Trong ánh mắt còn những điều suy nghĩ
Đợi bao năm hay thế kỷ con người
Chập chờn yêu từ độ tuổi hai mươi
Để dở dang một bài thơ chưa viết.
Tôi vẫn nhớ những ngày ta ly biệt
Nửa hồn yêu và một nửa hồn đau
Trong âm thầm ta lặng bước bên nhau
Nhìn nhau mãi sao không lời hẹn ước
Nếu vỡ tan đã là điều biết trước
Sao vô tình ta lại nhận chữ yêu
Để giờ đây trong nắng xé buổi chiều
Ta chợt gọi gió mùa đông lạnh lẽo
Không ai muốn viết những lời nhạt nhẽo
Cũng chẳng mong một kiếp sống cô liêu
Nhưng cuộc sống vẫn lựa chọn bao điều
Điều vô vọng cũng là điều sau cuối
Chợt tỉnh lại như người vừa chết đuối
Bài thơ yêu tôi để đâu mất rồi?
Bao kỉ niệm cứ thế mãi buông trôi
Chìm trong mắt hay hằn vào tim chết.
Viết cho anh một bài thơ dang dở
Để mùa đông băng giá trái tim tôi
Đôi mắt ướt hướng về miền xa cách
Để cơn mưa có vị mặn đắng cay
Rồi mỗi chiều khi hoàng hôn buông xuống
Miền nhớ nào, mình tôi bước...mình tôi
Người ra đi để muôn ngàn nỗi nhớ
Sóng biển về xóa mòn dấu chân xưa
Kỉ niệm xưa trong anh không còn nữa
Bài thơ yêu cũng vô tình trôi xa
Giọt nước mắt lăn dài nghe thổn thức
Xa nhau rồi, anh bỏ dở bài thơ
Còn với tôi...bài thơ không đoạn kết
Là tình anh vẫn sáng mãi trong tôi
Tôi vẫn mơ một hạnh phúc cuối cùng
Để kết đoạn bài thơ tôi...dang dở !
(Thuhals)
Em có nhớ không một chiều cuối đông
Em đã xa anh nước mắt lưng tròng
Ngày ấy em đi mây mù giăng khắp
Lối nhỏ anh về lạnh giá chờ mong
Sau những tháng năm tưởng chừng biệt tăm
Ngày em trở lại giá lạnh trong lòng
Đời tôi hổn hển một vần thơ dại
Một kiếp dở dang một kiếp chạnh lòng
Em sẽ ra đi lần nữa phải không?
Hãy nói để tôi khỏi đợi trong lòng
Trong đêm giấc mộng tôi trào nước mắt
Vì biết rằng tôi mất người tôi mong.
Sao em cứ đi qua ngõ hồn tôi
Để cho thương nhớ dâng lên ngậm ngùi
Để cho cay đắng trào rơi trên má
Để người đợi người lạnh lắm ai ơi
Anh nào trách em vì anh đã biết
Biết kể từ ngày hai đứa biệt ly
Dẫu biết thế nhưng cũng thôi thì
Đã cách xa không thể nào trở lại
Em ở lại nhưng lòng không trở lại
Tình yêu kia em gửi chốn nào rồi
Trong căn phòng chật hẹp chỉ mình tôi
Ngồi lặng lẽ đếm lệ rơi trên má
Em nói rằng tim tôi không có em
Rồi trách móc và khóc thầm vô cớ
Lúc cuối cùng tôi nín từng hơi thở
Đợi mong em như sông đợi nước về
Em giận tôi hay tôi lại giận em
Ta cùng trách trăm ngàn điều sai trái
Để giờ đây hai ta thành vụng dại
Trong tình yêu lỗi có ở đâu nào.
Cái nóng cồn cào thiêu đốt góc tình yêu
Anh viết bài thơ gửi mảnh hồn dang dở
Gửi hy vọng gửi tình anh chớm nhớ
Mùa hạ sang bao ray rứt ngại ngần
Chuyện ngày nay còn có những bâng khuâng?
Khi tia nắng chiếu vào trong góc hẹp
Nơi trái tim lạnh lùng vẫn im lìm lặng khép
Không cho anh...một cơ hội sau cùng
Lời trách móc lôi về quá khứ những mông lung
Để vụn vỡ đi vần thơ ngày hẹn ước
Để còn lại những gì em ước được
Cho riêng em, cho hạnh phúc xa mờ
Giận hờn trao nhau nhiều lắm ...chỉ vu vơ
Em có biết không đau đớn lòng anh lắm
Ngàn nhung nhớ giờ vực sâu thăm thẳm
Anh yêu em...anh dang dở....một lần!
Gọi giấc mơ về mong bến đợi ngàn sau
Em chẳng dửng dưng như bây giờ hiện tại
Gọi nhung nhớ cho lần đầu xanh mãi
Xanh yêu thương...không dang dở..tình buồn!
HươngTuyêt247
__________________
Có khi nào trên đường đời mệt mỏi
Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng!
Em biết rằng lòng anh mang đau khổ
Anh dang dở khi một lần yêu em
Nhưng tim em vẫn mang hoài thổn thức
Giọt lệ sầu nghe chua xót đắng cay
Em bước qua một mùa xuân thật buồn
Mưa phùn rơi, rơi rơi mãi chẳng thôi
Và nắng hạ sưởi tim em lạnh giá
Nhưng anh ơi...chẳng ấm được bao giờ
Rồi mùa thu âm thầm, lặng lẽ đến
Lá vàng rơi vương tóc em u buồn
Đông ghé qua mà hàng xây xơ xác
Như tim em băng giá vì vắng anh !
Đã bao đêm chỉ mình em thao thức
Viết thế nào cho đoạn kết được vui ?
Viết thế nào cho không còn dang dở ?
Và mình em, tay với giữa không gian...
Bài thơ này em vẫn mang hẹn ước
Vẫn nghẹn ngào một bóng dáng thân thương
Mong cơn gió kéo niếm đau đi mãi
"Xanh yêu thương...không dang dở...tình buồn !"