Tải bản đầy đủ (.doc) (12 trang)

Bài văn viết về mẹ hay nhất

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (106.49 KB, 12 trang )

Những ngày gần đây, Sài Gòn cứ mưa tầm tã, mưa dầm dề, mưa như tiếng nỉ non, day dứt của đất trời
mãi không thôi. Mưa mãi như thế, nên đường Sài Gòn dần biến thành sông.
Giữa cảnh trời đất mù mịt ấy, chúng ta thấy được nhiều cảnh tượng ấm áp và cảm động đến lạ. Trong
đó có hình ảnh một người mẹ, giữa cơn mưa âm ỉ, nước ngập quá bánh xe, ra sức lội nước và đẩy chiếc
xe hỏng về phía trước, cố gắng giữ cho đứa con của mình được khô ráo. Hình ảnh ấy khiến cho bất cứ
ai nhìn vào cũng thấy sự bao la của tình mẫu tử.
Tình mẫu tử là tình yêu người mẹ dành cho đứa con của mình, kể từ khi đứa con ấy chưa tượng hình
đến lúc mẹ nhắm mắt xuôi tay. Tình cảm ấy là vô điều kiện, chẳng có người mẹ nào lúc chăm con lại
nghĩ về việc sau này mình được báo hiếu như thế nào, chỉ cần con lớn lên khỏe mạnh là đủ.
Khi còn trẻ các cô gái có thể đôi lúc yếu đuối, nũng nịu hay thậm chí choảnh chọe. Nhưng khi đã là mẹ
thì tình mẫu tử sẽ cho các cô sức mạnh để cứng rắn, kiên cường vì con mà đứng ra nơi đầu sóng ngọn
gió, bởi con là tất cả. Có thể nói, tình mẫu tử không phải thứ tình cảm giản đơn, mềm yếu mà là sức
mạnh, là phép nhiệm màu của loài người.
Tình mẫu tử đến với những phụ nữ một cách tự nhiên. Giây phút họ biết rằng mình đang mang trong
người một sinh linh bé nhỏ thì trong tim họ tự dưng sẽ nảy sinh cảm giác yêu thương và bảo vệ sinh
linh ấy. Thứ tình cảm thiêng liêng ấy không hữu hình như cơm ăn áo mặc hằng ngày nhưng thiếu nó, ắt
hẳn không đứa con nào có thể lớn lên toàn vẹn.
Khi con còn bé thơ, chập chững tập đi tập nói, thì mẹ sẽ đứng ra chở che cho con, cản những sóng gió
cuộc đời, tặng con một tuổi thơ yên bình, ấm áp. Rồi khi con lớn lên từng bước vào đời, mẹ vẫn luôn ở
phía sau âm thầm dõi theo con và dẫu con có đi xa đến đâu, chỉ cần quay đầu lại, mẹ vẫn luôn ở đó vì
mẹ là nhà, là yêu thương.
Tình mẫu tử còn đồng nghĩa với tình bao dung vô hạn. Dù con có phạm sai lầm điều gì đi nữa, dù cả
thế giới có quay lưng với con thì mẹ vẫn sẵn sàng ôm con vào lòng, tha thứ cho con tất cả. Chúng ta có
thể thấy hình ảnh những người mẹ tóc bạc phơ, tấm lưng còng xuống vẫn cần mẫn tay xách nách mang
các thứ vào trại giam thăm những đứa con lầm lỡ.
Tình mẫu tử còn là sự hy sinh. Chúng ta có thể thấy những tấm gương vượt khó, những học sinh vùng
nông thôn nghèo đỗ thủ khoa, á khoa các trường đại học, nhưng mấy ai thấy rằng phía sau đó là những
người mẹ chân lấm tay bùn, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, chắt chiu từng đồng để nuôi con ăn
học.



Còn có bao nhiêu người phụ nữ ngoài kia, vốn có thể hưởng thụ một cuộc sống an nhàn, sung túc
nhưng vẫn lao vào lam lũ kiếm tiền để cho con có một tương lai tốt đẹp hơn. Sự hy sinh của mẹ chẳng
ai có thể diễn tả hết bằng lời, như một nhà thơ đã viết:
Ngôn ngữ trần gian khờ dại quá/Sao đong đầy hai tiếng: Mẹ ơi.
Tình mẫu tử không chỉ nuôi đứa trẻ lớn khôn và còn có giúp người phụ nữ trưởng thành hơn, dạy họ
biết sống vị tha, vị kỷ, biết dẹp bỏ những yêu thích của mình để dành tất cả cho con, dạy họ sống điềm
tĩnh, sống mạnh mẽ để làm gương, làm lá chắn cho suốt cuộc đời đứa con bé bỏng.
Mẹ yêu con nhiều là thế, nhưng đâu phải lúc nào cũng hiểu lòng mẹ, cũng biết thương mẹ như thương
con. Như đứa con trong bức ảnh kia, tuổi trẻ sức dài vai rộng vậy mà để mẹ mình lội nước giữa cơn
mưa tầm tã.
Trên đời còn nhiều người còn không tốt hơn thế nữa. Họ hỗn hào, họ vô ơn với bậc sinh thành. Chỉ cần
một lời mẹ lớn tiếng cũng đủ khiến họ giận dỗi bỏ đi, làm người mẹ ở nhà lo lắng khôn nguôi.
Nhưng bất hiếu với mẹ nhất là khi mẹ đã hy sinh tất cả, cố gắng mỗi ngày để lo cho ta mà ta lại chây
lười, lại không chịu học hành, làm việc, chỉ biết ăn bám mẹ mà thôi. Những người như thế thật đáng
trách biết bao.
Còn có những người mặc kệ công sinh thành dưỡng dục của mẹ, chỉ vì gia cảnh nghèo khó mà trách
mẹ không lo được cho mình.
“Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo”, những người trách mẹ như thế, không hề
xứng đáng với tình cảm đấng sinh thành dành cho họ.
Bản thân tôi cũng có lúc giận dỗi mẹ. Nhưng khi khôn lớn hơn một chút, tôi đã hiểu mẹ đã hy sinh cho
mình nhiều đến chừng nào. Vì thế, mỗi ngày tôi luôn cố gắng học tập, phụ giúp mẹ thật nhiều. Có thể
tôi không cho được mẹ sung sướng nhưng tôi chắc chắn có thể cho mẹ hạnh phúc mỗi ngày.
Có thể mẹ không cho được con điều tốt nhất trên thế giới nhưng mẹ sẽ cho con điều tốt nhất mà mẹ có.
Tình mẹ vĩ đại như thế, cho nên tôi hy vọng rằng bất kỳ người nào cũng sẽ nhận được niềm vui, hạnh
phúc và sự yêu thương tương xứng từ những đứa con của họ.
Và: “Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ, nghe không?”.
Ở lứa tuổi cấp 1 mẹ thường bắt tôi ngủ trưa và học bài, tôi không nghe thì bị mẹ đánh, lúc đó tôi r ất ghét
mẹ, đôi khi tâm trí tôi thấy "mẹ thật là ác”. Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, đến khi lên cấp 2, tôi ghét m ẹ vì



luôn bị xét nét. Lúc đó, tôi chỉ muốn xách ba lô ra ở riêng. Tôi ghét mẹ lắm! Tôi từng mu ốn không có m ẹ
trên đời này…Tôi có tính đua đòi mà gia đình thì không khá giả lắm. Năm tôi học l ớp 9, tôi bắt mẹ ph ải cho
tôi học trường tư dù học phí rất cao, lúc đó tôi suy nghĩ thật nông cạn. Mỗi lần ba tôi về, thấy tôi h ư là lại
gọi mẹ ra la và ba mẹ tôi thường cãi nhau vì tôi…
Lên cấp 3, các bạn lớp tôi ai cũng được tổ chức sinh nhật, riêng tôi từ bé đến giờ chưa có lần nào. Tôi về
xin tiền mẹ, mẹ bảo tốn kém và chỉ cho vài trăm mời bạn bè uống nước. T ối hôm đó, tôi bù lu, bù loa ăn v ạ
đủ kiểu, thấy vậy, mẹ vẫn kiên quyết không cho vì vậy tôi bắt đầu cáu giận, cãi với mẹ còn hơn cãi nhau
với bạn cùng lứa…Đỉnh điểm mâu thuẫn giữa tôi và mẹ là năm lớp 11, tôi chuyển về gần nhà h ọc, đây là
năm tôi không thể quên những gì tôi đối xử với mẹ. Ngày Noel tôi đã dặn mẹ đón s ớm hơn mà mẹ lại
quên. Báo hại là hôm đó, tôi phải đi bộ cả tiếng đồng hồ. Về tới nhà, tôi cãi lộn với mẹ, nói nh ững câu nói
mà chính tôi cũng không tưởng tượng được.
Tối Giáng sinh, tôi đi Nhà thờ chơi nhưng khi bước xuống cổng, mẹ vẫn cằn nh ằn và la tôi tr ước mặt b ạn
bè. Tôi đã không suy nghĩ mà ném cả khóa cổng vào người mẹ, làm bàn tay mẹ bị bầm tím c ả tháng tr ời.
Lúc đó tôi rất giận mẹ, nhưng tôi cũng thấy chưa có đứa con gái nào lại hư như tôi. Trong thâm tâm, tôi
biết rằng mẹ cũng rất quan tâm tới tôi nhưng vì mẹ hay la mắng và bắt tôi ph ải theo khuôn phép nên tôi
thấy khó chịu. Thêm vào đó, thấy bạn bè của mình có được nhiều thứ và được ba m ẹ chiều chu ộng, d ễ
dãi nên lúc nào tôi cũng chỉ muốn mẹ mình bằng một góc nhỏ của mẹ đứa bạn…
Nhưng mọi việc đã bắt đầu đổi thay khi tôi học lớp 12. Tôi đã gặp khó khăn lớn với đám bạn cùng khối. Đó
là những đứa bạn mà tôi từng nói với mẹ là chúng còn tốt với tôi hơn cả mẹ. Chúng tôi bắt đầu chia phe và
lên facebook lời qua tiếng lại, rồi chúng kéo nhau đến tận nhà để đòi đánh tôi. Rồi chúng cô lập để bạn bè
trong lớp dần xa lánh tôi. Mâu thuẫn kéo dài, nhiều ngày liền và điều đó khiến tôi mất ăn mất ngủ. Khi vượt
qua giới hạn chịu đựng của mình, tôi kể cho mẹ nghe những rắc rối và xin mẹ cho chuyển tr ường. Hôm
đó, tôi bị mẹ la rất nhiều, mẹ bảo tôi: “Mày chết đi cho nhẹ đầu” và quyết định cho tôi nghỉ h ọc luôn. Tuy
nói vậy, nhưng mẹ vẫn bên tôi những lúc tôi suy sụp. Mẹ cho tôi một cơ h ội m ới tại ngôi trường khác.
Tối hôm đó, mẹ không ngủ được và trằn trọc suốt đêm. Lúc ấy, tôi bắt đầu thấy hận vì đã đi theo bạn bè
mà quay lưng với mẹ. Sáng hôm sau, mẹ dậy từ sớm để chở em tôi đi học, sau đó quay lại chở tôi lên
trường xin rút học bạ cho tôi. Trưa nắng, mẹ không ngủ trưa mà chở tôi lên trường m ới để xin h ọc. Chiều
mẹ với tôi về, mẹ vừa chạy vừa đi đón em, vừa lo soạn đồ ăn để đưa tôi vào trường nội trú học. Hơn 7 gi ờ
tối, vì nội quy trường không được mặc quần ngắn, mẹ lại chạy đi mua quần cho tôi. Cả ngày m ẹ không ăn
uống đủ, lại lăn lộn ngoài đường vì tôi. Điều đó đã thực sự thay đổi suy nghĩ của tôi về mẹ. Đi học nội trú

xa nhà, tôi lại muốn quay về khoảnh khắc đẹp khi có mẹ bên cạnh. Tôi thầm hi ểu và ngày càng quý tr ọng
mẹ hơn. Mẹ không hề ghét bỏ tôi như tôi nghĩ, hồi bé mẹ bắt tôi ngủ trưa và học bài thì tốt cho tôi chứ mẹ
có được gì. Đánh tôi đau, mẹ còn đau hơn cả trăm lần như thế. Tôi còn nhớ, ngày còn nh ỏ, c ứ m ỗi lần m ẹ
đánh tôi là tối mẹ lại ngồi bóp mật gấu cho tôi.
Và ở trường mới, tôi phải vô cùng biết ơn cô giáo dạy văn của mình. Bởi cô đã từng d ạy để giúp mỗi
chúng tôi kịp nhận ra rằng: “Cha mẹ chúng ta là những người rất tốt, tuy đôi khi họ có thể chưa đúng,
nhưng chắc chắn một việc đúng nhất mà họ đã làm được là cho chúng ta được đến trường. Để chúng ta
hiểu được là chúng ta có sự hiểu biết và nhận thức nhằm hóa giải những mâu thu ẫn của th ế hệ và thời
đại”. Tôi dần thấy và cảm nhận rằng, dù mẹ có thể là người phụ nữ quê mùa nhưng mẹ đã hi sinh c ả công
việc và sự nghiệp của mình để chăm sóc chị em tôi…
Là con gái, sau này lớn lên tôi cũng làm mẹ. Tôi cũng không muốn con mình sau này như tôi. T ới lúc khó
khăn nhất, tôi mới biết bên mình không phải là bạn bè mà là gia đình, là mẹ, n ơi tôi sinh ra và nuôi d ưỡng
cho đến khi tôi lớn lên.Giờ đây, khi đã đủ nhận thức để trưởng thành, tôi muốn nói v ới m ẹ rằng: “Con xin
lỗi mẹ! Vì con không bao giờ chịu ngồi xuống lắng nghe lời mẹ dạy, con đã luôn để ngoài tai những gì mẹ
dặn dò, răn bảo. Con hư đốn lắm phải không mẹ? Những việc mà con gây ra ch ắc ch ắn đã làm m ẹ t ổn


thương nhiều lắm. Nhưng dù sao con cũng thấy mình may mắn vì đã kịp nhận ra để biết tôn tr ọng mẹ t ừng
phút, từng giây khi mẹ còn bên cạnh…”
Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ
nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này.
Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình b ơ vơ trên
cõi đời này mà ra đi. Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu sắc việc mãi mãi không có m ẹ bên
cạnh. Nhưng hình ảnh ngày nào của mẹ thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi b ước chân tôi đi nh ư có
bóng mẹ soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi. Mẹ tôi là người phụ n ữ m ạnh mẽ, m ẹ
luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hi ểm nghèo nh ưng m ẹ s ống r ất
lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc hậu, hiền t ừ. Mẹ luôn d ạy b ảo
tôi những điều tốt nhất. Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo l ắng, mang những điều
tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc.
Mẹ dạy tôi rất nhiều điều “Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết ơn nhưng không được nhớ oán.

Phải biết tha thứ yêu thương người khác. Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà s ống, đừng để m ọi
người chê cười con không có dạy”. Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi ch ẳng
hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hi ểu mồ côi m ẹ là gì?
Giờ con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ m ẹ nhi ều l ắm,
nhất định con sẽ làm theo những gì mẹ dạy.
Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi d ẫn đường tôi.
Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. Giờ tôi muốn được nắm tay
mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình
để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà
chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt “Mẹ không sao đâu con. Thế là tôi đã ng ủ
thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng v ậy. Tuy
giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống th ật tốt để mẹ được vui lòng,
giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi.
Mẹ tôi là người thế đó, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người tôi yêu quý nh ất trên đời và dù me
đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi. Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi
sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ ph ải khóc. Và điều tôi
muốn nói với mẹ là “Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất
muốn”. Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một lần!”

“Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con.
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”.
Cứ mỗi lần nghe những câu thơ này của nhà thơ Trần Quốc Minh vang lên, thì em lại chợt nghĩ đến người
mẹ thân yêu của em. Em cảm thấy thật bất hạnh cho những ai không có m ẹ, bởi vì m ẹ là ng ười dành tr ọn
mọi sự thương yêu chăm sóc cho chúng ta. Và mẹ em chính là người nh ư v ậy đó.
Mẹ năm nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng ai cũng nói mẹ già hơn so với tuổi, có l ẽ vì gánh nặng cu ộc đời
chăng? Công việc của mẹ rất giản dị đó chính là làm ruộng. Sở thích của mẹ rất khác với mọi ng ười, đó
chính là làm việc. Mẹ có dáng người dong dỏng cao, nước da ngăm đen đã bị rám n ắng, mái tóc của m ẹ
dài ngang lưng đã bị cháy nắng ngoài đồng ruộng, nắng chói để đem l ại cho em m ột cuộc sống ấm no. Khi

đi làm mẹ thường búi tóc lên, để lộ ra mấy cộng tóc xoăn trông thật duyên dáng. Đi v ới mái tóc ấy chính là


khuôn mặt hình trái xoan của mẹ. Vầng trán của mẹ cao rộng, có lúc nheo lại l ộ vẻ suy t ư. N ăm tháng, th ời
gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ.
Nhưng thời gian cũng không thể xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc h ậu trên khuôn mặt ấy. Đôi m ắt m ẹ đen
láy thấm đượm sự bao dung, trìu mến. Người ta thường nói “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn” qu ả là không
sai. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em có thể đoán được những suy nghĩ trong mẹ. Những lúc em làm được vi ệc tốt
đôi mắt ấy hạnh phúc như cười. Và cũng từng đỏ hoe khi mỗi lần em làm điều sai trái. Nhìn vào đôi mắt
mẹ, em tự trách mình vì đã làm mẹ buồn. Cùng với đôi mắt mẹ là cặp lông mi dài và đôi chân mày lá li ễu
dày. Mũi mẹ cao cao, cái miệng nho nhỏ, khi cười để lộ hàm răng trắng, đều như hạt bắp.
“Bàn tay ta làm nên tất cả
Có sức người sỏi đá cũng thành cơm”.
Đúng vậy! nhờ có bàn tay đầy nghị lực của mẹ đã nuôi em khôn lốn đến chừng này. Bàn tay ấy đã bị bao
sậm, hằn những vết nứt nẻ. Bao nhiêu vết là bấy nhiêu vất vả gian lao của mẹ. Đôi bàn chân cũng v ậy, nó
cũng đã bị nứt nẻ. Những khi trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau, nhức khiến mẹ phải ngâm vào n ước
muối. Đôi vai mẹ gầy gộc đã trở bao nhiêu là mưa nắng. Nhìn tất cả những thứ ấy em cảm thấy yêu mẹ
thật nhiều, thật nhiều. Nhìn bàn tay mẹ chăm sóc từng đám lúa, luống rau, em cảm thấy m ẹ yêu cây c ỏ
đến chừng nào. Mẹ là một người mà không thể thiếu trong gia đình. Hằng ngày, mẹ như m ột cô tấm với
những công việc như nấu ăn, giặt giũ, dọn nhà... thật nhanh nhẹn, gọn gàng. Dù nhà c ửa có bề bộn đến
mấy, mà nếu được bàn tay siêng năng của mẹ thì sẽ trở nên gọn gàng. Vì lo cho cu ộc s ống của gia đình
mà mẹ chẳng bao giờ rảnh rỗi cả, hết việc nhà rồi lại làm ruộng.
Mẹ là một người luôn dành trọn mọi sự yêu thương và lo toan cho em. Lúc em làm điều gì sai trái, m ẹ
không la mắng gì đâu mà mẹ dạy em những điều hay lẽ phải, khiến em luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy mẹ
bận rộn lắm nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm tới công việc học hành của em. Lúc em đau ốm, m ẹ là bàn tay
ấm áp, che chở cho em vượt qua. Đối với mọi người trong làng xóm, mẹ rất hòa nhã, cởi mở v ới h ọ nên ai
cũng quý mến mẹ. Trong công việc, mẹ rất nhiệt tình nên mỗi lần đi dặm hay g ặt lúa thì ai cũng kêu m ẹ đi.
Thế đấy! Người mẹ thân yêu của em là như vậy đó, mẹ là một người rất yêu thương đứa con của mình.
Em yêu mẹ lắm! Yêu mẹ rất nhiều. Em tự nhủ rằng sẽ cố gắng học tập thật giỏi để trở thành con ngoan,
trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ, mai sau đền đáp công ơn to lớn của mẹ đã bao n ăm ch ăm lo cho em từ

miếng ăn đến giấc ngủ.
“Mẹ như biển cả mênh mông
Con luôn ghi nhớ công ơn của người”.
Không biết ngoài mùng 8/3 và 20/10 ra còn một “Mother’s day” như thế này nữa đâu m ẹ nh ỉ? M ẹ v ẫn làm
việc vất vả, lo lắng cho gia đình bé nhỏ, cho thằng con trai đang h ọc xa trên thành ph ố v ới bao khó kh ăn,
cám dỗ nó. Dù trong những ngày quan trọng với mẹ, con có mua hoa, mua quà tặng thì mẹ cũng s ẽ c ười
rồi bảo: “Cha bố anh, tiền đâu mà vẽ”. Mẹ là thế, không bao giờ nghĩ cho mình mà luôn dành nh ững đi ều
tốt đẹp nhất cho chúng con. Trong tâm trí con, mẹ luôn đẹp và hiền hậu. Mẹ không bao giờ đánh mắng các
con, chỉ nói rất nhẹ nhàng. Ai cũng bảo mẹ giống như cô giáo. Thế nhưng cuộc sống quá v ất vả khi ến mẹ
ngày càng tiều tụy…
Tuổi thơ con trôi qua êm đềm trong vòng tay yêu thương của mẹ. Bố đi làm xa, m ẹ ở nhà ch ăm lo ba anh
em con với quanh năm bộn bề việc đồng áng. Ngày ấy con còn bé, không giúp mẹ được gì, nh ưng có l ẽ
chính vì thế mà con thấy thương mẹ nhiều hơn. Những vụ mùa, nhìn đôi vai m ẹ còng xuống, nhìn dáng
mẹ liêu xiêu gánh mạ, chở lúa mà con chỉ mong mình lớn thật nhanh để có th ể đỡ đần mẹ. Mỗi khi đi làm
về, mẹ chỉ ăn một chút cơm, chưa kịp ngả lưng mẹ đã tất bật đi làm giữa nắng hè oi ả. Vậy mà mẹ vẫn vui
vẻ, cười đùa cùng ba anh em. Con lên lớp 5 cũng là lúc mẹ vào Nam để làm thuê cùng b ố. Con nh ớ, mình
đã rất hụt hẫng. Con không muốn mẹ đi một chút nào, nhưng con hiểu mẹ vào đó cũng chỉ vì mong t ương
lai của chúng con tốt đẹp hơn mà thôi. Ở quê mình, quanh năm trông chờ vào cây lúa, củ khoai thì làm sao


khấm khá lên được. Đêm trước ngày mẹ đi, con không sao ngủ được. Mẹ đã đi một thời gian dài mà con
vẫn luôn thấy trống rỗng.
Nhưng là con trai, con đủ mạnh mẽ để vượt qua cảm giác đó. Con biết mẹ luôn muốn con là người anh c ả
có thể thay bố mẹ quan tâm, chăm sóc cho các em. Ngày bố mẹ về Bắc, những t ưởng gia đình mình s ẽ
đoàn tụ, được sống đầm ấm, hạnh phúc bên nhau nhưng thực sự lúc này, khó khăn mới ti ếp tục ập đến.
18 tuổi, niềm vui bất ngờ đến khi con cùng thi đỗ HV Quân y và ĐH Xây dựng Hà Nội với số điểm cao. Con
lựa chọn trường HV Quân y với lý do sẽ được miễn giảm học phí, thuận lợi cho vi ệc học t ập cũng như xin
việc sau này, phù hợp với hoàn cảnh gia đình của mình. Nhưng, thật khủng khiếp, con bị tai nạn giao
thông đúng vào ngày lên thành phố nhập học. Bác sỹ kết luận, chân trái của con bị gãy đôi. Điều này đã
tước đi ước mơ trở thành sinh viên HV Quân y của con, cũng là ngành mà bố mẹ luôn kỳ vọng. B ản thân

con cũng biết từ đây chính mình đã trở thành gánh nặng cho gia đình. Trở thành tân sinh viên ĐH Xây
dựng, con là người nhập học sau cùng.
Thương con, mẹ lên tận trường học để chăm nom, kiếm sống từ công việc lao công vất vả. Con nhớ lúc
làm thủ tục nhập học trường mới cho con, mẹ phải đi đi về về giữa trời mùa hè nắng như đổ lửa, nhìn mẹ
mồ hôi nhễ nhại mà vẫn nắn bóp chân cho con đỡ đau, nước mắt con như muốn trào ra, chưa bao gi ờ con
cảm thấy mình bất lực và vô dụng đến thế. Con biết mẹ sẽ phải vất vả vì con rất nhiều nữa. Hai mẹ con ở
trong nhà kho dành cho nhân viên lao động. Giữa lòng thành ph ố ồn ào xa l ạ con vẫn h ạnh phúc vì nh ững
phút giây bên mẹ. Hàng ngày, mẹ quét sân trường, con lên giảng đường. Những đồng l ương còm cõi c ủa
mẹ không đủ chi phí thuốc thang, sinh hoạt nhưng mẹ vẫn cố gắng để được ở lại bên con, ti ện cho việc đi
lại của con. Nhưng thú thực với mẹ, thời gian đầu tiên con có nhiều mặc cảm về hoàn cảnh gia đình mình
nhưng về sau cũng quen dần, con nhận được sự giúp đỡ của bạn bè.
Ở nhà chỉ còn lại bố và em trai, chăm lo công việc đồng áng. Nhưng chỉ một thời gian không lâu sau đó,
bố lại bị tai nạn, dập xương gót chân, mất sức lao động. Những trận ốm liên miên khiến b ố không chăm
được đàn gà trong chuồng, đàn cá dưới ao, chúng chết hết. Gia tài trong gia đình không có gì đáng giá,
khó khăn trăm bề. Cùng thời gian đó, người thầu lao động mới của trường ĐH Xây dựng đã không cho mẹ
và con ở trong trường nữa. Con buộc phải ra ngoài ở với bạn, tự trang trải cu ộc sống bằng vi ệc đi d ạy gia
sư. Mẹ đi bán hàng thuê, tất bật quãng đường từ Hà Nội về Ninh Bình, từ Ninh Bình lên Hà Nội để v ừa
chăm chồng con vừa kiếm tiền nuôi cả gia đình. Thật không tưởng tượng n ổi khi một lần nữa tai ương l ại
ập đến gia đình bé nhỏ của mình. Em trai bị tai nạn giao thông trong ngày ôn thi đại h ọc cuối cùng. V ụ tai
nạn khủng khiếp đã gây ra “hệ lụy” đau thương, em trai bị chấn thương sọ não, liệt nửa người, đồng nghĩa
với việc ước mơ vào đại học cũng tan tành.
Như một tin sét đánh bên tai, con hoàn toàn suy sụp. Hơn ai hết, con hiểu m ẹ là ng ười đau đớn nh ất khi
chứng kiến cả chồng và những đứa con của mình đều lần lượt chịu tai ương. Không bao gi ờ con quên
được những giọt nước mắt xối xả trên gương mặt gầy còm của mẹ ngày hôm đó. Đôi lúc con t ự h ỏi sao
cuộc đời lại bất công như thế? Tại sao những người phụ nữ khác họ được toàn tâm toàn ý v ới gia đình,
còn mẹ thì không bao giờ có lấy một phút nghỉ ngơi? Những câu hỏi đó nhiều lúc làm con thấy thật chán
ghét và mệt mỏi với cuộc sống này. Lớn khôn hơn, con đã biết mình phải làm gì, đó là không được đổ l ỗi
cho số phận, cũng không được tự ti, thay vào đó hãy học tập thật tốt, để mẹ không phải vất vả b ươn chải
như bây giờ nữa.
Mẹ à, mẹ hãy yên tâm về con nhé, con sẽ không làm gì để mẹ phải buồn lòng đâu, vì những gì m ẹ phải

chịu đựng đã quá đủ rồi. Học kỳ này, con phải làm nhiều đồ án, rất vất vả nhưng chính nụ cười của m ẹ đã
giúp con vượt qua những lúc tưởng chừng muốn bỏ cuộc. Hàng nghìn, hàng vạn lời cảm ơn cũng không
bao giờ đủ cho những gì mẹ đã làm vì chúng con. Chưa bao giờ con khát khao được s ống như m ỗi khi
nghĩ về mẹ. Con chưa bao giờ đủ dũng cảm để nói ra “Con yêu mẹ” nhưng trong tim con m ẹ luôn là người
phụ nữ tuyệt vời nhất.


“Trời ơi là trời ! Anh ăn đi cho tôi nhờ, đừng có nhịn ăn sáng nữa. Đừng có dở hơi đi tiết kiệm mấy đồng
bạc lẻ thế, anh tưởng rằng thiếu tiền như thế thì tôi chết à ?”. Đó là những “điệp khúc” m ẹ cất lên hàng
ngày dạo gần đây vì con quyết định nhịn ăn sáng đi học để tiết kiệm chút tiền cho mẹ, cho gia đình. Có lúc
mẹ còn gắt lên, hỏi con “Sao cứ phải đắn đo khổ sở về tiền đến thế nhỉ ?” .
Mẹ ơi, những lúc ấy mẹ đang giận nên con không dám cãi lại. Nhưng giờ đây con muốn được bày tỏ lòng
mình rằng tại sao con lại có những suy nghĩ, hành động kì lạ như vậy. Vâng, tất cả là vì tiền. Chỉ đến tận
bây giờ con mới nhận ra cả một quãng thời gian dài trước đó con đã non n ớt, ngây thơ biết chừng nào khi
nghĩ về tiền.
Cách đây 8 năm bệnh viện đã chuẩn đoán mẹ bị suy thận mãn tính độ 4 (độ cao nhất về suy thận). 8 năm
rồi nhà ta đã sống trong túng thiếu bần hàn, vì bố mẹ không kiếm được nhiều tiền lại ph ải dành tiền cho
mẹ đi chạy thận. Nhưng bố mẹ vẫn cho con tất cả những gì có thể, và cậu bé học trò nh ư con c ứ vô tư
đâu biết lo gì.
Hồi học tiểu học, tiền bạc đối với con là một cái gì đó rất nhỏ, nó là những tờ giấy với đủ màu có thể dùng
để mua cái bánh, cái kẹo, gói xôi hay cái bánh mì … Con đâu có ngờ tiền chính là yếu tố quyết định sinh
mạng mẹ mình, là thứ bố mẹ phải hàng ngày chắt bóp và bao người thân gom góp lại để tr ả cho t ừng ca
lọc máu cho mẹ tại bệnh viện Bạch Mai, là thứ càng làm mẹ thêm đau đầu suy nghĩ khi m ẹ bu ộc ph ải nghỉ
việc làm vì điều kiện sức khỏe không cho phép. Rồi đến khi con học lớp 8, mẹ càng ngày càng y ếu và mệt,
phải tăng từ 2 lên 3 lần lọc máu/ tuần. Những chỗ chích ven tay của m ẹ sưng to nh ư hai quả tr ứng gà,
nhiều hôm máu thấm ướt đẫm cả tấm băng gạc. Do ảnh hưởng từ suy thận mà mẹ còn bị thêm viêm phổi
và suy tim.
Rồi ông lại bị ốm nặng, bố phải nghỉ việc ở nhà trông ông, nhà mình vì thế càng trở nên túng qu ẫn, mà
càng túng thì càng khổ hơn. Tờ một trăm ngàn hồi ấy là một thứ gì đó xa xỉ với nhà mình. Cũng từ d ạo ấy,
đầu óc non nớt của con mới dần vỡ lẽ ra rằng tiền bạc chính là mồ hôi, nước mắt, là máu (theo đúng

nghĩa đen của nó, vì có tiền mới được chạy thận lọc máu mà) và bao nỗi niềm trăn trở lo lắng của bố và
mẹ. Hôm trước con có hỏi quan điểm của mẹ về tiền bạc thế nào để con có thêm ý vi ết bài làm v ăn nghị
luận cô giao. Mẹ hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đường đột ấy. Rồi mẹ chỉ trả lời với 3 từ gọn lỏn “Mẹ ghét tiền”.
Nếu con còn thơ dại như ngày nào, hay như một người ngoài nào khác thì chắc con đã ngạc nhiên l ắm.
Nhưng giờ đây con cũng đồng ý với mẹ: con cũng ghét tiền. Bởi vì nó mà mẹ phải m ệt m ỏi rã rời sau m ỗi
lần đi chạy thận. Mẹ chạy thận 3 lần mỗi tuần, trước đây bố đưa đón mẹ bằng xe đạp nhưng rồi mẹ bảo đi
thế khổ cả hai người mà còn phải chờ đợi mất ngày mất buổi của bố nữa nên mẹ chuyển sang đi xe ôm.
Nhưng đi xe ôm mất mỗi ngày mấy chục, tốn tiền mà lại chẳng kiếm đâu ra, mẹ quy ết định đi xe buýt. M ỗi
khi về nhà, mẹ thở hổn hển, mẹ lăn ra giường lịm đi không nói được câu gì. Con và bố cũng biết là lúc ấy
không nên hỏi chuyện mà nên để yên cho mẹ nghỉ ngơi. Tám năm rồi, tám n ăm chứng kiến cảnh ấy nhưng
con vẫn chưa bao giờ có thể quen được. Con chỉ biết đứng từ xa nhìn mẹ, và nghiến răng ước “giá nh ư có
dăm chục ngàn cho mẹ đi xe ôm thì đâu đến nỗi!”.
Con bỗng ghét, thù đồng tiền. Con bỗng nhớ hồi trước, khi mẹ vẫn nằm trong viện. Ba người bệnh chen
chúc chung nhau một chiếc giường nhỏ trong căn phòng bệnh ngột ngạt và quá t ải của bệnh vi ện B ạch
Mai. Con đã ngây thơ hỏi mẹ “Sao mẹ không vào phòng bên kia, ở đấy mỗi người m ột giường tho ải mái l ại
có quạt chạy vù vù, có tivi nữa ?” Mẹ chỉ nói khẽ “cha tổ anh. Đấy là phòng dịch vụ con ạ”. Con lúc ấy
chẳng hiểu gì. Nhưng rồi con cũng vỡ lẽ ra rằng đó là phòng mà chỉ những ai rủng rỉnh tiền thì mới được
vào mà thôi. Còn như mẹ thì không được. Con căm nghét đồng tiền vì th ế. Con còn sợ đồng tiền nữa. M ẹ
hiểu con không ? Con sợ nó vì sợ mất mẹ. Mẹ đã phải bốn lần đi cấp cứu rồi. Những ng ười suy th ận lâu
có nguy cơ tử vong cao vì huyết áp dễ tăng, máu dồn vào dễ làm tắc ống khí quản và gây tắc th ở. Mẹ thừa
biết điều này.


Nhiều người bạn mẹ quen trong “xóm chạy thận” đã phải chịu những cái kết bi thảm như thế. Nhiều đêm
con bỗng choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa mà lạnh toát sống lưng bởi vừa trải qua một cơn ác m ộng tồi t ệ
…Con sợ mẹ lại phải đi cấp cứu, và sợ nhỡ nhà mình không đủ tiền để nộp viện phí thì con sẽ mất đi
người thân yêu nhất trong cuộc đời này. Mỗi buổi mẹ đi chạy thận là mỗi buổi cả bố và con đều phấp
phỏng, bồn chồn, lo lắng. Mẹ về muộn là lòng con nóng như lửa đốt, còn bố thì c ứ đi đi l ại lại và luôn hỏi
“bao giờ mẹ mày mới về?” Với con cơ hội là 50/50, hoặc là mẹ chạy thận an toàn và về nhà, hoặc là…
Con lo sợ hơn khi đọc báo thấy bảo có người không đủ tiền trả phần ít ỏi chỉ là 5% bảo hiểm y tế, tiền

thuốc men mà phải về quê “tự điều trị”. Với những bệnh nhân phải chạy thận, như thế đồng nghĩa là nhận
bản án tử hình, không còn đường sống.
Con bỗng hoảng sợ tự hỏi nếu không còn BHYT nữa thì sao? Và nếu ông mất thì sao? Chi tiêu hàng ngày
nhà mình giờ đây phần nhiều trông chờ vào tiền lương hưu của ông, mà ông thì đã già quá r ồi …M ẹ ơi,
tiền quan trọng đến thế nào với gia đình mình thì chắc mẹ hiểu rõ hơn con. Cứ nghĩ đến tiền là con lại nhớ
đến những đêm bố mất ngủ đến rạc cả người, nhớ đến những vết chích ven sưng to như quả trứng gà của
mẹ, nhớ đến cả thìa đường pha cốc nước nóng con mang cho mẹ để mẹ uống bồi bổ mỗi tối. Mẹ chắt chiu
đến mức sữa ông thọ rẻ tiền mà cũng không mua để tự bồi dưỡng sức khỏe cho mình.
Con sợ tiền mà lại muốn có tiền. Con ghét tiền mà lại quý tiền nữa mẹ ạ. Con quý tiền và tôn tr ọng tiền b ởi
con luôn biết ơn những người hảo tâm đã giúp nhà mình. Từ những nhà s ư tốt bụng mời mẹ đến chùa vào
cuối tuần, những cô bác ở Hội chữ thập đỏ quyên góp tiền giúp mẹ và gia đình mình. Và cả nh ững ng ười
bạn xung quanh con, dù chưa giúp gì được về vật chất, tiền bạc nhưng luôn quan tâm h ỏi thăm s ức kh ỏe
của mẹ… Nhờ họ mà con cảm thấy ấm lòng hơn, vững tin hơn.
Con cảm thấy bất lực ghê gớm và rất cắn rứt lương tâm khi mẹ không đồng ý với các kế ho ạch của con.
Đã có lúc con đòi đi lao động, đi làm gia sư hay đi bán bánh mì “tam giác” như mấy anh sinh viên con quen
để kiếm tiền giúp mẹ nhưng mẹ cứ gạt phăng đi. Mẹ cứ một mực “tống” con đến trường và bảo mẹ chỉ cần
con học giỏi thôi, con giỏi thì mẹ sẽ khỏe. Vâng, con xin nghe lời mẹ. Con v ẫn đến trường. Con s ẽ cố gắng
học thật giỏi để mẹ và bố vui lòng. Nhưng mẹ hãy để con giúp mẹ, con đã nghĩ kĩ rồi, không làm gì thêm
được thì con sẽ nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền. Không bán bánh mì được thì con sẽ ăn c ơm v ới muối
vừng.
Mẹ đừng lo mẹ ạ, mẹ hãy an tâm chạy chữa và chăm sóc cho bản thân mình. Hãy để con được chia s ẻ s ự
túng thiếu tiền bạc cùng bố mẹ. Vậy con khẩn thiết xin mẹ đừng cằn nhằn la mắng con khi con nhịn ăn
sáng. Mẹ đừng cấm đoán con khi con đi lấy chầy, cối để giã lạc vừng. Dù con đã sút 8 cân so v ới năm
ngoái nhưng con tin rằng với sự thấu hiểu lẫn nhau giữa những người trong gia đình thì nhà ta v ẫn có th ể
sống yên ổn để đồng tiền không thể đóng vai trò cốt yếu trong việc quyết định hạnh phúc n ữa. Đứa con
ngốc nghếch của mẹ!"

"Tình mẫu tử - một chủ đề quen thuộc với những ai học văn trên khắp thế giới. Tình yêu th ương là s ự lo
lắng của đấng sinh thành dành cho những đứa con của mình – đó có th ể là tình cảm trong sáng nh ất c ủa
con người. “Cha mẹ nuôi con chẳng mong ngày đền đáp”. Và trong cái khung cảnh lạnh l ẽo, lầy l ội của

bức ảnh trước mắt khi mẹ dắt con đi trong mưa, tôi không hề cảm thấy sự cô đơn, lạc lõng. Bởi ở đây có
hiện diện của tình mẫu tử trong hình dáng mộc mạc và đẹp nhất của nó. Người đời vẫn nói: “Hổ dữ không
ăn thịt con”. Làm mẹ là một thiên chức thiêng liêng của vạn vật, không riêng gì con người. Chính vì th ế, dù
trong hình thể của những con vật hiền lành hay tồn tại trong tâm của loài ác thú thì b ản năng làm m ẹ v ẫn
luôn giành phần chiến thắng.
Bản thân tôi không biết định nghĩa tình mẫu tử như thế nào bởi một đứa con trai ham chơi nh ư tôi không
thể đủ kinh nghiệm để diễn tả điều đó. Nhưng tôi có thể diễn tả lại cho các bạn cảm nh ận của tôi về tình
mẫu tử. Không biết như thế nào và tại sao nhưng người đầu tiên mà ánh mắt tôi luôn tìm kiếm đó là má


tôi. Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu tại sao mỗi khi nhìn thấy hình ảnh của má tôi trong b ếp, lòng tôi l ại
được trấn tĩnh lại. Tôi sinh ra trong một gia đình “người Bắc điển hình” với ng ười b ố gia trưởng và khó
tính. Cố nhiên một đứa con ương bướng và nghịch ngợm như tôi luôn phải chịu những trận đòn từ bố.
Những lúc ấy, má tôi sẽ đóng vai một cô y tá để sơ cứu cho bệnh nhân là tôi. Bàn tay má nhẹ nhàng xoa
lên những vết bỏng rát sao mà dễ chịu đến thế. Những trận đòn roi vì nghịch ngợm trải dài khắp tu ổi thơ
tôi cho đến ngày vào lớp 10.
Cũng có lẽ vì thế mà tôi thân với má hơn bố. Rồi tôi nhớ có lúc phải vào vi ện (do ngày bé tôi hay t ắm m ưa
nên viêm phổi triền miên), sốt cả tháng liền chỉ được ăn cháo má mang đến. Cháo má n ấu dở l ắm, vừa
loãng lại vừa mặn. Sau này tôi mới biết cháo mặn do má trộn thuốc vào nh ưng chẳng hiểu sao tôi l ại ch ịu
ăn. Từ đó đến nay, cứ mỗi lần bị bệnh, tôi lại được ăn món cháo ấy. Hương vị của nó có lẽ đi theo suốt cả
cuộc đời tôi. Nếu các bạn hỏi tình mẫu tử xuất phát từ đâu thì xin lỗi tôi cũng không thể gi ải nghĩa được.
Có lẽ đó là nguồn sức mạnh tối thượng tồn tại trong mỗi người mẹ chăng?
Tình mẫu tử thiêng liêng là thế, cao quý là thế, ấy vậy mà vẫn có người dám v ấy bẩn chỉ vì l ợi ích cá nhân,
chỉ vì đồng tiền? Những bà mẹ tuổi teen chẳng phải chỉ vì lỗi lầm mà đang tâm coi rẻ tình mẹ con, th ậm chí
vứt bỏ tình máu mủ ruột rà. Lại thêm những đứa con bất hiếu chỉ vì tranh nhau mảnh đất mà đẩy mẹ ra
đường. Lại cả những người con giả dối, khi mẹ còn sống thì lạnh lùng, khinh khỉnh, lúc m ẹ m ất mới ma
chay long trọng. Đó là chưa kể những người mẹ vì thương con mù quáng mà suốt đời o bế con cái, khi ến
chúng trở nên hư hỏng. Những chuyện như vậy vẫn đầy rẫy quanh cuộc sống chúng ta.
Nhưng may thay những điều trên chỉ là thiểu số, bởi đúng như bản chất tình m ẫu tử là h ướng về cái t ốt.
Những ông, bà, bố, mẹ thương con nhiều vô kể. Hành động luôn tốt hơn lời nói. Một cử chỉ b ằng v ạn l ời

“Mẹ yêu con”.Tôi không cần kể thêm ví dụ nữa, bởi ngoài kia có biết bao ng ười m ẹ tuyệt v ời, hãy bước ra
đi và tự cảm nhận, các bạn của tôi. Tôi không biết các bạn ra sao nhưng đối với tôi, tôi không dám nh ận
mình là một đứa con có hiếu. Bởi tôi chưa làm tròn được chữ hiếu với má tôi. Từ nh ỏ đến gi ờ, tôi v ẫn là
gánh nặng mà cả cuộc đời má tôi phải gánh lấy. Lúc nhỏ thì má luôn phải lo lắng cho sức khỏe của tôi, l ớn
lên má lại lo lắng cho tính ngang ngạnh của tôi. Tôi và bố cãi nhau luôn. Những lúc ấy má l ại là ng ười
giảng hòa.
Má là người nín nhịn nên nào có cãi lại bố. Sau những lần cãi vã như thế, má tôi khóc suốt. Nh ững lúc ấy
tôi chỉ muốn chạy xuống nhà ôm má nhưng cái tôi trong tâm trí lại cản tôi l ại. Sao tôi lại hèn yếu nh ư v ậy,
sao tôi lại để má khóc? Không, tôi vẫn chưa xứng đáng là người đàn ông trong nhà. Má ơi con bi ết má
phải chịu nhiều áp lực khi sống trong mái nhà như thế này. Má ơi, giá mà con có thể hi ểu được điều ấy
sớm hơn. Con không cần phải chứng tỏ mình với bố nữa, xin hãy là con người vui v ẻ nh ư ngày nào má
nhé.
Bức ảnh mẹ dắt con trên xe qua nơi nước ngập gợi cho tôi nhiều suy nghĩ mà có l ẽ ng ười vụng về như tôi
không nói hết được bằng lời. Các bạn, đôi khi những người mẹ có thể cáu gắt và khó chịu. Xin hãy hiểu
cho họ, đừng nhìn vào lời nói, hãy nhìn vào hành động của con người. Mẹ có th ể cáu gắt nhưng trái tim
mẹ luôn rộng mở ấm áp vì con. Lời nói của mẹ có thể khó nghe nhưng chúng ta luôn c ảm nhận được
những gì tốt đẹp nhất mẹ dành cho con. Tôi chẳng cần nói nữa có lẽ các bạn biết mình cần làm gì. Về
phần tôi, có lẽ tôi vẫn là đứa con có lớn mà không có khôn. Má ơi đứa con bất hiếu này xin l ỗi má".

"Mỗi người đều có một người mẹ. Đó là một chỗ dựa tinh thần rất lớn mà ai cũng phải đáng quý trọng. Mẹ
tôi cũng vậy, mẹ luôn luôn dành tình yêu thương lớn nhất cho chúng tôi để bù đắp nỗi m ất mát về ng ười
cha.
Tôi sinh ra đã không thấy được mặt cha. Đó là sự tổn thương rất lớn. Tuy vậy, nh ưng m ỗi khi ở bên mẹ,
tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Năm tôi lên một tuổi, mẹ tôi phải đi làm thuê để kiếm tiền nuôi gia đình. Nào là


đóng gạch, cuốc mướn... mẹ làm hết. Nghĩ đến đây mà tôi rưng rưng nước mắt. Số mẹ tôi thật khổ! M ẹ
làm vất vả đến như vậy mà vẫn không đủ ăn nên mẹ phải đi làm nghề dạy trẻ. May mắn l ắm mẹ mới xin
được vào một nơi ổn định.
Bàn tay mẹ tần tảo, đầy những vết chai sần. Đôi mắt thì quầng đen vì làm việc vất vả. Nhưng tôi biết, vào

những ngày Tết trong khi mọi người đang vui đùa chạy nhảy thì mẹ lại ra ngoài vườn l ặng lẽ ngồi khóc.
Những giọt nước mắt chứa đọng tâm hồn trong sáng, chung thủy của mẹ. Mẹ thật là cao cả! Mẹ vẫn luôn
dõi theo từng bước đi của tôi như một động lực giúp tôi không ngừng học hỏi. Tôi còn nhớ có n ăm lúa th ất
(mất) mùa mẹ phải đi khuân vác gạch thuê cho người ta để kiếm tiền. Đôi vai mẹ bị chầy xước rất nhiều.
Nhưng nó lại chưa đựng nhiều kỷ niệm đối với tôi. Đến bây giờ, mẹ vẫn không ngừng làm việc.
Có lẽ ông trời không cho mẹ nghỉ. Tuy vậy, mẹ có một tâm hồn vẫn lạc quan, yêu đời. Tôi th ật c ảm phục
trước mẹ. Năm tháng qua đi, mẹ vẫn phải chịu đựng bao nỗi đắng cay, ngọt bùi. Mẹ như là một tia sáng
của đời con. Tôi biết mẹ ấp ủ trong mình một nỗi hy vọng: “Không để cuộc đời con lại gi ống mình phải gây
dựng cho con một sự nghiệp”. Tôi biết vì tôi, mẹ có thể hy sinh tất cả, kể cả niềm vui.
Vì thế mẹ rất nghiêm khắc khi tôi làm sai việc. Tôi thật khâm phục mẹ. Tôi phải phấn đấu để trở thành một
người con ngoan để mẹ khỏi buồn lòng, để đền đáp công lao sinh dưỡng của mẹ. Mẹ là một ng ười m ẹ
không giống với người mẹ nào. Trong mắt mẹ, tôi như là một hy vọng rực rỡ. Tôi vẫn luôn ghi nhớ câu nói:
“Nếu mẹ là dòng sông, con là nước thì dòng sông không thể ch ảy được n ếu thi ếu nước”.

“Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”
Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ng ọt
ngào, có ai lại không dược chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cu ộc đời
này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai săn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con nh ư
mẹ. Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn
nhất trên đời này.
Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn m ặt tròn
phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, v ấng trán cao, những n ếp
nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng b ố tôi b ảo mẹ đẹp h ơn những
phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên c ương vị
của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tôi cũng ngh ĩ v ậy.
nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cả giác lâng
lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu th ương đến thế.
Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh m ắt, đôi
môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào,… qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên

mẹ lâu rồi mói cảm thấy đuợc thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân hu ệ,
một điều đương nhiên. Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi t ư đặt
câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ
thật quá đáng, thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì
hối hận.
Rồi cho đến một lần… Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay
cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động
vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không m ẹ chỉ
lặng người, hai gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn th ẳng vào m ắt
mẹ.Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt


đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà
tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một th ế giới không có mẹ,
không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi
đang thèm khát yêu thương?… Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn m ơ màng, tôi cảm
thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong ch ờ cái
cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm
nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một
khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn th ế. Có cái gì đó thi ếu
đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, h ỏi bố xem m ẹ đã đi
đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái kh ối óc bé
nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi?
Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. T ại tôi mà m ẹ
ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng ph ải ăn
cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nh ớ đén thế những món rau lu ộc,
thịt hầm của mẹ quá luôn. Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa th ấy tôi, m ẹ đã
chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí m ật của con. Con … con tha
thứ cho mẹ, nghe con.” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “Mẹ ơi l ỗi tại

con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi”. Nhưng sao những lời ấy khó nói đến th ế. Tôi đã ôm mẹ, khóc th ật
nhiều.
Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, m ẹ bù đầu với công
việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. R ồi tối về,
mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa c ơm
bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non
đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm
việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa… việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi t ất c ả
nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng ch ưa nói bao giờ. Đã bao
lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn
rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao.
Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nh ở, con không còn gi ận d ỗi
nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói
với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà
là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn
nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình. Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con
nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nh ất, vĩ đại
nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi m ẹ yêu của
con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “Con yêu mẹ!” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng
cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong
mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ.
Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ
mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến
mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình c ảm ấy đã nuôi
dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính m ẹ là nguời đã mang đến cho
con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng m ẹ. Và con
muốn nói với mẹ rằng: “Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con.”


Con đã viết rất nhiều, viết rất rất nhiều, nhưng chưa một lần viết về mẹ, dù mẹ là người ở bên con nhiều

nhất, lâu nhất và là người thật sự yêu thương con. Hôm nay con bỗng thấy rằng... Ánh m ắt m ẹ đem bình
an đến cho con. Những lúc vô tình con nhìn thấy mẹ đang lặng lẽ ngắm ba bố con, con bỗng c ảm th ấy
được ở nhà thật an toàn và ấm áp. Những khi con đi đâu về hoặc bắt đầu đi, mẹ luôn ra đến tận cửa nhìn
con. Những nẻo đường con đi qua luôn cõng trên lưng một đôi mắt, như một mảnh bùa bình an.
Đôi tay mẹ trói tâm hồn con. Những món ăn, những góc nhà, những công việc th ường nhật linh tinh... g ắn
vào từng rãnh nhỏ trong khối óc của con. Con phát hiện ra mình có m ột thói quen so sánh r ất hay là "X ời
ơi mẹ tao nấu món này ngon hơn nhiều", "Tao chỉ thích ăn món abc của mẹ tao thôi, tao ghi ền món đó"
hoặc là 'kệ tao mẹ tao dạy tao làm zậy đó, cho nó sạch nó gọn' hoặc 'ở nhà m ẹ con cũng hay làm v ậy cho
chị em con lắm", "mẹ con làm khác hơn, mẹ con..." Con phát hi ện rằng b ất kì người phụ nữ nào con g ặp
con đều liên tưởng đến mẹ, bất kì sống ở nơi đâu thì nếp sống ở đó đều làm con nhớ mẹ.
Bước chân mẹ khiến con an tâm. Đôi bàn chân mẹ bằng không có vết lõm, khi b ước đi trên sàn g ạch bông
luôn phát ra những tiếng 'chách chách', hôm nào cả buổi không nghe được âm thanh đó là th ể nào con
cũng phải đi ra hỏi bố một tiếng 'mẹ đi đâu mất rồi', hoặc là ở nhà ngoại chỉ cần nghe âm thanh đó vang
lên con biết ngay là mẹ. Âm thanh thuộc bản quyền của mẹ, rất bình thường nhưng khi ến 3 b ố con an tâm.
Đôi khi lúc 11h trưa và 5h chiều thỉnh thoảng con rất nhớ âm thanh đó, vì giờ đó m ẹ đi khắp nhà để d ọn
dẹp. Con nằm và nghe.
Tiếng nói mẹ đem sự trưởng thành đến cho con. Những lần mẹ dạy, những lần roi vụt lên kèm theo một
câu 'từ nay chừa nghe', những trận tranh cãi nảy lửa kèm theo những cái tôi, s ự bức tức kéo dài, cả
những lần mẹ kể hoài hoặc nói hoài một chuyện nào đó từ sáng đến chiều (thỉnh thoảng vài tháng sau còn
đem ra nói lại)... Tất cả như mưa dầm thấm đất, con chẳng bao giờ hiểu được tại sao m ẹ lại nói nhiều như
vậy cho đến khi con gặp phải những rắc rối từ bên ngoài. Mẹ không dạy con cách xử lý tất cả các tình
huống, nhưng mẹ dạy được con chọn cách mà tất cả mọi người ít phải tổn thương lẫn nhau.
Nước mắt mẹ làm mềm tim con, nơi mà con nghĩ mẹ chẳng bao giờ hiểu nổi. Ừ thì mẹ ch ẳng bao giờ hiểu
được tại sao con lại làm thế này, tại sao con lại làm thế kia. Bao nổ lực của mẹ cố gắng để thay đổi con
đều vô ích, nhưng nước mắt mẹ làm con đau lòng, đau hơn tất cả trăm ngàn roi vọt và khiến con phải t ự
điều chỉnh hành vi lối sống của mình. Và mẹ, chỉ một từ giản đơn, người phụ nữ bình thường với những
việc làm cũng rất bình thường, khiến con phải rơi nước mắt giữa biết bao ng ười khi ngồi vi ết những dòng
này trong một quán cafe. Khiến con thấy rằng con vừa hạnh phúc l ại vừa thật tầm thường so v ới tình yêu
của mẹ.
Từ lâu lắm con đã quên những cái hôn, những cái ôm ấm áp, những lời nói yêu thương của m ẹ và con.

Con nghĩ những điều đó dường như không cần thiết (hay là con không đủ can đảm để làm?), vì khi con
nhớ mẹ con chẳng hề nhớ đến những lần mẹ nói thương con, con chẳng nhớ đến những lần mẹ mua s ắm
cho con những vật dụng đắt tiền. Khi con nhớ mẹ, con nhớ trước nhất là dáng người m ẹ, những vi ệc lặt
vặt mẹ hay làm, rồi đến những lần mẹ vụt roi lên, nhớ những lần bị tổng sỉ vả. Nhưng con chẳng nhớ đến
vì thù dai, mà là con bỗng thấy con thương mẹ ở những lúc đó hơn hết (vì sao thì con cũng ch ẳng bi ết).
Con không viết những dòng này vào ngày lễ Vu Lan, ngày 8-3 hay ngày gì gì khác. Con ch ỉ vi ết nh ững
dòng này vào ngày hôm nay, một ngày bình thường con cảm thấy thật sự nhớ mẹ, nghĩ về tình yêu của
mẹ. Viết bằng tình cảm thật sự trong con. Lần đầu tiên con viết về mẹ, con tốn quá ch ừng là nước m ắt (và
mất luôn phong độ của một cá nhân giữa đám đông nữa). Điều tất nhiên là con s ẽ giấu nhẹm cái bài vi ết
này như bao đứa con khác, mãi mãi mẹ chẳng bao giờ xem được. Vì mẹ yêu con rất thầm lặng, nên con
cũng sẽ lặng lẽ yêu mẹ. Và mẹ, và con, sẽ luôn tự hỏi tại sao chẳng bao giờ hiểu được nhau. T ại sao bày
tỏ tình yêu với người xa lạ rất dễ dàng, nhưng lại quá khó khăn khi nói rằng con yêu mẹ?



×