc
em cũng “khùng khùng” nên em sợ một ngày nào đó
“con khùng khùng” này sẽ bị dòng đời đưa đẩy cuốn
em xa vòng tay của anh. Không muốn anh là người thứ
hai phải nghe lời xin lỗi từ em.
Anh là một người mang nhiều ước mơ và hoài bão
lớn có thể thực hiện được bởi gia đình anh rất khá giả
so với gia đình em. Đi bên anh lắm lúc em hay buồn
rồi suy nghĩ mông lung. Để đến với nhau, ước mơ một ngày duyên thắm đẹp đôi thành sự
thật đâu phải dễ dàng nên có nhiều điều phải suy nghĩ lắm chứ anh. Còn một năm rưỡi nữa
thôi anh ra trường rồi. Lúc này tối thứ hai, tư, sáu anh tranh thủ học thêm Anh văn.
Tốt thôi, nhưng em lại sợ. Sợ khi có tấm bằng trong tay, có đủ điều kiện anh sẽ xa

em bay đến một đất nước lạ để thực hiện giấc mộng của anh và cũng là kỳ vọng của gia
đình. Mỗi lúc thấy em buồn anh lại an ủi: “Anh học để ra trường dễ xin việc, làm trong
nước cũng cần Anh văn vậy...”. Em ừ mà buồn lắm...
Nếu một ngày nào đó anh phải xa em và cho em một lời hẹn ước... thì em sẽ mãi
chờ đợi anh. Có lẽ khoảng thời gian đó lâu và dài lắm vì em đã quen với cảm giác gần anh,
được anh chở che rồi. Nhưng không sao đâu anh, em sẽ tập và dần quen với cuộc sống đó
để ngày trở về anh thấy em thật mạnh mẽ và đầy bản lĩnh như anh hằng mong đợi. Anh sẽ
càng yêu em nhiều hơn nữa phải không anh? Chẳng biết ngày phi cơ mang anh xa em đã
gần đến chưa anh nhỉ?
NGÔ PHƯƠNG QUỲNH (ĐH KHXH&NV TP.HCM)
-----------------------------------------------------
Chiều không em
Thế là đã hai năm. Hai năm đủ để người ta quên tất
cả, nhưng với anh thì không. Vẫn ẩn khuất đâu đó trong anh
những buổi chiều mưa, những cái siết tay ấm áp trong nỗi
buốt lạnh mùa đông...
Vậy mà giờ đây chỉ mình anh quay về chốn cũ một
mình, cô đơn. Đã hai năm với những buổi chiều không em,
vậy mà anh không thể nào quen được cảm giác ấy. Chiều
nay cũng vậy, ngồi một mình ở quán cũ, chợt nghe đâu đây
tâm hồn mình:
Chiều không em, chiều buồn không em
Trời đầy mây mà trời một mình
Cây nối cây mà xanh xao cô đơn
Nghe trống vắng, trống vắng từng giọt chiều.
Ca khúc Chiều không em (thơ Nguyễn Thụy Kha, nhạc Phú Quang) anh đã nghe
không biết bao nhiêu lần, nhưng lúc này đây sao giống anh đến thế. Anh đã từng có lúc
muốn thời gian trôi qua thật nhanh, muốn trốn tránh tất cả những yêu thương, kỷ niệm,
những giây phút chia tay như vừa đây. Rồi đến chiều ấy, tại góc quán quen, tình cờ trong
dòng người qua lại, anh thấy em. Vẫn ánh mắt ấy - chính ánh mắt cho anh những ngày

hạnh phúc nhưng anh biết em không như ngày xưa. Giờ nơi đây, vẫn chỉ mình anh:
Chiều không em mặt hồ buồn tênh
Mãi lang thang cơn gió vô tình
Chiều không em chân quay về ngơ ngác
Ta còn gì để mà nhớ mà quên.
Ngày ấy cũng vào một chiều trời mưa bay như hôm nay, chúng ta đến bên nhau, và
cũng vào một chiều mưa cách đây hai năm, em đã ra đi. Dù thời gian đã qua, những kỷ
niệm chỉ còn ẩn hiện trong quá khứ nhưng nỗi nhớ trong anh vẫn còn:
Chiều không em, chiều buồn không em
Trái tim ta ai ném bên thềm
Chiều không em câu ca vàng sương khói
Biết về đâu để mà nhớ, mà quên.
Vẫn biết sau cơn mưa trời lại sáng, vẫn biết sau những nỗi buồn lại có những niềm
vui và anh biết sau cơn mưa chiều nay, em sẽ vĩnh viễn ra đi - trong anh. Sẽ còn đây trong
ký ức những buổi chiều bên em và cả những chiều không em.
RAIN*Z2
----------------------------------------------
Anh hãy cứ đi trên con đường mình đã chọn
Ðã có lúc em hỏi anh rằng: “Tình yêu dài nhất là tình yêu không bao giờ trở lại
phải không anh?”. Anh chỉ khẽ mỉm cười rồi im lặng, cái im lặng mang theo hương vị mặn
nồng của biển phả vào lòng. Khi yêu anh, tâm hồn em chưa từng lo sợ bị thay màu bởi mỗi
khi em cần một ai đó chia sẻ niềm vui, một ai đó ôm em khi lòng em tan nát thì anh luôn ở
bên, ấm áp và dịu dàng. Em vẫn tin rằng chừng nào biển còn có sóng thì em còn có anh.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×