Tải bản đầy đủ (.doc) (1 trang)

Tà giáo hoành hành trong ngành Giáo dục

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (35.96 KB, 1 trang )

Tôi nghe anh bạn than vãn về chuyện một "Tà Giáo" đang hoạt động trong
ngành giáo dục huyện Việt Yên mà không thể tin được. Trong xã hội ngày nay
không thể có chuyện đó được ! Tôi cho rằng anh bạn mình bực tức cô ta nên
mới nói phồng lên cho bõ tức thôi… Và tôi không để ý đến chuyện đó nữa.
Nhưng khoảng 2 tuần sau tôi có việc đi qua Việt Yên, ghé vào thăm anh bạn,
lại được nghe anh than vãn:
- Bọn mình có lẽ phải xin chuyển sang ngành khác thôi, chứ ở ngành giáo dục
rồi sẽ đến một ngày sống dưới quyền của con mẹ "Tà Giáo" này thì khốn khổ !
Tôi bắt đầu bán tín bán nghi, sẵn tính tò mò, lại là người vốn không dễ tin
những chuyện không có căn cứ, tôi bắt đầu để ý đến "con mẹ tà giáo". Mỗi khi
có việc gì liên quan đến chuyện này là tôi lại chú ý tìm hiểu hơn.
Chủ nhật vừa rồi, tôi có việc lên TP. Bắc giang, khi đi qua Việt Yên tôi không
vào nhà anh bạn như thường lệ, mà lân la ngồi ở một quán nước gần ngã tư thị
trấn Bích Động, tôi hỏi chị chủ quán:
- Chị có biết một cô giáo còn trẻ nhưng rất giỏi, nhà có nghề chụp ảnh kiếm
được rất nhiều tiền, vừa rồi lại giỏi giang được đề bạt hiệu phó, hiệu trưởng
nữa…
Chị chủ quán nghe tôi vừa hỏi vừa tả sơ qua như vậy mới "à" một cái, rồi chẳng
nói chẳng rằng. Tôi gặng hỏi:
- Nhà cô ấy ở đâu chị?
Chị chủ quán miễn cưỡng trả lời:
- Đấy là cô Hiền Thịnh (chồng là Thịnh) nhà ở phía ngã tư đường đi Tân Yên.
Giỏi giang gì thì không biết, nhưng nghe nói mua bằng khối thứ để lấy cái chức
hiệu phó hiệu trưởng thì cũng là hạng người chẳng ra gì. Như chúng tôi đây mà
kiếm sống bằng mọi thủ đoạn thì cũng có nhiều tiền hơn đấy, nhưng đời còn
phải nghĩ đến danh dự, đến lương tâm chứ, chỉ biết được mục đích của mình mà
dùng mọi thủ đoạn thì quen biết hạng người ấy làm gì hả chú ?
Chị chủ quán nói chuyện với giọng mỉa mai, khinh bỉ, không thiện cảm nên tôi
uống nốt cốc nước rồi xin phép đi luôn.
Tối tôi chưa xong công việc nên rất muộn mới từ Bắc Giang về, đến Bích Động
đã quá 9 giờ. Vốn tính hiếu kỳ, tôi tranh thủ vào một quán ăn, vừa tranh thủ lo


một chút gì cho ấm bụng, vừa dự định nghe xem đến người thứ bao nhiêu nói
những điều tương tự như chị chủ quán lúc sáng nói với tôi…

×