Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Bài văn tự sự tôi thấy mình đã khôn lớn

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (54.36 KB, 3 trang )

Bài văn tự sự Tôi thấy mình đã khôn lớn
Người đăng: Đỗ thắm - Ngày: 16/04/2018

Đề bài: Bài văn tự sự: Tôi thấy mình đã khôn lớn

Bài viết tham khảo
Hạnh phúc đối với bạn là gì? Là được sống trong tình yêu thương của mẹ của cha. Là được cắp sách
đến trường cùng bè cùng bạn. Hay hạnh phúc là được làm những điều mình muốn. Có nhiều cách định
nghĩa hạnh phúc khác nhau. Với tôi, hạnh phúc chỉ đơn giản là một ngày tôi nhận ra, mình đã khôn
lớn.
Từ thuở oe oe cất tiếng khóc chào đời, giống như những đứa trẻ khác, tôi được che chở, yêu thương
trong vòng tay của mẹ, bờ vai của cha. Trong sự đùm bọc và quan tâm của mọi người, tôi lớn lên đủ đầy
và trọn vẹn. Nhưng ai rồi cũng lớn khôn, may mắn thay, tôi đã thấy được điều đó.
Từ những điều nhỏ nhặt nhất như giặt quần áo, nấu cơm, quét nhà – những công việc mà trước nay
chưa từng động đến, tôi đã dần làm quen và làm tốt hơn. Và tới những điều lớn lao hơn thế nữa. Tôi
thực sự thấy mình đã khôn lớn là khi tự chăm sóc chị gái bị ốm lúc bố mẹ vắng nhà cách đây gần một
tháng.
Đó là một ngày cuối tuần, bà ngoại ở quê ốm nặng, phải nhập viện. Nhận được điện thoại của cậu, bố
mẹ vội vàng về thăm bà ngay trong đếm chỉ có hai chị em tôi ở nhà. Đến gần 2 giờ sáng, chị tôi đột nhiên
sốt cao. Trời đang mùa đông mà chị kêu nóng, mồ hôi toát ra đầm đìa. Sờ cái trán nóng hừng hực của
chị, tôi vô cùng hốt hoảng. Từ trước tới nay, chí có chị và mẹ chăm tôi ốm chứ tôi chưa chăm ai bao giờ.
Chị sốt mê man, trời lại chưa sáng hẳn, tôi không thể nhờ được ai.
Trong nỗi lo lắng không thôi, tôi từ từ nhớ lại những việc mà mẹ và chị hay làm mỗi khi tôi ốm rồi nhanh
chóng bật dậy tiến hành. Vào phòng khách để lấy chiếc nhiệt kế mẹ hay đo nhiệt độ cho tôi, tôi vụng về
giúp chị đo nhiệt độ. Nấc thang trên cây kẹp nhiệt độ nhảy tới 38 độ 5, tôi sợ hãi gọi điện thoại cho mẹ.
Nhưng tiếng chuông cứ ngân dài mà không có ai bắt máy. Đoán rằng mẹ không bật điện thoại nên tôi
đành một mình xoay sở. Tôi giặt khăn ấm, đắp lên vầng trán nóng của chị. Học mẹ lật đi lật lại, vắt nước
mới đến mấy lần.
Khi cơn buồn ngủ ập đến, đầu tôi gật mạnh một cái tôi mới nhận ra sự vất vả của mẹ mỗi đêm thao thức
chăm sóc tôi. Chị sốt cao, mê mệt không hay biết gì. Tôi cứ ngồi như thế đến gần 4 giờ, nhiệt độ cơ thể
chị dần giảm xuống, mặc dù vẫn còn âm ấm. Tôi giúp chị lau mồ hôi, đắp chăn cẩn thận rồi hẹn báo thức


dậy nấu cháo. Chợp mắt chưa được bao lâu tiếng chuông báo thức đã vang lên. Dựa theo hướng dẫn
lần trước của mẹ khi tôi tò mò học nấu cháo, tôi vo gạo, băm thịt, thái hành rồi lại vụng về nấu cháo. Vật
lộn hơn một giờ đồng hồ, nồi cháo mới được nấu xong. Tôi múc cháo nóng ra bát, bưng vào trong phòng
chờ chị ngủ dậy.
Tôi vừa đặt bát cháo xuống thì chị cựa mình thức giấc, giọng chị khàn đặc:
- Mấy giờ rồi Miu? Miu là biệt danh ở nhà của tôi
Tôi trèo lên sờ trán chị rồi đáp:
- Vẫn còn sớm nên em chưa đi mua thuốc cho chị được. Chị ăn cháo xong ngủ một lát nha!


Chị có vẻ vô cùng ngạc nhiên, nhìn bát cháo rồi mới hiểu ra. Ánh mắt chị nhìn tôi vui mừng và tự hào.
Chị xoa mái tóc mỏng của tôi, khẽ gật đầu.
Lần đó chị gái tôi ốm nặng, cả buổi sáng chỉ nằm mà người vẫn rất mệt mỏi. Bố mẹ tận chiều mới về nên
tôi dũng cảm nhận nhiệm vụ dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc chị. Tôi đi mua thuốc rồi lật đật chạy về nói theo
hướng dẫn của bác sĩ. Rửa bát xong thì cầm chổi quét nhà. Nghĩ đến bố mẹ về sẽ vui và chị mau chóng
khỏe lại, tôi như được tiếp thêm nghị lực. Lần đầu tiên, tôi một mình làm tất cả mọi việc như vậy.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến chiều chị đỡ mệt nhưng tôi vẫn cố giành nhiệm vụ nấu cơm với chị,
chị vừa bực mình vừa tự hào, hướng dẫn tôi cách xào rau, xào thịt. Những món ăn đơn giản dần được
bày ra trên mâm cơm nhỏ, lòng tôi ngập tràn cảm giác xúc động, vui sướng. Khi bố mẹ về, nhà cửa sạch
sẽ, cơm nước tinh tươm, vẻ mệt mỏi như bay hết. Chị kể hết mọi chuyện cho cả nhà cùng nghe, ai cũng
vui mừng và khen ngợi tôi. Tôi vẫn nhớ như in lời nói tự hào của mẹ và ánh mắt khích lệ của bố khi ấy.
Đó là một câu chuyện nhỏ nhưng vô cùng ý nghĩa, đánh dấu mốc khôn lớn của tôi. Niềm vui, niềm hạnh
phúc và sự tin tưởng của bố, mẹ, chị gái càng làm sự khôn lớn ấy trở nên quan trọng với tôi. Tôi tự nhủ
sẽ cố gắng hơn để mọi người yên tâm và tự hào

=> Trên đây là bài viết tham khảo. Tuy nhiên, nếu bạn học sinh nào muốn viết theo ý mình thì tech12h có
dàn ý để các bạn dễ viết bài.
1. Mở bài
Giới thiệu chung về câu chuyện em định kể dánh dấu sự khôn lớn của bản thân
2. Thân bài



Những thay đổi ở bản thân mà em cảm thấy mình đã khôn lớn: tự lập, ngoan ngoãn, từ những
điều nhỏ nhoi



Kể lại dấu mốc quan trọng nhất đánh dấu sự khôn lớn của bản thân



o

Câu chuyện đó xảy ra trong hoàn cảnh nào? Người chứng kiến sự việc đó là ai?

o

Kể chi tiết lại diễn biến sự việc đó? Tình huống khó khăn, bất ngờ đã xảy ra với em.

o

Cảm giác của bản thân khi đối mặt với hoàn cảnh đó: lo lắng, vụng về nhưng quyết tâm
để bố mẹ không phải thất vọng

o

Trong trải nghiệm đó, em đã giải quyết vấn đề như thế nào?

o


Em có nhận ra điều gì khi chính mình giải quyết hay không? (ví dụ: thấu hiểu cảm giác
vất vả của mẹ trước kia, tự nhắc nhở bản thân...)

Thái độ của mọi người xung quanh trước sự khôn lớn của em: hạnh phúc, tin tưởng và khích
lệ.

3. Kết bài




Nêu cảm nghĩ của em về sự khôn lớn của bản thân



Bản thân em có tiếp tục phát triển như thế không?



×