Tải bản đầy đủ (.doc) (8 trang)

Biết Chữ Cho Cuộc Sống Tốt Đẹp Hơn. Nghị Lực Phi Thường.

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (283.95 KB, 8 trang )

GV: NguyÔn §×nh Quang.
§¬n vÞ: Trêng THCS S¬n TiÕn.
Bµi su tÇm: Theo B¸o VietNam.net.
Cô bé mồ côi mẹ nuôi 3 em và cha mất trí,
Đã 3 năm nay, từ khi tai hoạ ập đến với gia đình em, Dung
và 3 đứa em nhỏ của em không còn tuổi thơ nữa. Chỉ mới 14
tuổi em đã phải gánh vác những công việc nặng nhọc của gia
đình khi mà mẹ đã mất, bố thì mất trí sau lần bị tai nạn.
Nguyễn Thị Dung- học sinh lớp 8B trường THCS Thiên Lộc (huyện
Can Lộc -Tỉnh Hà Tĩnh) là học sinh giỏi cấp huyện trong 3 năm liền.
“Tuổi thơ của các bạn vẫn còn đó, còn tuổi thơ của cháu đâu mất
rồi? Sao cháu tìm mãi không thấy?! Cháu nghĩ tuổi thơ của cháu đã
theo mẹ đi xa, rất xa, chẳng bao giờ tìm lại được. Đáng lẽ ra em
được cha mẹ lo lắng, săn sóc, đùm bọc yêu thương, còn đằng này
một mình em phải lo lắng cho các em nhỏ và người bố mất trí nhớ...”,
nhiều người đã không cầm được nuớc mắt khi đọc được dòng chữ
này của cô học sinh lớp 8.
“Tuổi thơ em đâu mất rồi?!”
Ngôi nhà nhỏ nằm ngay sát sườn núi Hồng Lĩnh thuộc xóm 9, Quyết
Thắng, xã Thiên lộc che chở gia đình Dung. Đến nhà Dung thì thấy
cảnh em đang đưa người cha đi lạc về nhà. Bố của Dung - anh
Nguyễn Văn Tri sinh năm 1971, từ một người khoẻ mạnh, làm kinh tế
giỏi, nay đã bị mất trí nhớ sau vụ tai nạn kinh hoàng vào năm 2006.
Không như những đưa trẻ khác trong xóm, đối với Dung, công việc
của em hàng ngày là thức dậy lúc 5 giờ sáng nấu cơm cho 3 đứa em
còn nhỏ và cha. Sau đó, sắp xếp mọi việc trong nhà rồi mới đạp xe
hơn 3km để đi học. Học xong, em lại tiếp tục công việc của một
người mẹ, người chị trong gia đình. Những lúc không đi học, em phải
làm đồng áng, vườn tược và làm thuê nếu có người cần, chỉ mong
sao có được bữa ăn qua ngày cho 3 đứa em và người cha.
Dung đã phải gánh vác những việc này từ 3 năm nay. Nhìn dáng


người gầy nhỏ của cô bé mới 14 tuổi, chúng tôi không nghĩ là em có
thể làm được những việc ấy khi mà đứa em lớn nhất cũng mới học
lớp 7, còn lại một đứa đang học tiểu học và một đứa mới 3 tuổi.
Năm 2006, vụ tai nạn kinh hoàng đã làm cho anh Tri, bố của Dung bị
chấn thương sọ não. Điều trị hết các bệnh viện ở Hà Tĩnh nhưng
không khỏi, chị Hiến, mẹ Dung phải bán gần hết toàn bộ gia sản để
đưa chồng đi điều trị tại Hà Nội. Thời gian đó, bố nằm viện, mẹ phải
chăm sóc bố, lúc đó Dung mới 12 tuổi đã phải thay bố mẹ chăm lo
cho 3 em nhỏ.
Lo bữa ăn cho 3 em và cha có lẽ là công việc
đơn giản nhất trong chuỗi việc mỗi ngày của bé
Dung.
Bà Bùi Thị Tửu, 70 tuổi, bà nội của Dung nhớ lại: ”Lúc đó cả nhà lo
tập trung để chữa bệnh cho bố nó, con Dung phải đảm nhiệm những
công việc trong gia đình. Rồi khi bố nó sống lại thì lại bị mất trí nhớ,
con Hiến (mẹ Dung) đã kiệt sức sau thời gian chăm sóc chồng, lâm
bệnh nặng. Lúc đó con Dung vừa đi học, vừa lo cho 3 đứa em và
chăm sóc mẹ. Đến cuổi năm đầu năm 2009, mẹ nó đã qua đời”.
Lúc đó, bé Dung đã khóc thật nhiều, khóc với nỗi đau thắt lại trong
lòng, khóc vì mất mẹ, thương cha và khóc cho hoàn cảnh của em.
Người cha mất trí trở về khi mà mẹ đã ra đi cộng với gánh nặng nợ
nần của gia đình, lúc đó bé Dung tưởng chừng như không thể vượt
qua.
Lời mẹ dặn lúc lâm chung
Khó khăn tưởng chừng không thể vượt qua, không ai tin rằng Dung
vẫn lao vào học với nghị lực phi thường. Khi nhìn vào bảng thành
tích học tập của em, chúng tôi không khỏi ngỡ ngàng khi biết rằng
Dung 8 năm liền là học sinh giỏi, trong đó, quãng thời gian 3 năm khó
khăn nhất, em vẫn đạt học sinh giỏi huyện.
Không chỉ cáng đámg những công việc của

người chị, người mẹ, Dung còn là học sinh
ngoan của nhà trường. 8 năm liền đạt danh hiệu
học sinh giỏi.
“Con là con gái yêu của mẹ, dù có xảy ra chuyện gì thì con cũng
không được khóc. Hãy cứng rắn lên và luôn làm một con người
chăm chỉ, trung thực, phải học thật giỏi, ngoan để làm gương cho các
em. Dù ở trong hoàn cảnh nào 4 chị em cũng không được rời xa
nhau, phải đùm bọc yêu thương nhau con nhé!” - Dung nhớ lại lời mẹ
dặn trước lúc đi xa.
Sau thời gian mẹ mất vài tuần, Dung mới tĩnh tâm để ngồi vào bàn
học. Khi ngồi vào bàn thì em nhìn thấy lá thư của mẹ viết trước lúc
lâm chung: “Dung bé bỏng của mẹ, mẹ yêu con nhiều lắm. Mẹ xin lỗi
con vì tất cả... mẹ xin lỗi. Mẹ biết bệnh của mẹ sẽ không qua nổi
nhưng mẹ mong rằng con sẽ mãi kiên cường để mẹ nơi chín suối có
thể mỉm cười hạnh phúc về đứa con gái yêu của mẹ. Mẹ yêu con
nhiều lắm..!”.
Ông Tri, sau vụ tai nạn vào năm 2006 đã mất trí
nhớ và hơi "điên điên". Mỗi ngày bé Dung phải
đút cơm cho cha ăn rồi mới làm việc khác và đi
học.
Sự ra đi của mẹ đã để lại một vết thương sâu sắc không bao giờ lành
trong trái tim thơ dại của Dung. Cứ ngày lại ngày em sống trong đau
khổ, nhớ mẹ khôn nguôi nhưng trước mắt Dung là bố và các em thơ.
Dung tự nhủ với mình rằng là mình không thể yếu đuối, không thể
gục ngã, phải cố gượng dậy sau cơn đau mất mẹ để đến trường và
lo lắng cho gia đình.
Thầy giáo Võ Huy Xuân, Hiệu trưởng Trường THCS Thiên Lộc, nơi
bé Dung theo học nói với chúng tôi: ”Hoàn cảnh gia đình Dung thật
đặc biệt nhưng em vẫn kiên cường, là học sinh giỏi của huyện 3 năm
liền. Nhà trường đang tạo điều kiện, giúp đỡ em và gia đình”.

Em chỉ sợ một ngày mình ngã xuống...
Khi hỏi em có nhớ mẹ không, Dung trả lời là nhớ lắm! Em bảo nhớ
hình lắm hình ảnh người mẹ chịu thương chịu khó của mình và nhớ
hơn là những lời mẹ dặn.

×