Tải bản đầy đủ (.doc) (9 trang)

20 cau chuyen hay ý nghĩa

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (153.03 KB, 9 trang )

“QUÀ TẶNG CUỘC SỐNG”

---------------------Đây là những câu chuyện nhỏ, súc tích, xoay quanh mọi lĩnh vực của cuộc sống thường ngày. Mỗi
câu chuyện sẽ gửi gắm những thông điệp cảm động đầy tính nhân văn về mối quan hệ giữa người với người,
hoặc những triết lý sâu sắc về lẽ sống như hạnh phúc là gì, sức mạnh của nụ cười, điều kỳ diệu của hiện tại,
thế nào là sự bình yên thật sự...Chúng ta nên đọc và suy ngẫm.
1.Chiến thắng
Tại Thế vận hội đặc biệt Seatte (dành cho những người tàn tật) có chín vận động viên đều bị tổn thương về
thể chất hoặc tinh thần, cùng tập trung trước vạch xuất phát để tham dự cuộc đua 100m.
Khi súng hiệu nổ, tất cả đều lao đi với quyết tâm chiến thắng. Trừ một cậu bé. Cậu cứ bị vấp té liên tục trên
đường đua. Và cậu bật khóc. Tám người kia nghe tiếng khóc, giảm tốc độ và ngoái lại nhìn. Rồi họ quay trở
lại. Tất cả, không trừ một ai! Một cô gái bị hội chứng Down dịu dàng cúi xuống hôn cậu bé:
- Như thế này, em sẽ thấy tốt hơn.
Cô gái nói xong, cả chín người cùng khoác tay nhau sánh bước về vạch đích.
Khán giả trong sân vận động đồng loạt đứng dậy. Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội nhiều phút liền. Mãi về sau,
những người chứng kiến vẫn còn truyền tai nhau câu chuyện cảm động này.
Tận trong sâu thẳm, chúng ta luôn ý thức chiến thắng không phải là tất cả, mà ý nghĩa thật sự của cuộc sống
là ở chỗ ta giúp đỡ người khác cùng chiến thắng cho dù chuyện gì xảy ra.
2.Tiếng vọng rừng sâu
Có một cậu bé ngỗ nghịch thường bị mẹ khiển trách. Ngày nọ giận mẹ, cậu chạy đến một thung lũng cạnh
khu rừng rậm. Lấy hết sức mình, cậu hét lớn: "Tôi ghét người". Từ khu rừng có tiếng vọng lại: "Tôi ghét
người". Cậu hoảng hốt quay về, sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Cậu bé không sao hiểu được từ trong rừng lại
có người ghét cậu.


Người mẹ nắm tay con, đưa cậu trở lại khu rừng. Bà nói: "Giờ thì con hãy hét thật to: Tôi yêu người". Lạ
lùng thay, cậu vừa dứt tiếng thì có tiếng vọng lại: "Tôi yêu người". Lúc đó người mẹ mới giải thích cho con
hiểu: "Con ơi, đó chính là định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều gì, con sẽ nhận điều đó. Ai
gieo gió thì gặt bão. Nếu con thù ghét người thì người cũng thù ghét con. Nếu con yêu thương người thì
người cũng yêu thương con".
3.Lạnh


Sáu con người, do sự tình cờ của số phận, mắc kẹt vào cùng một cái hang rất tối và lạnh. Mỗi người còn một
que củi nhỏ trong khi đống lửa chính đang lụi dần.
Người phụ nữ đầu tiên định quẳng que củi vào lửa, nhưng đột nhiên rụt tay lại. Bà vừa nhìn thấy một khuôn
mặt da đen trong nhóm người da trắng.
Người thứ 2 lướt qua các bộ mặt wanh đống lửa, thấy một người trong số đó ko đi chung nhà thờ với ông ta.
Vậy là thanh củi cũng bị thu về.
Người thứ 3 trầm ngâm trong một bộ quần áo nhàu nát. Ông ta kéo áo lên tận cổ, nhìn người đối diện, nghĩ
thầm: "Tại sao mình lại phải hi sinh thanh củi để sưởi ấm cho con heo béo ị giàu có kia?"
Người đàn ông giàu lui lại một chút, nhẩm tính: "Thanh củi trong tay, phải khó nhọc lắm mới kiếm được, tại
sao ta phải chia sẻ nó với tên khố rách áo ôm lười biếng đó?"
Ánh lửa bùng lên một lần cuối, soi rõ khuôn mặt người da đen đang đanh lại, lộ ra những nét hằn thù:
"Không, ta không cho phép mình dùng thanh củi nầy sưởi ấm những gã da trắng!"
Chỉ còn lại người cuối cùng trong nhóm. Nhìn những người khác trầm ngâm trong im lặng, anh ta tự nhủ:
"Mình sẽ cho thanh củi, nếu có ai đó ném phần của họ vào đống lửa trước".
Cứ thế, đêm xuống dần. Sáu con người nhìn nhau căng thẳng, tay nắm chặt những khúc củi. Đống lửa chỉ
còn than đỏ rồi lụi tắt. Sáng hôm sau khi những người cứu hộ tới nơi, cả 6 đều đã chết cóng. Họ không chết
vì cái lạnh bên ngoài mà chết vì sự buốt giá trong sâu thẳm tâm hồn.
4.Chú bé và con sò nhỏ
Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ 16. Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá
sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình
thiếu bạn...
Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một
mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình :
-Chán quá đi...Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự
coi ta là bạn...!!!
Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất
đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò
bỗng cất tiếng nói :
-Bạn ơi...Hãy thả tôi về với biển...Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình...Có thể tôi không có gì để tặng
lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên...!!!

Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói :
-Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng...hãy cho ta một lời khuyện trước đi...Ta đang buồn chán vì
không có bạn bè đây!
Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng :
-Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong
lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ
theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi
ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà
thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn nầy sẽ ở lại với
ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát nầy rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta
không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu
chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ có thể khuyên
bạn như vậy thôi...


Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào...Chú còn mải suy nghĩ về
những điều con sò nhỏ nói...
5.Chỉ 5 phút nữa thôi!
Cuộc sống là một chuỗi những điều ưu tiên. Và những điều ưu tiên hàng đầu của bạn là gì? Hãy dành cho
những người mà bạn yêu quý hơn 5 phút trong quỹ thời gian hằng ngày của bạn.
Trong công viên, một người phụ nữ ngồi gần một người đàn ông trên băng ghế gần sân chơi cho trẻ em.
“Đó là con trai tôi”, người phụ nữ vừa nói vừa chỉ tay về phía cậu bé mặc áo len đỏ đang chơi cầu trượt.
“Nó trông rất khoẻ mạnh” người đàn ông đáp lời.
“Còn con trai của tôi là đứa mặc áo len màu xanh ấy”.
Nói rồi, ông ta nhìn đồng hồ và nói với theo cậu con trai: “Về thôi, Todd”, cậu bé tên Todd quay nhìn bố nài
nỉ: “5 phút nũa thôi mà bố, chỉ 5 phút nữa thôi”.
Người đàn ông khẽ gật đầu và cậu bé lại tiếp tục chạy nhảy với vẻ rất sung sướng.
5 phút trôi qua, người cha đứng dậy và nói: “Sao? Bây giờ chúng ta về được chưa con?”. Todd lại nài nỉ một
lần nữa: “Bố, 5 phút nữa, chỉ 5 phút nữa thôi!”.
Người đàn ông lại mỉm cười và nói: “Được rồi!”.

Người phụ nữ thấy vậy bèn thốt lên: “Ông thật là một người cha kiên nhẫn”.
Người đàn ông cười và chậm rãi nói: “Con trai cả Tommy của tôi bị một kẻ lái xe say rượu đụng chết năm
ngoái trong khi nó đang chạy xe đạp gần đây. Tôi chưa bao giờ dành nhiều thời gian cho Tommy và bây giờ
tôi có thể đánh đổi bất cứ thứ gì để có thể ở bên nó dù chỉ 5 phút.
Tôi nguyện rằng sẽ không bao giờ lặp lại lỗi lầm đó với Todd. Todd nghĩ nó có 5 phút để chơi đùa. Nhưng
sự thật là tôi đã có thêm 5 phút nữa để nhìn nó chơi đùa”.
6. 20$ và một giờ !
Một người cha đi làm về rất muộn,mệt mỏi và bực bội sau một ngày bận rộn ở cơ quan. ông vừa về đến nhà,
đứa con trai 5 tuổi đã ngồi chờ từ lúc nào, và hỏi:
- Bố ơi !
-Con hỏi gì? - ông bố đáp.
- Bố ơi, bố làm được bao nhiêu tiền một tiếng đồng hồ?
- Đó không phải việc của con. Mà tại sao con lại đi hỏi việc như thế hả? - ông bố hết kiên nhẫn.
- Con muốn biết mà - Đứa con nài nỉ.
- Nếu con cứ khăng khăng đòi biết, thì bố sẽ nói. Bố làm được 20 đô la một giờ đồng hồ.
- Ôi ! đứa bé suy nghĩ rồi rụt rè hỏi - Bố cho con vay 10 đô la được không ?
ông bố rất bực mình:
- Nếu lý do duy nhất con muốn biết bố làm được bao nhiêu tiền chỉ là để vay mà mua mấy thứ đồ chơi vớ
vẩn, thế thì mời con đi ngay vào phòng mình và ngủ đi .Hãy nghĩ xem tại sao con lại ích kỷ đến thế! bố làm
việc vất vả cả ngày, và không có thời gian cho những chuyện ấy đâu
Đứa bé đi vào phòng và đóng cửa . Ông bố ngồi xuống, càng nghĩ càng cáu. Tại sao đứa con lại dám hỏi
mình một câu như thế chứ?
Một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại , ông bố nghĩ có thể đứa con rất cần tiền để mua một thứ gì đó, và nghĩ ra
rằng mình đã quá nghiêm khắc với nó. ông đi vào phòng con:
- Con ngủ chưa?
- Chưa ạ, con còn thức - cậu bé nằm trên giường đáp.
- Bố suy nghĩ rồi, có thể bố đã quá nghiêm khắc. Đây là 10 đô la .
Rồi thò tay xuống dưới gối , lôi ra thêm mấy tờ tiền lẻ nữa , ông bố thấy con có tiền từ trước , lại cáu Khi
đứa con ngồi đếm chỗ tiền, ông bố càu nhàu:
- Tại sao con lại vay thêm tiền khi con đã có rồi?

- Vì con chưa có đủ ạ? - Bỗng đứa trẻ ngẩng lên vui sướng
- Bây giờ thì con đủ rồi Bố ơi, đây là 20 đô la, con có thể mua một giờ trong thời gian của bố không?


7.Đôi Tai Của Tâm Hồn
Một cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ tại cô bé ấy lúc nào cũng chỉ
mặc mỗi một bộ quần áo vừa bẩn, vừa cũ lại vừa rộng nữa.
Cô bé buồn tủi ngồi khóc một mình trong công viên. Cô bé nghĩ: Tại sao mình lại không được hát? Chẳng lẽ
mình hát tồi đến thế sao? Cô bé nghĩ mãi rồi cô cất giọng hát khe khẽ. Cô bé cứ hát hết bài này đến bài khác
cho đến khi mệt lả mới thôi.
"Cháu hát hay quá!". Một giọng nói vang lên: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ, cháu đã cho ta cả một buổi
chiều thật vui vẻ". Cô bé ngẩn người. Người vừa khen cô bé là một ông cụ tóc bạc trắng. Ông cụ nói xong
liền đứng dậy và chậm rãi bước đi.
Hôm sau, khi cô bé tới công viên đã thấy ông già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước, khuôn mặt hiền từ mỉm
cười chào cô bé. Cô bé lại hát, cụ già vẫn chăm chú lắng nghe. Ông vỗ tay nói lớn: "Cảm ơn cháu, cháu gái
bé nhỏ của ta, cháu hát hay quá!" Nói xong cụ già lại chậm rãi một mình bước đi.
Cứ như vậy nhiều năm trôi qua, cô bé giờ đây đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Cô gái vẫn không quên cụ già
ngồi tựa lưng vào thành ghế đá trong công viên nghe cô hát. Một buổi chiều mùa đông, cô đến công viên
tìm cụ nhưng ở đó chỉ còn lại chiếc ghế đá trống không.
"Cụ già ấy đã qua đời rồi. Cụ ấy điếc đã hơn 20 năm nay" - một người trong công viên nói với cô. Cô gái
sững người. Một cụ già ngày ngày vẫn chăm chú lắng nghe và khen cô hát lại là một người không có khả
năng nghe?
9.HOA HỒNG TẶNG MẸ
Anh dừng lại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng mẹ qua đường bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng
300km. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi sao nó lại
khóc.
- Cháu muốn mua một hoa hồng tặng mẹ cháu- nó khóc nức nở - nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một
hoa hồng đến 2 đôla.
Anh mỉm cười và nói với nó:
- Đến đây, chú sẽ mua hoa cho cháu.

Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hồng để gửi cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ
xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh trả lời:
- Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.
Rồi nó chỉ đường cho anh lái xe đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và
nói:
- Đây là nhà của mẹ cháu.
Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.
Tức thì anh quay lại tiệm bán hoa, hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hồng thật đẹp. suốt đêm
đó, anh đã lái một mạch 300km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa
10.Cái kén bướm
Một chàng trai nọ tìm thấy một cái kén bướm. Một hôm anh thấy cái kén hé một lỗ nhỏ. Anh ta ngồi hàng
giờ nhìn chú bướm nhỏ cố thoát mình khỏi cái lỗ nhỏ xíu. Rồi anh ta thấy mọi việc không tiến triển gì thêm.
Hình như chú bướm không thể cố hơn được nữa. Vì thế, anh ta quyết định giúp chú bướm nhỏ. Anh ta lấy
kéo rạch cho cái lỗ to thêm.
Chú bướm dễ dàng thoát ra khỏi cái kén. Nhưng thân mình nó sưng phồng lên, đôi cánh thì nhăn nhúm. Còn
chàng thanh niên cứ ngồi quan sát cái kén với hy vọng một lúc nào đó thân hình chú bướm sẽ xẹp lại và đôi
cánh xòe rộng hơn đủ để nâng đỡ thân hình chú.
Nhưng chẳng có gì thay đổi cả! Sự thật là chú bướm đã phải bò loanh quanh suốt quãng đời còn lại với đôi
cánh nhăn nhúm và thân hình sưng phồng. Nó chẳng bao giờ có thể bay được. Có một điều mà người thanh
niên không thể hiểu: cái kén chật chội khiến chú bướm phải nổ lực mới chui qua được cái lỗ nhỏ xíu kia là


quy luật tự nhiên tác động lên đôi cánh và cơ thể của chú bướm, giúp chú có thể bay ngay khi thoát ra ngoài.
Đôi khi đấu tranh là rất cần thiết trong cuộc sống. Nếu ta quen sống một cuộc đời phẳng lặng, ta sẽ mất đi
sức mạnh tiềm tàng mà bẩm sinh mỗi người đều có. Và chẳng bao giờ ta có thể bay được. Vì thế, nếu bạn
thấy mình đang phải vượt qua nhiều áp lực và căng thẳng thì hãy tin rằng sau đó bạn sẽ trưởng thành hơn.
11.Hạt giống
Ngày xưa có hai đứa trẻ đều có nhiều ước vọng rất đẹp đẽ.
"Làm sao có thể thực hiện được ước vọng"
Tranh luận hoài 2 đứa trẻ mang theo câu hỏi đến cụ già, mong tìm những lời chỉ bảo.

Cụ già cho mỗi đứa trẻ một hạt giống, và bảo:
- Đấy chỉ là hạt giống bình thường, nhưng ai có thể bảo quản nó tốt thì người đó có thể tìm ra con đường
thực hiện ước vọng!
Nói xong cụ già quay lại rồi đi khuất ngay.
Sau đó mấy năm , cụ già hỏi hai đứa trẻ về tình trạng bảo quản hạt giống.
Đứa trẻ thứ nhất mang ra một chiếc hộp được quấn bằng dây lụa nói
_ Cháu đặt hạt giống trong chiếc hộp , suốt ngày giữ nó.
Nói rổi nó lấy hạt giống ra cho cụ già xem, thấy rõ hạt giống nguyên vẹn như trước.
Đứa trẻ thứ hai mặt mũi xám nắng, hai bàn tay nổi chai. Nó chỉ ra cánh đồng menh mông lúa vàng phấn
khởi nói:
- Cháu đem hạt giống xuống đất mỗi ngày lo tưới nước chăm sóc bón phân diệt cỏ ....tới nay nó đã kết hạt
mới đầy đồng.
Cụ già nghe xong mừng rỡ nói :
_ Các cháu, ước vọng cũng như hạt giống đó. Chỉ biết khư khư giữ lấy nó thì chẳng có thể lớn lên được. Chỉ
khi dùng mồ hôi, sức lực, tưới tắm vun trồng cho nó thì mới có thể biến thành hoa trái, mùa màng bội thu
thôi!
12.Hành động
Hầu hết chúng ta đều biết cần phải làm gì để sống vui vẻ, khỏe mạnh, thành công, hạnh phúc hơn. Vấn đề là
chúng ta không làm những điều đó. Nhiều người cho rằng: Kiến thức là sức mạnh! Tôi không đồng ý. Kiến
thức chỉ là sức mạnh TIỀM ẨN. Chỉ có hành động, nó mới trở thành sức mạnh THỰC SỰ.
Nghị lực của con người chắc không thể hình thành từ những việc làm đơn giản, dễ dàng hoặc từ những điều
ta chỉ làm vì sở thích, ham muốn. Mỗi ngày, tất cả hành động dù là nhỏ, đều ảnh hưởng đến tương lai, mục
tiêu cuộc đời chúng ta. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, thay vì ngồi trước màn hình tivi suốt 3 tiếng đồng
hồ, người tích cực sẽ chọn một cuốn sách hay hoặc vui đùa với con cái. Thay vì ngủ nướng thêm một chút
vào những buổi sáng se lạnh, người tích cực dậy sớm và hoàn thành bài tập như mọi ngày. Bạn càng có
nhiều THÓI QUEN TỐT thì bạn càng thấy cuộc đời tươi đẹp và đáng sống.
Chúng ta thường mơ rằng một ngày nào đó, con đường thành công bỗng dưng xuất hiện, trải dài trước mắt
mà quên rằng: NHỮNG DẤU CHÂN TẠO THÀNH LỐI ĐI. Giấc mơ là điều tuyệt vời của con người.
Nhưng nếu những suy nghĩ vẫn chỉ là những suy nghĩ thì dù có sinh ra xung điện từ cũng sẽ không thể giúp
bạn hoàn thành những dự án, hợp đồng, thanh toán chi phí...Sử gia, đại văn hào người Scotland, Thomas

Carlyle viết rằng: "Đời người kết thúc bằng một hành động, vì thế đó là điều đáng trân trọng!".MỘT HÀNH
ĐỘNG NHỎ LUÔN TỐT HƠN MỘT DỰ ĐỊNH LỚN!
13.Tiếng gọi từ trái tim
Khi còn nhỏ, có lần cha tôi nói một điều mà tôi không bao giờ quên "Con trai ạ, khi chào đời, con khóc
trong khi mọi người mỉm cười hạnh phúc. Hãy sống sao cho khi con rời khỏi cõi đời, mọi người sẽ khóc còn
con mỉm cười".
Chúng ta sống trong một thời đại mà cuộc sống gần như không còn nhiều ý nghĩa. Chúng ta dễ dàng đáp
xuống mặt trăng nhưng lại ngần ngại ghé qua chào người hàng xóm mới. Chúng ta có thể bắn tên lửa xuyên
lục địa chính xác mục tiêu bằng mũi kim nhưng lại không thể giữ lời hứa dẫn con cái đi chơi. Chúng ta có


email, fax, điện thoại di động và rất nhiều thiết bị truyền thông tối tân khác nhưng chưa bao giờ thế giới lại
rời rạc, "mất kết nối" nhiều như thế. Chúng ta mất đi tính nhân bản. Chúng ta mất phương hướng. Chúng ta
mất sự quyết tâm. Và rất rất nhiều điều quan trọng khác của cuộc sống.
Và vì bạn đã đọc đến đây, cho phép tôi hỏi bạn: Những ai sẽ than khóc khi bạn qua đời? Bạn sẽ kết nối với
bao nhiêu người khi còn có thể bước đi trên hành tinh này? Bạn sẽ tạo ảnh hưởng gì cho những thế hệ sau?
Bạn sẽ để lại những gì sau khi trút hơi thở cuối cùng? Một trong những bài học tôi nhận được trong cuộc đời
mình (cho đến bây giờ) là: Nếu bạn không hành động thì cuộc sống sẽ làm thay bạn. Từng ngày, từng tuần,
từng tháng, từng năm trôi qua, rồi chấm hết! Bạn sẽ chẳng còn gì ngoài trái tim chất chứa sự nuối tiếc về
những gì đã qua. Khi được hỏi sẽ làm gì nếu được sống một lần nữa, George Bernad Shaw trả lời: "Tôi sẽ
trở thành một người mà tôi chưa từng biết đến".
Là một diễn giả chuyên nghiệp, phần lớn thời gian làm việc của tôi dành cho những buổi nói chuyện tại rất
nhiều hội thảo, chia sẻ những hiểu biết, kinh nghiệm trong công việc, cuộc sống với rất nhiều người. Hầu
hết, cho dù với công việc và cuộc sống hoàn toàn khác nhau, đều đặt câu hỏi: "Làm sao tôi tìm ra được ý
nghĩa của cuộc đời? Làm thế nào để tôi có thể liên tục đóng góp những giá trị tích cực cho cuộc sống? Và
làm sao tôi có thể đơn giản hóa mọi chuyện để tận hưởng cuộc sống trước khi quá muộn?"
Câu trả lời của tôi luôn bắt đầu là: "Hãy lắng nghe tiếng gọi từ trái tim". Tôi tin rằng mỗi chúng ta đều có
những tài năng đang chờ được giải phóng. Chúng ta tồn tại với những dự định, mục tiêu khác nhau, và chính
điều đó cho phép chúng ta chứng tỏ khả năng tuyệt vời của mình, đồng thời cùng nhau tiếp thêm nhiều giá
trị cho cuộc sống. Nghe theo tiếng gọi từ trái tim không có nghĩa là bạn phải từ bỏ công việc hiện tại của

mình. Nó đơn giản là hãy tiếp thêm nhiều tình yêu vào công việc hơn nữa, hãy tập trung vào những việc
giúp bạn tạo ra nhiều giá trị nhất. Điều đó có nghĩa là hãy từ bỏ việc chờ đợi ai đó làm cho bạn hạnh phúc,
như Mahatma Gandhi từng nói: "Hãy hành động theo mơ ước để tìm thấy thế giới của riêng mình". Đời thay
đổi khi bạn thay đổi!
14.Tìm lại đứa trẻ trong bạn
Một lần, gia đình tôi đi ăn tối ở ngoài. Sau khi gọi những món chính, chúng tôi thưởng thức vài cái bánh vừa
mới nướng, còn nóng hổi. Trong một khoảnh khắc, tôi chợt nhận ra cậu con trai nhỏ của mình đang dạy cho
tất cả người lớn một bài học về nghệ thuật sống.
Thay vì ăn tất cả cái bánh như chúng ta thường làm, con trai tôi lại chọn một cách rất thú vị. Nó khoét một
lỗ, lấy ra phần ruột bánh nghi ngút khói, thơm phức, và ăn ngon lành, để lại phần vỏ cứng bên ngoài. Không
cần bất kỳ lời chỉ dẫn nào, nó tự biết cách thưởng thức phần ngon nhất của cái bánh. Trong một buổi hội
thảo của tôi, một người tham dự đã chia sẻ :"Tôi học được từ những đứa trẻ nhiều hơn từ người lớn".
Ngày hôm đó, cậu con trai của tôi đã nhắc cha nó rằng :"Thay vì tận hưởng "phần thơm ngon của cuộc
sống", chúng ta - những người được cho là đã trưởng thành - lại mất phần lớn thời gian cho "phần vỏ cứng
còn lại". Chúng ta tập trung vào những buổi họp liên miên, những hợp đồng, những hóa đơn cần thanh toán
để rồi không còn thời gian dành cho NHỮNG VIỆC CẦN PHẢI LÀM ĐỂ HẠNH PHÚC VỚI CUỘC
SỐNG! Từng suy nghĩ sẽ tạo ra thế giới của chính bạn, mọi thứ xung quanh là kết quả của những gì bạn
quan tâm. HÃY TẬP TRUNG VÀO NHỮNG ĐIỀU TỐT ĐẸP VÌ NHỮNG SUY NGHĨ SẼ QUYẾT ĐỊNH
SỐ PHẬN CỦA BẠN.
Mỗi ngày mới đến, hãy dành nhiều thời gian nối kết với "đứa trẻ bên trong bạn". Hãy học những phẩm chất
tích cực của chúng, những điều làm chúng luôn hiếu động, đầy năng lượng và trí tưởng tượng cho dù điều gì
xảy ra xung quanh!.
15.Hạnh phúc là gì?
- Heo con khi còn bé, nó hỏi Mẹ rằng "Mẹ ơi hạnh phúc là gì?"
- Heo Mẹ bảo "Hạnh phúc là cái đuôi con đấy!"
- Và thế là Heo con quay lại tóm cái đuôi của mình, nhưng không tài nào tóm được, nó ngồi xuống oà khóc,
và lại hỏi Mẹ: - "Tại sao con không thể nào bắt được hạnh phúc hả Mẹ?"
- Heo Mẹ mỉm cười và nói rằng: "Tại sao con không tiến về phía trước và hạnh phúc sẽ theo sau con".
Vậy chúng ta tại sao cứ phải đi tìm cho mình hạnh phúc nhỉ khi mà hạnh phúc luôn đi theo mình, hạnh phúc
là những điều bình dị nhất, hạnh phúc có đươc trên con đường ta đi chứ không phải đích đến và vẫn luôn



hiện hưu xung quanh ta. hãy sống, hãy cảm nhận hạnh phúc mà cha mẹ đã cho ta. Hạnh phúc vì được sống
bên những người bạn tốt, những người mình yêu thương
16.Hạc giấy
Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết 1 chàng trai đã gấp 1.000
con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là 1 nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng
có vẻ gì xán lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến 1 hôm người yêu của anh nói rằng
nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của
chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành
lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà
người yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình 1 điều gì đó của những tháng ngày xưa
cũ.
1 ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy 1 đôi vợ chồng già cùng che chung 1 chiếc
ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ
của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ
chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng
anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng 1 công ty riêng, đã có thể ngồi trong 1 chiếc xe hơi sang trọng.
Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo
họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho
anh, như thể thời gian không bao giờ làm đổi thay nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên
bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc nầy anh mới biết 1 sự thật:
nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin
rằng 1 ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng
không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Vì vậy, nàng quyết định xa anh. Nàng mong
ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để 1 ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng 1
lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.


17.Phần quan trọng nhất trên cơ thể
Mẹ tôi thường đố : “Phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể?”
Ngày nhỏ, tôi cho rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc
đầu: “Không phải thế. Có rất nhiều người bị điếc trên thế giới này, con ạ. Nhưng con cứ tiếp tục suy nghĩ về
câu đố, sau này mẹ sẽ hỏi lại con”.
Vài năm sau, tôi lại cho rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế mắt chính là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi.
Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: “Con đã học được nhiều đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vì vẫn
còn rất nhiều người bị mù”.
Đã bao lần và lần nào cũng vậy, mẹ điều trả lời tôi: “Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con
yêu của mẹ”.
Rồi năm ngoái, ông nội tôi mất. Mọi người đều khóc vì thương tiếc ông. Ba tôi cũng khóc. Đây là lần thứ
hai tôi thấy ba khóc. Khi đến lượt tôi và mẽ đến bên cạnh ông để nói lời vĩnh biệt, mẹ nhìn tôi thì thầm:
“Con đã tìm ra câu trả lời chưa?”. Tôi như bị sốc khi mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi luôn nghĩ nó
chỉ đơn giản là một trò chơi giữa hai mẹ con. Nhìn vẽ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo:
Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai”. Tôi hỏi: “Có phải vì nó đỡ cái đầu con
không hả mẹ?”. Mẹ lắc đầu: “Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân con có thể dựa vào khi họ khóc.
Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận
được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào”.


Từ đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là phần “ích kỷ”, mà là phần biết cảm
thông với nỗi đau của người khác.
18.Những vết đinh
Một cậu bé nọ có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm, cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh rồi nói
với cậu: “Mỗi khi con nổi nóng với ai đó thì hãy chạy ra sau nhà và đóng một cái đinh lên chiếc hàng rào
gỗ.”
Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng tất cả 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần, cậu bé đã tập kiềm chế
cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng trên lên hàng rào ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế
cơn giận của mình còn dễ hơn là phải đi đóng một cây đinh lên hàng rào.
Đến một ngày, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu đến thưa với cha và ông bảo: “Tốt lắm,

bây giờ nếu sau mỗi ngày mà con không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần, con hãy nhổ một cây đinh ra khỏi
hàng rào.”
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một hôm cậu bé đã vui mừng hãnh diện tìm cha mình báo rằng đã
không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu liền đến bên hàng rào. Ở đó, ông nhỏ nhẹ nói với
cậu: “Con đã làm rất tốt, nhưng con hãy nhìn những lỗ đinh còn để lại trên hàng rào. Hàng rào đã không
giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói ấy cũng giống như những lỗ
đinh này, chúng để lại những vết thương rất khó lành trong lòng người khác. Cho dù sau đó con có nói xin
lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn lại mãi mãi. Con hãy luôn nhớ: vết thương tinh thần còn đau
đớn hơn cả những vết thương thể xác. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp
con cười và giúp con mọi chuyện. Họ nghe con than thở khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng
mở trái tim mình ra cho con. Hãy nhớ lấy lời cha...”
19.Dám mạo hiểm
Có hai hạt mầm nằm cạnh nhau trên một mảnh đất màu mỡ. Hạt mầm thứ nhất nói: ”Tôi muốn lớn lên. Tôi
muốn bén rễ sâu xuống lòng đất và đâm chồi nảy lộc xuyên qua lớp đất cứng phía trên... Tôi muốn nở ra
những cánh hoa dịu dàng như dấu hiệu chào đón mùa xuân...
Tôi muốn cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời tỏa trên gương mặt tôi và thưởng thức những giọt sương mai
đọng trên những cánh hoa của tôi.
Và rồi hạt mầm mọc lên.
Hạt mầm thứ hai bảo: “Tôi sợ lắm. Nếu bén những nhánh rễ vào lòng đất sâu bên dưới, tôi không biết sẽ gặp
phải điều gì ở nơi tối tăm đó. Nếu tôi xuyên qua lớp đất cứng phía trên, có thể tôi sẽ làm hỏng những chồi
non mỏng manh của mình. Và giả như những chồi non của tôi có mọc lên, đám ốc sên sẽ kéo đến và nuốt
ngay lấy chúng. Một ngày nào đó, nếu những bông hoa của tôi có thể nở ra được thì bọn trẻ con cũng sẽ vặt
lấy. Không, tốt hơn hết là tôi nên nằm ở đây cho đến khi cảm thấy thật an toàn đã.
Và rồi hạt mầm chờ đợi.
Một buổi sáng mùa xuân, một chú gà đi loanh quanh đào bới tìm thức ăn, thấy hạt mầm lạc lõng ấy bèn mổ
ngay lập tức.
Bạn thấy đấy, những ai không dám chấp nhận mạo hiểm và vươn lên sẽ bị cuộc sống nhấn chìm.
- Patty Hansen
Khi ẩn náu trong sự an toàn, chúng ta sẽ tạo nên một thế giới đầy những bất an.
- Dag Hammarskjol


20.Bốn ngón tay
Lúc mới sinh ra, cậu bé đã bị mù. Khi cậu lên 6, một việc xảy ra làm em không tự giải thích được. Buổi
chiều nọ, em đang chơi đùa cùng các bạn, một cậu bé khác đã ném trái banh về phía em. Chợt nhớ ra cậu bé


la lên:
- Coi chừng ! Quả banh sắp văng trúng đấy.
Quả banh đã đập trúng người cậu, và cuộc sống của cậu không như trước đây nữa. Cậu bé không bị đau,
nhưng cậu thật sự băn khoăn.
Cậu quyết định hỏi mẹ:
- Làm sao cậu ta biết điều gì sắp xãy ra cho con trước khi chính con nhận biết được điều đó?
Mẹ cậu thở dài, bởi cái giây phút bà e ngại đã đến! Đã đến cái thời khắc đầu tiên mà bà cần nói rõ cho con
trai mình biết: "Con bị mù!".
Rất dịu dàng bà cầm bàn tay của con, vừa nắm từng ngón tay và đếm:
- Một - hai - ba - bốn - năm. Các ngón tay này tựa như năm giác quan của con vậy. Ngón tay bé nhỏ này là
nghe, ngón tay xinh xắn này là sờ chạm, ngón tay tí hon này là ngửi, còn ngón bé tí này là nếm...".
Ngần ngừ một lúc, bà tiếp:
- ... Còn ngón tay tí xíu này là nhìn. Mỗi giác quan của con như mỗi ngón tay, chúng chuyên chở bức thông
điệp lên bộ não con".
Rồi bà gập ngón tay bà đặt tên "nhìn", khép chặt nó vào lòng bàn tay của con, bà nói:
- Con ạ! Con là một đứa trẻ khác với những đứa khác, vì con chỉ có bốn giác quan, như là chỉ có bốn ngón
tay vậy: một - nghe , hai - sờ, ba - ngửi, bốn - nếm. Con không thể sử dụng giác quan nhìn. Bây giờ mẹ
muốn chỉ cho con điều này. Hãy đứng lên con nhé.
Cậu đứng lên. Bà mẹ nhặt trái banh lên bảo:
- Bây giờ con hãy đặt bàn tay của con trong tư thế bắt trái banh.
Cậu mở lòng bàn tay và trong khoảnh khắc cậu cảm nhận được quả banh cứng chạm vào các ngón tay của
mình. Cậu bấu chặt quả banh và giơ lên cao.
- Giỏi! Giỏi! - Bà mẹ nói - Mẹ muốn con không bao giờ quên điều con vừa làm. Con cũng có thể giơ cao
quả banh bằng bốn ngón tay thay vì năm ngón. Con cũng có thể có và giữ được một cuộc sống trọn vẹn và

hạnh phúc với chỉ bốn giác quan thay vì năm nếu con bước vào cuộc sống bằng sự nỗ lực thường xuyên!
Cậu bé không bao giờ quên hình ảnh "bốn ngón tay thay vì năm". Đối với cậu đó là biểu tượng của niềm hy
vọng. Và hễ cứ mỗi khi nhụt chí vì sự khiếm khuyết của mình, cậu lại nhớ đến biểu tượng này để động viên
mình. Cậu hiểu ra rằng mẹ cậu đã nói rất đúng. Cậu vẫn có thể tạo được một cuộc sống trọn vẹn và giữ lấy
nó chỉ với bốn giác quan mà cậu có được.



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×