ADV- chặng 1
Ta là một vị vua của đất nước Âu Lạc – một mảnh đất có truyền thống lâu đời, có những
nét văn hóa riêng biệt. Nhận thấy giặc phương Bắc Triệu Đà đang có âm mưu xâm chiếm đất
nước ta không thể nào yên lòng. Trước tình hình đó ta sai quân tập trung sức lực chế tạo vũ
khí làm nên một chiếc thành kiên cố để ngăn chặn giặc với mong muốn nhân dân được cuộc
sống hòa bình, yên ổn. Thế nhưng không hiểu vì sao, mặc dù đã tính toán rất kĩ càng và cho
những người giỏi nhất để xây thành mà thành cứ xây hôm nay mai lại đổ điều đó làm ta rất
phiền lòng
Nghe binh lính đại thần kể lại mỗi đêm đều nghe thấy tiếng thét ai oán,gió thổi rất manh,
biết là chuyện chẳng lành, tôi liền cho lập đàn trai giới, “cầu đảo bách thần” với mong muốn
việc xây thành được diễn ra thuận lợi..bỗng ngày mồng 7 tháng 3, tôi thấy nột cụ già từ
phương đông tới trước cửa mà than rằng:”Xây dựng thành này biết bao giờ cho xong được!”
Nghe binh lính báo lại, tôi mừng rỡ cho người lập tức đón cụ già vào cung điện mà hỏi
rằng:”Ta đáp thành này đã nhiều lần băng lở, tốn nhiều công sức mà không thành , thế là cớ
làm sao? . Cụ già liền đáp lại :” Sẽ có sứ Thanh Giang tới cùng nhà vua xây dựng thành mới
thành công”. Nói rồi cụ già từ biệt ra về. Nôn nao vì được giúp đỡ, tôi đã sớm ra cửa đông
chờ đợi sứ Thanh Giang mà cũ già đã nói với một niềm hy vọng khôn siết.Quả nhiên, chờ
được một lúc thì bỗng thấy mặt biển nổi sóng cuồn cuộn, bọt tung trắng xóa,sáng chói cả một
vùng, một con Rùa Vàng nổi trên mặt nước tiến lại chỗ tôi , nói sõi tiếng người và tự xưng là
sứ thanh giang. , hiểu rõ việc trời đất, âm dương, quỷ thần.và hữa sẽ giúp tôi xây thành Biết
đây chính là đâị phúc của đất nước, để tỏ lòng kính trọng , tôi liền vội vàng cho dùng xe bằng
vàng rước vào trong thành.
Quả nhiên nhờ sự giúp đỡ của rùa vàng, thành xây nửa tháng thì xong, Thành rộng hơn
ngàn trượng , xoắn như hình trôn ốc, cho nên gọi là Loa Thành , còn gọi là Quỷ Long Thành
Ta vui mừng hết lòng cảm ơn thần Rùa và làm lễ đền đáp.Rùa vàng ở lại ba năm rồi từ biệt ra
về, . Tuy nhiên tôi vẫn chư yên lòng, thành nay đã xây xong, kiên cố, vững chắc nhưng nêu
có giặc ngoài tràn vào thì phải làm sao. Chính vì thế, tôi đã trải lòng với rùa vàng :” nhờ ơn
của thần, thành đã xây được. Nay nếu có giặc ngoài tràn vao thì lấy gì mà chống?. Rùa vàng
thấy được sự chân thành và trách nhiệm của tôi liền trả lời :” Vận nước suy thịnh, xã tắc an
nguy đều do mệnh trời , con người có thể tu đức mà kéo dài thời vận. Nhà vua ước muốn ta
có tiếc chi:. Nói rồi, sứ giả liền tháo vuốt đưa cho tồi và nói :” đêm vật này làm lẫy nỏ, nhằm
quân giặc mà bắn thì sẽ không lo gì nữa”. dứt lời, rùa vàng trở lại biển đông trong sự cảm
kích không siết của tôi. Tôi lấy móng vuốt rùa vàng đã cho giao cho Cao lỗ một vị tướng tài 3
đẻ làm lẫy. Gọi là nỏ :” Linh quang Kim Quy thần cơ”. người phải có sức lắm mới có thể cầm
nó được.
Về sau, Triệu vương là đà thấy đát nước ta địa thế thuận lợi, sinh lòng ham muốn, đã
cho quân xâm lược phương Nam, cùng tôi giao chiếnQuân ta chỉ ở trong thành không ra
nghinh chiến. Ta sai người đem nỏ thần ra bắn. Một mũi tên bắn ra trúng vào hàng trăm tên
lính của giặc. Triệu Đà thua trận đành phải rút quân về nước. Quân ta mở tiệc ăn mừng linh
đình vì chiến thắng to lớn này. Có nỏ thần trong tay, Đát nước âu lạc sẽ không phải sợ bất kì
một thế lực nào và con dân của ta cx sẽ được sống 1 cuộc sống yên bình.
Một ngày kia, một tên tâm phúc của Triệu Đà mang lễ vật đến xin cầu hòa. Ta nhận
lời ngay vì không muốn kéo dài binh đao khói lửa. Từ đó, hắn cho con trai là Trọng Thủy sang
lân la với con gái ta là Mị Châu. Trọng Thủy là chàng trai lịch lãm nên hắn dễ dàng lấy được
lòng cha con ta. Thế rồi, Triệu Đà chính thức mang lễ vật đến cầu hôn Mị Châu cho Trọng
Thủy. Đã từ lâu Mị Châu cũng phải lòng Trọng Thủy rồi nên ta không có lí do gì mà từ chối.
Chúng cưới nhau và sống hết sức thuận hòa hạnh phúc.
Đang sống yên vui, bất ngờ Trọng Thủy lại xin về nước khiến Mị Châu buồn bã vô cùng. Chỉ
mấy ngày sau, Triệu Đà ùn ùn kéo đại quân sang. Ta ngạc nhiên quá, nhưng tin tưởng vào nỏ
thần nên vẫn ung dung ngồi đánh cờ chờ quân giặc đến gần thành rồi bắn luôn. Không ngờ,
nỏ thần hết hiệu nghiệm mà quân thù đang đi vào thành. Vừa hoảng sợ và thắc mắc ta không
hiểu nổi lí do nào mà nỏ thần không còn ứng nghiệm nữa. Cuối cùng trước tình thế cấp bách
ta cùng Mị Châu lên ngựa tháo chạy về phía đông. Nhưng chạy đến đâu cũng nghe tiếng reo
hò quân giặc đuổi theo. Cùng đường, ta hướng mắt về phía biển khơi gọi thần Kim Quy cứu
giúp. Bỗng thần nổi lên và dõng dạc nói: "Giặc ở sau lưng nhà vua đó!".
a quay lại nhìn thì chỉ có Mị Châu với chiếc áo lông ngỗng đã trụi cả lông. Ta chợt hiểu ra tất
cả. Thì ra bọn giặc dò theo dấu lông ngỗng để đến được đây. Và cũng chính Mị Nương, đứa
con gái thơ ngây của ta đã vô tình tiết lộ bí mật quốc gia cho tên gián điệp Trọng Thủy cho
nên ta mới có ngày này. Quá tuyệt vọng, không còn con đường nào khác ta rút gươm ra
chém chết Mị Châu rồi tự tử. Nhưng thần Kim Quy lại rẽ mặt nước cho ta đi xuống biển.
tự nêu bài học nha kết bài á
MICHAU
Hóa thân thành Trọng Thủy kể lại câu chuyện Truyện An Dương Vương và Mị Châu,
Trọng Thủy – Bài số 4
Tôi là Trọng Thủy – hoàng tử của một đất nước xinh đẹp và luôn được vua cha yêu thương
và tin tưởng hết mực. Cạnh bên vương quốc của tôi là một nước Âu Lạc phát triển phồn thịnh
nổi danh với thành Cổ Loa vững chắc. Cha tôi vì tham vọng mà dùng mọi cách để cướp nước
Âu Lạc và gây ra cho tôi một nỗi đau khổ không thể nào tả được.
Lần đầu tiên cha tôi đem quân sang đánh thì vua An Dương Vương có một loại vũ khí thần kì
bắn một phát thì có hàng ngàn mũi tên bay ra. Thế là cha tôi thất bại nhưng ý định cướp nước
Âu Lạc vẫn luôn nhen nhún trong người ông và ngày càng phát triển lớn mạnh như một ngọn
lửa bùng cháy, sôi sục. Sau vài ngày suy nghĩ, vua cha gọi tôi đến và bảo tôi đi ở rể cho vua
An Dương Vương. Tôi quá bất ngờ vì điều này nhưng sau khi nắm rõ “ý đồ” của cha thì tôi đã
tuân lệnh làm theo.
Cha cùng tôi sang nước Âu Lạc xin hòa và muốn tỏ thành ý kết bang giao hai nước. Thế là
vua An Dương Vương đã chấp nhận và từ đó tôi phải rời xa quê hương để đi ở rể. Vợ của tôi
đó là Mị Châu – Công chúa nước Âu Lạc. Mị Châu xinh đẹp tuyệt trần, quả giống như tên của
nàng là một viên ngọc lung linh cao quý nhưng vẫn có những lúc nhẹ nhàng, trong sáng. Qua
những ngày tháng sống bên Mị Châu, với cái tính tình dễ thương kia thì trái tim tôi đây có vẻ
như đã rung động trước nàng. Nhưng tôi đây còn mạng trọng trách bên mình, lời cha khó cãi,
tôi đành chôn giấu tình cảm ấy mà làm theo lời cha. Một hôm khi đang cùng Mị Châu đi dạo
vườn Ngự quyển thì tôi thấy có một tảng đá xem có vẻ kì lạ nên tôi nghi ngờ. nỏ thần đang
được cất giấu trong ấy. Tối hôm ấy, tôi không sao ngủ được, tôi biết rằng, sáng mai đây tôi
phải dùng lời ngon ngọt để dỗ dành người vợ thân yêu cho mình xem trộm bí mật. Ta biết là
có lỗi với nàng nhưng Mị Chậu ơi nàng tha lỗi cho ta, ta không thể vì tình cảm cá nhân mà
làm hỏng việc lớn của vua cha giao cho. Lúc này trái tim tôi như thắt lại, cõi lòng tôi như tê tái,
nhưng thôi hãy cố thực hiện xong nhiệm vụ rồi mới nhìn đến chuyện vợ chồng.
Sáng hôm sau, tôi rũ Mị Châu ra vườn bắt bướm, ngắm hoa. Mị Châu thích lắm, nàng cười
tươi như hoa, rạng rỡ trước ánh ban mai ấm áp. Tôi và Mị Châu đuổi bắt nhau khắp khu
vườn. Tôi cố tình chạy đến bên hòn đá kia và vấp té. Nàng chạy lại và lo lắng cho tôi vô cùng.
Trong lúc Mị Châu không để ý tôi lấy tay thử gõ vào mặt đá thì quả thật bên trong là một cơ
quan bí mật. Tôi cố giả vờ như không biết gì và tìm cách hỏi Mị Châu về hòn đá kì lạ này. Sau
một lúc nói chuyện Mị Châu đã cho tôi biết nỏ thần đã được giấu bên trong. Với gương mặt và
thái dộ tò mò như thật của tôi đã làm Mị Châu tin và đưa tôi vào đây xem nỏ thần. Đúng là
một loại vũ khí thần kì nên luôn được cất giữ rất kín đáo để che mắt mọi người, chỉ có những
người lân cận của vua mới biết được cách vào. Mị Châu đi lại bên tảng đá nhìn xuống chậu
hoa Tường Vi đang nở rộ. Nàng nhẹ nhàng dùng tay xoay chậu hoa sang phải một vòng, bên
trái một vòng, bổng tảng đá dịch chuyển mở ra bên trong một hang động u tối. Tôi và Mị châu
đi đến nơi cất giữ nỏ thần, tôi nhìn rõ đến từng chi tiết một, con mắt tôi như muốn dán vào
đấy. Tôi diện cớ chân lại đau và cùng Mị Châu quay lại tẩm cung. Tôi âm thầm sai người làm
giả một cái nỏ giống hệt như vậy và đánh tráo nỏ thần. Vào đêm hôm trước khi lên đường
giao nỏ thần cho cha tôi, tôi và Mị Châu đã tâm sự với nhau đến khuya, tôi lấy đôi mắt nhẹ
nhàng âu yếm nhìn người vợ xinh đẹp đáng thương mà hỏi:
– Nếu mai đây có giặc sang đánh, ta và nàng lạc mất nhau thì lấy gì làm tín hiệu gặp lại.
Mị Châu vẫn ngây thơ và nói:
– Thiếp có áo lông ngỗng thường mặt trên người, nếu có cớ sự như chàng nói, thiếp sẽ rãi
lông ngỗng khắp các ngã đường để chàng tìm thấy thiếp.
Mị Châu đúng là ngây thơ quá mức, khi tôi đưa ra một câu hỏi kì lạ như vậy mà nàng vẫn
không một chút lo lắng hoang mang, một mực tin tưởng vào lời tôi nói. Khi cơ nghiệp đã thành
thì tình yêu giữa tôi và Mị Châu có được tiếp tục chăng, hay phải rơi vào cảnh nước mất nhà
tan, mỗi nơi mỗi ngã. Tôi lo lắm!
Sáng sớm hôm sau, tôi lấy nỏ thần đã trộm mang về cho vua cha. Cha tôi rất hài lòng và vui
mừng khôn xiết. Về phần tôi thì được cha khen thưởng hết lời nhưng lòng tôi vẫn chỉ hướng
về Mị Châu, lo lắng cho nàng. Khi đã có nỏ thần trong tay, tôi và cha tôi cùng nhau đem quân
sang đánh nước Âu Lạc. Vua An Dương Vương vẫn ngồi đấy điềm nhiên đánh cờ vì ỷ y vào
sức mạnh của chiếc nỏ thần. Đó cũng là cơ hội giúp quân tôi tiến sâu hơn vào lãnh thổ. Lúc
này nhà vua đã bắt đầu lo sợ, vua đặt Mị Châu ở sau ngựa và chạy về bờ sông. Trong lúc đó
Mị Chậu rứt hết áo lông ngỗng rải trên đường để lại tín hiệu cho tôi. Khi đến bờ sông thần Kim
Quy nổi lên và nàng thì bị kết tội là giặc và bị vua cha rút gươm chém chết. Nhưng trước đó
Mị Châu đã khấn rằng nên nàng không có ý mưu hại nước nhà thì chết thành ngọc thạch còn
không thì xác sẽ tan thành cát bụi, còn vua An Dương Vương cầm sừng tê bảy tất rẽ thẳng
xuống nước. Những chuyện này tôi chỉ được nghe kể lại từ một bà lão ở gần đấy. Khi tôi đến
thì Mị Châu đã chết, tôi đem xác nàng mang về mai táng. Điều tôi lo sợ đã biến thành hiện
thực, tôi đau khổ vô bờ bến, con tim như ngừng đập, lòng tôi đau như cắt. Tại sao chứ? Tại
sao ông trời lại trớ trêu tình cảm giữa tôi và Mị Châu. Tuy chúng tôi là con người của 2 đất
nước khác nhau, nhưng tôi thật sự yêu nàng. Tình yêu này không hề giả dối, không hề có một
chút vì quyền lợi nào cả. Bây giờ tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, “mưu đồ” cướp nước của cha
tôi giờ đây đã hoàn thành nhưng đổi lại tôi mất Mị Châu – Người con gái mà tôi hết lòng yêu
thương ấy, tôi đã từng nghĩ đến cảnh chia tay nhưng không ngờ được rằng Mị Châu đã vì tôi
mà bị cha mình tự tay rút gươm chém chết. Lỗi lầm của tôi mang đến cho Mị Châu dù tôi có
chết đi cũng không đủ để bù đắp cho nàng. Tôi phải làm gì đây, làm gì bây giờ để Mị Châu
sống lại? Tại sao sự hiếu nghĩa của tôi và tình yêu của Mị Châu không thể dung hòa? Tôi thật
sự không muốn chuyện này xảy ra chút nào hết, bây giờ thì tôi đã trở thành một kẻ cô đơn vô
dụng chỉ còn biết ngồi đây nhớ về những tháng ngày hạnh phúc cùng Mị Châu. Tôi đi đến đâu
thì trước mắt tôi cũng là người vợ xinh đẹp, dễ thương đang cười nói vui vẻ, trong sáng như
ngày nào. Một lúc sau thì tôi lại bừng tĩnh và đau lòng hơn rất nhiều. Vào một đêm trăng sáng
tôi ra vườn ngồi nhớ về cảnh lúc tôi và Mị Châu hạnh phúc bên nhau, Mị Châu tựa đầu vào
vai tôi, mở to mắt nhìn ngắm vầng trăng sáng đẹp. Cảnh còn đó, trăng còn đó, nhưng người
nay đã mất, còn đâu một hình bóng quen thuộc. Bỗng tôi nghe như tiếng Mị Châu văng vẳng
đâu đây, tôi chạy khắp nơi tìm nàng, khi đến bên cái giếng nước ở cuối sân vườn thì thấy rõ
mồn một gương mặt của Mị Châu. Nang đang lạnh, đang cần tôi che chở và tôi cũng chẳng
cần phải suy nghĩ, nhảy ngay xuống giếng với người vợ thân yêu.
Thế là tôi lại được sống bên người vợ mà tôi yêu thương và tôi hy vọng cái giếng này sẽ là
nơi minh chứng cho hạnh phúc của tôi và Mị Châu.
Tôi là Mị Châu, con gái yêu của vua An Dương Vương. Người con gái được vua cha
yêu thương hết mực nhưng cũng gieo vạ lớn cho cha và đất nước vì nhẹ dạ và ngây thơ tin
người. Câu chuyện của tôi là một bài học đắt giá để người đời soi vào, lấy đó làm lời răn về
sự cảnh giác. Cho đến tận bây giờ cái cảm giác đau đớn vì bị phản bội vẫn còn âm ỉ trong tôi.
Các bạn chia sẻ cùng tôi nhé.
Sau khi giúp cha tôi xây thành cổ Loa, thần Kim Quy cho cha tôi một cái móng của mình để
làm lẫy nỏ mà giữ thành. Theo lời thần dặn, nỏ có được cái lẫy làm bằng móng chân thần sẽ
là chiếc nỏ bắn trăm phát trúng cả trăm, và chỉ một phát có thể giết hàng ngàn quân địch. Cha
tôi chọn trong đám gia thần được một người làm nỏ rất khéo tên là Cao Lỗ và giao cho Lỗ làm
chiếc nỏ thần. Lỗ gắng sức trong nhiều ngày mới xong. Chiếc nỏ rất lớn và rất cứng, khác
hẳn với những nỏ thường, phải tay lực sĩ mới giương nổi. Cha quý chiếc nỏ thần vô cùng, lúc
nào cũng treo gần chỗ nằm.
Lúc bấy giờ Triệu Đà chúa đất Nam Hải, mấy lần đem quân sang cướp đất Âu Lạc, nhưng vì
cha tôi có nỏ thần, quân Nam Hải bị giết hại rất nhiều nên Đà đành cố thủ đợi chờ thời cơ.
Triệu Đà thấy dùng binh không được, bèn xin giảng hòa với cha tôi, sai con trai là Trọng Thủy
sang cầu thân, nhưng chủ ý là tìm cách phá chiếc nỏ thần. Điều này thì về sau, khi quân Đà
kéo sang và nỏ thần không còn hiệu nghiệm, cùng cha bỏ trốn tôi mới vỡ lẽ. Trong những
ngày đi lại để giả kết tình hòa hiếu, Trọng Thủy gặp tôi, con gái yêu của An Dương Vương.
Lúc bấy giờ tôi là một cô gái mới lớn, một thiếu nữ mày ngài, mắt phượng nhan sắc. Trọng
Thủy đem lòng yêu tôi, tôi dần dần cũng xiêu lòng. Và dần trở nên thân thiết, không còn chỗ
nào trong Loa thành mà tôi không dẫn người yêu đến xem. Cha tôi không nghi kỵ gì cả. Thấy
đôi trẻ thương yêu nhau, vua liền gả tôi cho Trọng Thủy. Chàng sang ở hẳn trong cung điện
của cha tôi, cùng chung sống. Một đêm trăng sao vằng vặc, tôi và Trọng Thủy ngồi trên phiến
đá trắng giữa vườn, cùng nhau nhìn dãy tường thành cao nhất.
Chàng ngỏ ý muốn xem chiếc nỏ. Tôi không ngần ngại, ngây thơ chạy ngay vào chỗ nằm của
cha, lấy nỏ thần đem ra cho chồng xem, lại chỉ cho chàng biết cái lẫy vốn là chiếc móng chân
thần Kim Quy và giảng cho Trọng Thủy cách bẩn. Trọng Thủy chăm chú nghe, chăm chú nhìn
cái lẫy, nhìn khuôn khổ cái nỏhồi lâu, rồi đưa cho tôi cất đi.
Sau đókhông lâu , Trọng Thủy xin phép cha tôi về Nam Hải,trc khi đi, chàng nói :
Trọng Thủy đáp: ……….Bây giờ đôi ta sắp phải xa nhau, không biết đến bao giờ gặp lại!
Nếu chẳng may xảy ra binh đao, biết đâu mà tìm?
Tôi tin lời chàng ngay, lòng đau đớn nói:
Thiếp có cái áo lông ngỗng, hễ thiếp chạy về hướng nào thì thiếp sẽ rắc lông ngỗng dọc
đường, chàng cứ chạy theo dấu lông ngỗng mà tìm.
. Chỉ ít ngày sau, Triệu Đà đã ra lệnh cất quân sang đánh Âu Lạc. Nghe tin báo, cha cậy có nỏ
thần, không phòng bị gì cả. Đến khi quân giặc đã đến sát chân thành, cha sai đem nỏ thần ra
bắn thì không thấy linh nghiệm nữa. Quân Triệu Đà phá cửa thành, ùa vào. Cha vội lên ngựa,
để tôi ngồi sau lưng, phi thoát ra cửa sau. Ngồi sau lưng cha,nhớ lại lời nói với trongjt hủy lúc
trước, tôi bứt lông ngỗng ở áo rắc khắp dọc đường.
Đường núi gập ghềnh hiểm trở, ngựa chạy luôn mấy ngày đêm đến Dạ Sơn gần bờ biển. Hai
cha con tôi định xuống ngựa ngồi nghỉ thì quân giặc đã gần đến. Thấy đường núi quanh co
dốc ngược, bóng chiều đã xuống, không còn lối nào chạy, cha liền hướng ra biến, khấn thần
Kim Quy phù hộ cho mình. Cha vừa khấn xong thì một cơn gió lốc cát bụi bốc lên mù mịt, làm
rung chuyển cả núi rừng. Thần Kim Quy xuất hiện mà bảo cha tôi rằng :
– “ Giặc ở sau lưng nhà vua đấy!”
Tôi chợt đau đớn hiểu ra sự tình, Tôi tự trách mình đã gây ra cảnh mất nước, trách Trọng
Thủy nỡ lợi dụng tình yêu và tấm lòng trong trắng của tôi.. nguyện xin nhận cái chết để chuộc
lỗi lầm khủng khiếp mà mình đã gây.ra. trc khi đền tội cho lỗi lầm của mình, tôi đã khấn rằng
:thiếp là phận gái , nếu có lòng phản nghịch muu hại cha chết đi sẽ biến thành cát bụi , nếu
một lòng trung hiếu mà bị ngta lừa dối thì chết đi sẽ biến thành châu ngoc để rửa sạch mối
nhục thù” nói xong , cha tôi đau đớn với hai hàng nc mắt chay dài, nhug đã phạm tội thì phải
bị trừng phạt,trên cương vị là một vị vuâ,Cha tôi tuốt gươm chém mạnh vào người tôi, nhát
chém chí mạng làm tôi chưa kịp la lớn thì đã ngã xuống ngựa tôi chỉ kịp nhìn cha tôi theo thần
kim quy đi xuống biển , đôi mắt tôi lờ mờ hẳn và cuộc đời tôi kết thúc .
Tình yêu chính là liều thuốc hạnh phúc của con người là tình cảm mà không ai có thể
thiếu. Ai ai cũng đều mong mình được sống trong hạnh phúc cùng người mình yêu thương
nhưng không phải ai cũng có thể không phải tình yêu nào cũng chấp nhận. Đôi lúc ta cần phải
biết hi sinh vì tập thể tránh để như Mị Châu " trái tim lầm lỡ để trên đầu" để rồi nước mất nhà
tan gây bao đau thương cho cả dân tộc. Đồng thời cũng cần phải thận trọng tránh cả tin nếu
không kết quả chỉ có bi thương đau khổ mà thôi.
Tam cám
Nhập vai Tấm kể lại câu chuyện Tấm Cám – Bài số 1
Sống ở làng này không ai là không biết tới 3 mẹ con tôi, tôi là Tấm, em tôi là cám là em cùng
cha khác mẹ với tôi, tôi đang sống chung với dì và Cám. Mặc dù là em trong nhà nhưng Cám
được mẹ nuông chiều không phải làm công việc gì trong nhà. Mọi thứ một tay tôi làm hết chỉ
có những lúc ăn cơm,Cám mới chịu làm vài việc lặt vặt mà mặt nó cũng phụng phịu. Còn Dì
thì luôn luôn mắng tôi khi muốn xả giận hay ganh ghét vì một điều vô cớ. Nhưng tôi không
oán than gì, vì tôi hiểu cũng là lẽ thường tình vì Dì cũng khổ nhiều để nuôi chúng tôi khôn lớn.
M
Tôi lớn lên trong một gia đình khá giả, nhưng không may cha tôi đã qua đời từ sớm. Tôi sống
cùng mẹ và một chị gái cùng cha khác mẹ tên là Tấm. Mọi việc trong nhà, mẹ tôi đều bắt chị
Tấm làm. Từ bé tôi đã sống sung sướng, quen được mẹ nuông chiều nên tôi chẳng phải làm
việc gì nhiều, tôi chỉ ăn, ngủ và chơi, chẳng bù với chị Tấm, phải làm việc suốt cả ngày. Tôi và
mẹ thay nhau mắng mỏ, ức hiếp Tấm. Tôi biết con Tấm ấy cực khổ, uất ức lắm nhưng vẫn
cắn răng chịu đựng, điều đó làm tôi sung sướng và hạnh phúc biết bao.
Có một hôm mẹ gọi chúng tôi lại và bảo: "Này hai con, hai con hãy đi bắt cua đứa nào bắt
được nhiều thì ta cho chiếc yếm đỏ, còn không bắt được cua thì nhớ trận đòn roi đang chờ
sẵn"
Chị Tấm hí hửng đi ngay và cố gắng chăm chỉ bắt được một giỏ cua đầy. Tôi mải mê rong
chơi bắt bướm mà quên biếng đi mất. Tới giờ về, giỏ chị Tấm đầy cá cua, còn giỏ tôi thì trống
không, lúc đó, tôi nghĩ ra một kế. Khi về tới ao đầu làng thì tôi gọi chị lại và nói "Chị Tấm ơi!
Đầu chị lấm, chị hụp cho sâu kẻo về mẹ mắng". Chị nghe lời tôi liền đi ra chỗ sâu gội lại đầu
tóc, tôi hí hửng trút hết tôm tép từ giỏ chị qua giỏ mình rồi chạy vội về nhà lấy yếm đỏ từ mẹ.
Chị Tấm về nhà với cái giỏ trống không, dĩ nhiên chị bị mẹ cho một trận còn tôi thì hí hửng với
yếm mới.
Từ ngày đó, mẹ tôi thấy Tấm hay dành một bát cơm mang ra giếng sau khi ăn, liền sinh nghi
sai tôi đi rình. Biết được sự thật, hôm sau mẹ tôi bảo Tấm đi chăn trâu nơi xa, ở nhà mẹ con
tôi bắt cá bống của chị Tấm lên ăn. Về nhà thấy không còn cá bống, chị Tấm lại khóc. Ôi, chị
gì mà yếu đuối, tối ngày chỉ biết khóc thôi.
Ít lâu sau, nhà vua mở hội. Hai mẹ con tôi cũng đi dự. Chị Tấm muốn đi dự hội, thế là mẹ tôi
trộn một đấu gạo với một đấu thóc bắt chị ở nhà nhặt cho xong. Mặc kệ chị khóc lóc, mẹ con
tôi vẫn hí hửng đi. Tôi gặp lại chị Tấm ở dạ hội, chị xinh đẹp đến nỗi tôi và mẹ nhìn không ra,
lòng tôi dấy lên nỗi ghen tức, về nhà tôi phải bắt nạt chị cho bõ ghét.
Nghe tin vua tuyên bố: “Hễ đàn bà con gái nào dự hội ướm vừa chiếc hài này thì vua sẽ cưới
làm vợ." Ai cũng tranh nhau ướm thử nhưng không vừa. Mẹ con tôi cũng vậy. Đến lượt chị
Tấm ướm thử thì vừa như in. Nhà vua cho đem kiệu rước Tấm về cung làm vợ mình trước
con mắt hằn học của mẹ con tôi.
Ngày giỗ cha, chị Tấm về ăn giỗ. Mẹ tôi bảo chị trèo câycau, hái cau cúng cha. Đang khi Tấm
ở trên ngọn cau thì ở dưới mẹ tôi lấy dao chặt cây làm Tấm té mà chết. Tôi lấy quần áo Tấm
mặc rồi vào cung thay chị.
Từ ngày chị Tấm mất, vua suốt ngày quấn quýt với chim vàng anh, tôi tức tối về mách mẹ. Mẹ
tôi bảo bắt chim đem cho mèo ăn, chôn lông chim ngoài vườn, Chẳng bao lâu nơi đó mọc lên
một cây xoan đào, xum xuê tươi tốt. Vua thấy đẹp nên sai người mắc võng vào cây hóng mát
nên rất quý cây. Mẹ tôi xui chặt cây xoan đào lấy gỗ đóng khung cửi. Lúc ngồi dệt vải, tôi
nghe con ác trên khung cửi kêu: "Cót ca cót két. Lấy tranh chồng chị. Chị khoét mắt ra." Nghe
lời mẹ chỉ, tôi đốt khung cửi rồi đổ tro bên đường xa cung vua mong sẽ được yên thân.
Ngày vua đón Tấm trở về cung, tôi hoàn toàn ngạc nhiên. Không những Tấm vẫn còn sống
mà lại trắng đẹp hơn xưa nên tôi băn khoăn tự hỏi vì sao cùng với lòng ghen tức. Tấm bày
cho tôi tắm với nước sôi thì sẽ đẹp. Tôi hí hửng làm theo thì chết tức khắc. Nghe tin tôi chết,
mẹ cũng uất lên mà chết theo tôi.
Nếu biết trước có ngày hôm nay thì ngày xưa tôi đã đối xử tốt với chị Tấm, giờ tôi mới hiểu ra
ý nghĩa câu nói “gieo gió gặt bão”.
au những chặng đường đó...cái chết là hình phạt thích đáng cho những kẻ
độc ác như mẹ con tôi.Tôi cảm thấy mình thật tội lỗi và thấy hối hận vs những
việc mình đã làm ra.Mẹ con tôi thật quá ác độc và nhẫn tâm đối với một người
ngoan hiền như chị Tấm.Nếu đc sống lại,tôi sẽ xin lỗi chị Tấm sau những lỗi
lầm mà mình đã gây ra,và sống thật tốt vs chị vs mẹ..Mong sao trên đời này
sẽ không còn những người độc ác như tôi và mẹ,để thế giới này có thể tốt
đẹp hơn.Những kẻ ác như tôi sẽ luôn bị trừng trị vs 1 kết cục thích đá
Sưu tầm