ĐTBB: 1. HOÀNG HẠC LÂU ( Thôi Hiệu)
2.KHUÊ OÁN (Vương Xương Linh)
3. ĐIỂU MINH GIẢN (Vương Duy)
Khe chim kêu
(Điểu Minh Giản)
--Vương Duy--
• Đa tài ,21 tuổi đỗ
• tiến sĩ,
.Mỗi khi bãi triều về,
ông “đốt
hương ngồi một
mình
, tụng niệm
Phật”.
-Người đời
gọi ông
Phật”.
kinh
là “Thi
.Tác phẩm:
Thơ ông để lại trên
400 bài: Thơ sơn
thủy,điền viên (cuộc
sống nông thôn yên
tĩnh,
con người
nhàn nhã)
cái
tâm thanh tịnh của
đạo
Phật
II.Đọc hiểu văn bản:
Nhân
nhàn
Nhà thơ ngồi Thiền
Con người ngưng
làm việc
Đêm yên tĩnh đến độ
Tâm hồn
Quế hoa
nghe đựơc
người vô cùng
ạc//dạ
cả tiếng hoa quế (bé li
nh
ti) rơi=đêm rất yên tĩnh bình an,thanh
Nguyệt
uất kinh
ơn điểu
Điểu
minh
giản
Trăng sáng
khiến chim núi
kinh sợ=trăng
rất sáng
Ý tưởng
nảy sinh
thản
Trí óc con
người vô cùng
sáng suốt
Những điều tốt
đẹp sẽ đến
trongcuộc sống
Người nhàn
Nhà thơ ngồi
Thiền
Con ngườisống
chậm lại
Hoa quế
Đêm yên tĩnh
Tâm hồn người
rụng/đêmyên tĩnh tiếng hoa quế
vô cùng bình
(bé li ti) rơi=đêm an,thanh thản
rất yên tĩnh
Trăng lên/chim
giậtmình
Trăng sáng ->
chim sợ=trăng
rất sáng
Trí óc con người
vô cùng sáng
suốt
Tiếng chimkêu
Ý tưởng nảy
sinh
điều tốt sẽ đến
Vương Duy
-Nhân nhàn
-quế hoa lạc- dạ tĩnh
xuân sơn không
-Nguỵệt xuất kinh
sơn điểu
-Thời minh tại giản
trung
Trịnh Công Sơn
-Tôi chon ngồi thật
yên
-Nhìn rõ anh em,
ngồi nghĩ lại mình
–Tôi chợt biết
rằng vì sao tôi
sống ? Vì đất
nước cần một trái
tim
THÔI HIỆU
THÔI
HIỆU(
704754)
1. Xưa, Phí Văn Vỹ (hay là Vương Tử An) thành
tiên cưỡi hạc đi chơi và đã đỗ ở đây.
2. Khi lầu này mới mở, có một đạo sĩ vào uống
rượu, uống xong ra sân dơ tay lên trời vẫy. Một
con hạc sà xuống và đạo sĩ cưỡi lên lưng con
hạc bay đi trước mắt các thực khách.
3. Còn chuyện nữa là khi đạo sĩ uống rượu xong
không có tiền trả ,bèn vẽ một con hạc lên trên
vách và bảo chủ nhân rằng: "Khi có khách hãy
kêu hạc xuống múa". Chủ quán nghe theo và từ
đó quán chật khách vào uống rượu và xem hạc
vũ. Ít lâu sau, đạo sĩ trở lại hỏi chủ quán
rằng:"Tiền thâu trong bấy nhiêu ngày đã bù được
tiền rượu ta thiếu bữa trước hay chưa?" Rồi
cười vẫy hạc xuống cưỡi bay đi
• A.Sáu câu đầu:
- Lầu Hoàng
Hạc nhắc lại 3
lần- Tâm trạng
hoài cổ trong vô
vọng:Hiện tạihưũ hạn-cõi tục
>qúa khứ ,vô
cùng,cõi tiên
Miền quê thân
thuộc nơi nào
sau bóng
hòang hôn ?
Nhà thơ đành
bất lực và
buông tiếng
thở dài!
Một triết lí nhân sinh: khoảng cách thời
gian (người xưa,hạc vàng )và khoảng
cách không gian(quê hương cuối trời )là
hai điều không thể chạm đến .
Hãy sống trọn vẹn thời khắc, nơi chốn
hiện tại –Đó là hạnh phúc
VƯƠNG XƯƠNG LINH (698757)
Hai câu đầu:Khuê phụ bất tri sầu(1) ,trang điểm
ên lầu:vì chồng chinh chiến để có công danh
ạng rỡ. Một thái độ sống bình thường đáng trân
ọng.
Hai câu sau:Hốt kiến (dương liễu sắc )(2)
Hối (giao phu tế phonghầu)
(3)
OÁN (4)
Từ chỗ bất tri đến HỐT KIẾN:thời gian
dài-> khuê phụ sống trong hạnh phúc
ảo
Bất
ngờ : HỐT->KIẾN ->OÁN :một khoảnh
khắc , nhưng lại là BI KỊCH
Đằng sau BI KỊCH ấy là tiếng nói tố
cáo chiến tranh- Nhà thơ dụng phép
vẽ mây nẩy trăng (giữ được lời ít mà ý
nhiều