Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (32.43 KB, 2 trang )
MẦM CÂY CUỐI CÙNG
2 chị em chủ xưởng gỗ đang cho thợ chặt trái phép cây rừng:
Chị: nè mấy đứa làm nhanh lên chút nha. Trời gần tối rồi á. Xong cánh rừng này
mình còn qua cánh rừng khác nữa.
Em: chị ơi! Chặt nhiêu được rồi. có mấy cái cây này nó còn nhỏ mà chị chặt chi
vậy.
Chị: em ko biết gì hết: cây lớn có giá của lớn, nhỏ có giá của nhỏ. Lớn thì chặt lấy
gỗ, nhỏ nhỏ thì bán củi, nhỏ nữa bứng luôn cả gốc lẫn rễ đem về bán làm cây cảnh.
Bán vậy còn nhiều tiên hơn nữa đó e.
Em: dạ mà chị ơi, em thấy chặt hết vậy mai mốt còn đâu nữa để mình sử dụng.
Chị: an tâm đi cưng. Việt nam mình rừng vàng biển bạc à. Hết rừng này lại có rừng
khác. Có chi đâu mà em lo. Mà e không làm mấy thằng khác nó cũng làm thôi.
Ngu gì để tiền trôi vào túi của người khác đúng không? Nè mấy người nhanh lên.
Hai chị em đang nói chuyện thì xuất hiện 1 người dân tộc.
Dân tộc: nè mấy người đang làm cái gì?
Chị: không thấy hả gì mà còn hỏi? tụi tui đang đốn cây lấy gỗ đem bán.
Dân tộc: mấy người không được làm vậy, cây là của rừng của núi, là bạn của người
dân tộc. mấy người không được chặt.
Chị: vậy mấy người sống trên nhà được làm từ gì?
Dân tộc: từ gỗ nhưng mà đó là những cây to, cây già. Chúng tôi không đốn cây
nhỏ. Vì lũ làng, vì con cháu chúng tôi, chúng tôi chặt một cây lại trồng một cây.
Còn mấy người đốn hết như thế này vàng sẽ nổi giận sẽ trách phạt.
Chị: tụi bây dừng tay. Ông nói vàng sẽ phạt hả? tui sống tới bây giờ mấy chục năm
cũng chưa từng nghe ai phạt vì đốn cây lấy gỗ, nếu nó vàng thật thì tui chống mắt
coi vàng sẽ làm gì? Tui đốn tui chặt. vàng làm gì? (Vừa nói vừa vung dao lên chặt
cây nhỏ còn lại)
Em: chị ơi, đừng mà, cây đó nhỏ lắm.
Dân tộc: vàng ơi, cô không được làm như vậy.
Khi cây nhỏ bị chặt xuống là lúc mẹ thiên nhiên nổi giận. một trận bão lũ nỗi lên.