Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (29.29 KB, 2 trang )
Từ ‘hoa’ trong ‘Truyện Kiều’
Trong kho tàng văn học VN, không ai có thể sánh được với đại thi hào Nguyễn Du dù chỉ trong
một phạm vi hẹp: Cách dùng từ “hoa” và khi viết về hoa. “Truyện Kiều” có đến hàng trăm câu
thơ dùng từ “hoa” nhưng mỗi câu đều có ý nghĩa khác nhau.
Trước hết từ “hoa” được dùng nhiều lần như một tính từ chỉ cái đẹp, cái cao sang, quyền quý như
“thềm hoa”,“kiệu hoa”, “sân hoa”…
Khi Thúy Kiều gặp Mã Giám Sinh, Nguyễn Du viết:
Thềm hoa một bước lệ hoa mấy hàng
Và khi nàng sa bẫy Sở Khanh, trong cùng một câu thơ Nguyễn Du đã dùng đến ba từ “hoa” để
diễn tả tâm trạng của Kiều khiến người đọc, người nghe đã liên tưởng ngay hình ảnh Kiều bị
giày vò như thế nào:
Giá đành trong nguyệt trên mây
Hoa sao, hoa khéo đọa đày bấy hoa
Thông thường người ta dùng từ “hoa” với nghĩa là danh từ để chỉ người con gái đẹp, yêu kiều.
Nhưng cụ Nguyễn Du đã dành từ “hoa” rất độc đáo chỉ về người con trai để giãi bày tình cảm
của Thúy Kiều đối với Kim Trọng khi “xăm xăm băng lối vườn khuya một mình”:
Nàng rằng khoảng vắng đêm trường
Vì hoa nên phải đánh đường tìm hoa
Nếu theo quan niệm “cọc” và “trâu” thì rõ ràng trong tình huống này, “cọc” đã băng vườn tìm
“trâu” một cách nhiệt tình, chủ động với cả sự bồng bột đáng yêu của mối tình đầu. Đặt vào bối
cảnh khi ra đời của Truyện Kiều mới thấy quan niệm của cụ Nguyễn Du về tình yêu nam nữ chân
chính vô cùng tiến bộ, dân chủ, sánh ngang với những mối tình thời hiện đại.
Trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã nhiều lần trở lại dùng từ “hoa” với nghĩa nói về Kim Trọng,
về mối tình của Thúy Kiều với chàng Kim:
Thề hoa chưa ráo chén vàng
Lời thề thôi đã phụ phàng với hoa
Hay:
Hoa kia đã chắp cánh này cho chưa
Hoặc mô tả tâm trạng của Thúy Kiều sau 15 năm lưu lạc khi gặp lại người yêu cũ:
Trông hoa đèn chẳng thẹn thùng lắm ru