Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (22.2 KB, 2 trang )
Như thường lệ sau giờ cơm tối là cả nhà tôi quay quần bên nhau để trò
chuyện sau một ngày lao động mệt nhọc và vất vả. Tôi là đứa con gái bé bổng và
duy nhất của bố mẹ nên luôn được bố mẹ rất quan tâm và lắng nghe những điều
của tôi chia sẻ. Vốn được thương yêu như thế nên tôi luôn cảm thấy rất hạnh
phúc khi được quây quần bên gia đình. Thế nhưng hôm nay cả nhà thấy tôi có vẻ
mặt buồn bã, bố mẹ đã hỏi tôi tại sao lại buồn.Tôi trầm ngâm một tí rồi mới kể cho
bố mẹ nghe về một sự mà tôi đã chứng kiến trên đường đi học về.
Bố mẹ ngồi đó nghe tôi tường thuật lại câu chuyện. Tôi tạm đặt câu chuyện
tên là: “Một phút lắng lòng.” Cứ như mọi ngày vào buổi tan trường chiều, tôi hay
men theo con đường trải dài hoa để về nhà. Tôi rất thích cái mùi hương thoang
thoảng của những hoa nhài pha lẫn là hoa phù dung toả khắp cả con đường. Tôi
say sưa với cái khung cảnh tuyệt diệu khi vài chiếc lá đỏ cuối thu đua đưa theo gió
tạo nên một bản tâm khúc. Bỗng chốc đâu đó có tiếng đàn cò độc tấu nghe não
nề. Tôi chợt dừng lại và nghe chính xác xem nó được phát ra từ đâu. Thế rồi tôi
bắt gặp gần đấy một hình ảnh của một cụ già ngồi bên vệ đường, tay run run gãy
chiếc đàn cò cũ kĩ. Lão đội một chiếc nón rách hết vành. Lão khoát trên người là
một chiếc áo sờn cũ đã vá bờ vai. Tôi rất bất ngờ vì điều này. Sao lại có một ông
lão ở đây nhỉ - Tôi thầm hỏi. Không ngần ngại bước chân tôi tiến đến bên ông cụ
và hỏi : “ Ông ơi sao ông ngồi đây, đã chiều rồi sao ông không về nhà? Sao tiếng
đàn của ông nghe có vẻ trầm ngâm và buồn quá thế? “ .Ông lão chỉ nhìn tôi rồi nói
với một giọng buồn bã, ông không có nhà để mà về. Tôi rất thắc mắc vì sao lại
không có nhà. Hỏi ra thì mới biết là ông lão ấy có một đứa con trai nhưng vì mang
bệnh ngặt nghèo, ông thì lại tàn tật do một tai nạn xe cộ. Rồi đứa con của ông
cũng đã ra đi mãi mãi khi tuổi còn rất trẻ. Bỏ lại mình ông trơ trội. Ông chẳng còn
gì bởi căn bệnh của con ông đã làm cho ông phải bán sạch tất cả những gì mà ông
có thể. Tôi nghe đến đây thì không biết sao nước mắt cứ tuôn tràn ra. Tôi thật
nghẹn ngào và xúc động trước hoàn cảnh của ông lão. Tiếng đàn thê lương của
ông lại bật lên làm cho lòng người càng thêm nhói đau qua câu chuyện của ông.
Tôi không biết làm gì hơn, tôi loay hoay lấy trong chiếc cặp của mình một hộp sữa