Tải bản đầy đủ (.doc) (1 trang)

BIET CHU CHO CUOC SONG TOT DEP HON.doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (81.93 KB, 1 trang )

Trần Ngọc Định
Tổ: Văn Phòng Trường THCS Lao Bảo
KHÔNG ĐẦU HÀNG SỐ PHẬN
Bùi Thị Huệ, sinh viên K55A, Khoa Giáo dục đặc biệt, Trường ĐH Sư phạm là
gương sáng đầy nghị lực, ý chí vượt lên số phận không may mắn. Huệ sinh năm 1985
trong một gia đình nông dân ở xã Minh Quang, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình. Hồi
nhỏ, em bị viêm màng não mủ gây biến chứng co rút cơ đùi hai chân. Chân đi khập
khiễng nhưng không mặc cảm hay bi quan, Huệ vô tư lớn lên và tự bằng lòng với số
phận: “Em nghĩ mình còn may mắn hơn nhiều so với các bạn bị nhiễm chất độc da
cam. Các bạn ấy đau khổ hơn em nhiều mà vẫn vui vẻ sống, tự vượt lên số phận mình
để sống tốt và có ích. Vậy thì lẽ nào em lại phải đầu hàng số phận...”.
Nhà gần trường tiểu học, nghe các bạn í ới gọi nhau đi học, Huệ thích lắm. Em
thuyết phục bố cho đi học. Không thể từ chối, bố Huệ đành tới trường xin nhập học
cho em. Ngày đầu đi học, không có bố mẹ ở bên cạnh, Huệ gặp phải vô vàn khó khăn,
việc gì cũng phải nhờ bạn bè và thầy cô giúp đỡ. “Không thể phiền hà người khác mãi
được”, Huệ nghĩ thế và em quyết tập đi. Buốt chân, tê tay, ngã sấp, ngã ngửa, đau
nhức toàn thân... tất cả những điều đó không làm Huệ nản chí. Dù rất cố gắng tập
luyện nhưng cũng phải mãi đến năm lớp 5 - nhờ được phẫu thuật chỉnh hình, em mới
có thể đi được bằng chính đôi chân của mình.
Ngay từ nhỏ, Huệ đã cố gắng xây dựng cho mình một tác phong sống tự lập,
không dựa dẫm vào ai. ở lớp, em luôn đứng vào tốp những học sinh khá giỏi. Về nhà,
chưa lần nào em để bố mẹ nhắc nhở về chuyện học bài, làm bài. Tốt nghiệp THPT,
Huệ thi vào Trường ĐH Sư phạm Thái Nguyên. Lần đầu trượt, Huệ không nản chí, em
mượn sách, tài liệu của bạn bè về mày mò tự học, tự ôn thi. Sự khổ luyện của Huệ rồi
cũng được đền đáp xứng đáng. Năm 2005, em thi đỗ vào Khoa Giáo dục đặc biệt,
Trường ĐH Sư phạm.
Nhập học chưa được bao lâu thì Huệ thấy sức khỏe ngày một yếu. Đi khám, bác
sĩ phát hiện ra em bị mắc bệnh thận. Để chống chọi với bệnh tật, hằng ngày em phải
dùng thuốc bổ trợ. Bố mẹ cho 500.000 đồng/tháng, Huệ dành ra 150 ngàn đồng tiền
ăn, 90 ngàn đồng đóng tiền thuê nhà, 50 ngàn đồng mua vé xe buýt. Số tiền còn lại em
dùng để mua thuốc chữa bệnh. Cũng may là Huệ không phải đóng tiền học phí, chứ


nếu không với số tiền ít ỏi trên, chẳng biết em có thể tiếp tục theo học được nữa hay
không?!.
Huệ tâm sự: “Em hy vọng tốt nghiệp ra trường có thể xin được việc làm ở quê
để tự nuôi sống bản thân bằng chính sức lao động của mình. Vẫn biết là sẽ khó khăn
hơn mọi người, yếu thế hơn khi cạnh tranh xin việc nhưng em tin là mình sẽ làm
được”. Mới 22 tuổi, chặng đường phía trước với Huệ còn dài và còn nhiều gian khổ,
chông gai nhưng tin rằng với nghị lực và lòng quyết tâm, Huệ sẽ vượt qua tất cả.
(Bài của Hùng Cường và Hoàng Lan)

×