Tải bản đầy đủ (.doc) (90 trang)

TÀI LIỆU THAM KHẢO SÁCH tâm lý GIÁO dục, có một THÀNH CÔNG là KIÊN TRÌ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (428.87 KB, 90 trang )

CÓ MỘT THÀNH CÔNG LÀ KIÊN TRÌ
Cuộc sống ngoài những thuận lợi thường rất ít là một quá trình phát sinh khó khăn
và con người luôn phải tìm cách giải quyết những khó khăn đó. Quá trình này đôi khi
rất ngắn nhưng cũng có khi kéo rất dài. Và khi bạn đối mặt với những hoàn cảnh bất
lợi này điều duy nhất mà bạn có thể làm là nên kiên trì, hiên ngang bước qua khó khăn
của cuộc đời, kiên cường bước qua con đường chông gai của cuộc sống; chỉ có kiên trì
thì bạn mới có thể nhìn thấy sự tuyệt vời của "Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa
minh hữu nhất thôn".
Thi sĩ Erke đã từng nói: "Nếu muốn chiến thắng, kiên trì là tất cả". Đúng vậy, chỉ
cần kiên trì thì sẽ có được tất cả. Đời người cũng giống như một cuộc thi đấu quyền
anh, luôn luôn có sự né tránh và xuất quyền. Nếu như bạn may mắn thì chỉ cần một lần
cơ hội bạn đã có thể đánh trúng nhược điểm của đối phương nhưng điều kiện trước tiên
là bạn phải đứng thật vững - đó chính là kiên trì.
Cuốn sách "Có một cách thành công là kiên trì" sẽ dẫn dắt bạn đọc qua một trong
những quan điểm cơ bản của cuộc sống, đó chính là kiên trì sẽ mang đến thành công.
Bất luận là bị chôn dưới ngọn Thái Sơn hay là cô đơn nan nhẫn đều cần kiên trì; bất
luận là nguy hiểm đến gần hay không được sự giúp đỡ đều cần kiên trì; bất luận là đi
phải con đường cụt hay dầu sôi lửa bỏng cũng cần phải kiên trì... "kiên Trì" chỉ hai chữ
vỏn vẹn nhưng nó bao hàm rất nhiều khó khăn, gian khổ, cay đắng, kiên định, thắng lợi
và hạnh phúc. Kiên trì là thắng lợi. Trên bước đường của mỗi chúng ta nhất định không
thể thuận buồm xuôi gió, con đường phía trước gập ghềnh, trắc trở đó là điều tất yếu.
Thành công và thất bại chỉ cách nhau nửa bước chân nhưng một khi bạn có thể bước
qua thì nhất định bạn sẽ thành công giành lấy thắng lợi.
Trong cuộc sống có vô vàn những sóng gió nguy hiểm nhưng chỉ cần bạn đạp mọi
chông gai, trèo non lội suối, thì bạn mới có được niềm vui thắng lợi. "Phú quý ở kiên
trì, thành công ở kiên trì", chỉ cần bạn kiên trì một ngày hy vọng thành công sẽ nhiều
hơn một lần, ai có thể kiên trì đến cùng thì càng dễ dàng chạm tay đến thành công.

Chương I
KIÊN TRÌ LÀ THÀNH CÔNG SẼ NẰM TRONG TAY BẠN
1. Kiên trì, bền chí đối diện với khó khăn cho đến khi có được thành công cuối


cùng
Nếu như bạn lựa chọn thách đấu, vậy thì xin đừng bỏ cuộc. Kiên trì sẽ tạo ra vĩ
nhân.
Năm 1832, Lincoln thất nghiệp, tất nhiên điều này đã làm ông rất buồn phiền. Ông
luôn có quyết tâm phải trở thành một nhà chính trị, nghị viên Châu tự trị nhưng cuộc

2


tranh cử của ông thất bại. Trong một năm, ông đã phải chịu hai đả kích lớn, điều này đối
với ông mà nói thì quả là một cú sốc quá lớn.
Lincoln đã tạo dựng sự nghiệp bằng chính đôi tay của mình nhưng chưa đến một
năm ông đã thất bại. Vì phải bồi thường thiệt hại cho công ty nên ông đã bôn ba khắp
nơi, trải qua biết bao khó khăn.
Sau đó, Lincoln quyết định thêm một lần nữa tham gia vào cuộc tranh cử nghị viên Châu.
Lần này, ông đã thành công. Trong ông chớm nở một tia hy vọng, ông tin rằng cuộc sống của
mình đã thay đổi: "Có thể, mình có thể thành công!".
Năm 1835, ông đính hôn. Nhưng cách ngày thành hôn vài tháng thì vị hôn thê của
ông chẳng may qua đời. Điều này quả là một cú sốc lớn đối với ông. Ông hết sức đau
khổ, suốt mấy tháng trời ông tự giam mình trong phòng. Năm 1836, ông bị suy nhược
thần kinh nặng.
Năm 1838, tình trạng sức khỏe của Lincoln đã tốt hơn nên ông quyết định tham gia
vào cuộc tranh cử nghị trưởng nghị viên Châu nhưng ông đã thất bại. Năm 1843, một
lần nữa ông tham gia vào cuộc tranh cử nghị viên Quốc hội Mỹ, lần này ông cũng
không thành công.
Lincoln đã thử hết lần này đến lần khác nhưng cũng hết lần này đến lần khác nhận
lấy thất bại: công ty bị phá sản, vị hôn thê qua đời, tranh cử thất bại. Nếu như bạn cũng
như Lincoln gặp những điều trên bạn sẽ từ bỏ hay không? Từ bỏ những điều đó đối với
bạn mà nói thì nó có là một việc quan trọng không?
Lincoln không từ bỏ và ông cũng không nói rằng: "nếu mình thất bại thì sẽ như thế

nào?". Năm 1846, ông tiếp tục tham gia vào cuộc tranh cử nghị viên quốc hội, cuối
cùng ông đã thành công.
Thời gian 2 năm nhanh chóng trôi qua, ông quyết định tranh cử, tiếp tục đảm nhiệm
chức vụ. Ông cho rằng bản thân mình đảm nhiệm chức nghị viên quốc hội rất xuất sắc
nên ông tin rằng mọi người nhất định sẽ bỏ phiếu cho ông. Nhưng kết quả thật đáng
buồn, ông không trúng cử.
Về sau, ông xin làm nhân viên quản lý đất đai của Châu nhưng chính phủ đã từ chối
ông và nói rõ: "Làm nhân viên quản lý đất đai của Châu phải thông minh và có tài năng
xuất sắc, ông lại không thể đáp ứng được yêu cầu trên".
Tiếp đó là hai lần thất bại nữa, trong hoàn cảnh như vậy bạn có tiếp tục kiên trì, tiếp
tục cố gắng không? Bạn sẽ nói rằng "mình đã thất bại" chứ?
Tuy nhiên, Lincoln không chấp nhận thất bại. Năm 1854, ông tiếp tục tham gia vào
cuộc tranh cử nghị viên nhưng vẫn thất bại. Hai năm sau, đề danh vào cuộc tổng tuyển
cử phó tổng thống Mỹ nhưng ông đã bị đối thủ đánh bại. Hai năm nữa trôi qua, ông lại
tham gia tranh cử kết quả vẫn như vậy. Lincoln vẫn tiếp tục theo đuổi và luôn làm chủ
cuộc sống của mình. Năm 1860, ông trở thành tổng thống Mỹ.
Lincoln gặp phải thất bại mà tin rằng tôi và các bạn cũng đã từng đối mặt với nó. Khi
đối diện với khó khăn, ông không lùi bước, không trốn chạy mà ông kiên trì chiến đấu.
Từ trước đến giờ, ông chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ cố gắng. Ông không từ bỏ và
không bao giờ từ bỏ nên ông đã thành công.
Chúng ta muốn làm bất kỳ một việc gì bất kể lớn nhỏ, đơn giản hay phức tạp trước
tiên phải kiên trì, chỉ có kiên trì thì mới có thể gặt hái được thành công. Nói tóm lại, một
3


người có thể khắc phục được khó khăn nhỏ vốn không khó, điều khó là phải có đủ ý chí
bền vững để thực hiện cho đến thành công cuối cùng.
2. Để áp lực trở thành động lực thúc đẩy bạn đi đến mục tiêu cuối cùng
Trong cuộc sống luôn phải có hai chữ "mạnh mẽ". Lựa chọn áp lực, quyết chí tiến
lên phía trước nhất định sẽ thành công.

Có một thanh niên không tên tuổi lần đầu tiên tham gia vào cuộc thi Maratong đã
giành được giải thưởng cao nhất, đồng thời cũng đã phá vỡ kỷ lục thế giới.
Sau khi anh vừa chạm chân đến đích, tất cả ký giả săn tin trong cuộc thi hôm đó đã
vây lấy anh, liên tục đưa ra câu hỏi: "Anh đã làm như thế nào để giành được thành công
như vậy?".
Chàng thanh niên thở hổn hển trả lời: "Là vì… là vì sau lưng tôi có một con sói".
Đón nhận những ánh mắt kinh ngạc và thăm dò của các ký giả, anh tiếp tục nói: "Ba
năm trước, tôi bắt đầu tập chạy bền. Bốn bề xung quanh địa điểm tập luyện là núi non
cao vút, rạng hai, ba giờ sáng, huấn luyện viên đã gọi tôi dậy lên núi luyện tập. Dù tôi
đã cố gắng hết sức mình nhưng vẫn không có tiến bộ.
Một buổi sáng nọ, trên đường tôi tập chạy bỗng nhiên tôi nghe có tiếng sói hú ở phía
sau vọng lại. Lúc đầu chỉ là vài tiếng vang vang hình như là còn ở rất xa, nhưng sau đó
tiếng sói nghe dồn dập ở phía sau mà còn ở ngay sau lưng tôi. Tôi biết có một con sói đã
nhìn thấy mình. Tôi sợ đến nỗi không dám quay đầu lại nhìn mà chỉ cố hết sức chạy
thoát thân. Kết quả của buổi luyện tập đó thành tích của tôi cực kỳ tốt. Hết sức kinh
ngạc huấn luyện viên đã hỏi nguyên nhân nào thúc đẩy tôi như vậy. Tôi trả lời là do
tiếng hú của sói. Huấn luyện viên nói một cách rất thâm sâu: "Thì ra là thành tích của
em không đạt là do phía sau lưng em thiếu một con sói". Sau này, tôi mới biết rằng ngày
hôm đó trên núi không hề có sói, tiếng sói mà tôi nghe thấy đó là do huấn luyện viên
của tôi đã tạo ra để thúc đẩy tôi. Từ đó về sau, mỗi khi tập luyện, tôi đều tưởng tượng
rằng phía sau lưng mình có một con sói, cứ như vậy mà thành tích của tôi luôn tiến bộ.
Hôm nay, khi tôi tham gia vào cuộc thi này, tôi vẫn tưởng tượng phía sau mình có một
con sói, vì vậy mà tôi đã thành công".
Tác giả của tác phẩm "Giản - ái" nói một cách vô cùng thâm sâu: "Con người sống
tức là phải ngậm đắng nuốt cay. Đời người nhất định phải chịu mọi áp lực, vì vậy mà
nội tâm luôn chịu sự giày vò, dằn vặt nhưng có như vậy thì mới thực sự là cuộc sống".
Thực tế, nếu con người không có áp lực sẽ nhẹ như bay, không có áp lực nhất định sẽ
không có hành vi.
3. Thử thêm lần nữa
Bạn không ngại mà thử thêm lần nữa, cuộc sống sẽ có rất nhiều sự tuyệt vời của

"Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hữu nhất thôn".
Các nhà khoa học đã từng làm cuộc thực nghiệm rất thú vị:
Họ đặt một con bọ chét lên trên một chiếc bàn, khi gõ chiếc bàn thì bọ chét lập tức
nhảy lên, độ cao mà nó nhảy có thể cao hơn 100 lần cơ thể nó và nó được gọi là động
vật nhảy cao nhất thế giới! Sau đó, nhà khoa học đã nhốt con bọ vào một cái ly thủy tinh

4


đậy kín miệng, gõ bàn cho nó nhảy. Lần này, nó nhảy đụng miệng ly thì bị rơi xuống.
Nhiều lần liên tiếp sau đó, bọ chét đã tự thay đổi độ cao mà nó nhảy để phù hợp hơn với
hoàn cảnh. Mỗi lần nhảy nó đều giữ khoảng cách để khỏi va phải miệng ly. Tiếp đó, nhà
khoa học dần dần thay đổi độ cao của chiếc ly, con bọ chét sau vài lần va vào miệng ly
đã chủ động thay đổi độ cao mà nó nhảy. Cuối cùng, nhà khoa học đã đổi một chiếc ly
thủy tinh có độ cao vừa bằng con bọ chét. Lần này thì con bọ chét không cách nào nhảy
lên được nữa, nó chỉ có thể bò mà thôi. Sau đó, nhà khoa học đã lấy chiếc ly thủy tinh
ra, gõ bàn nhưng con bọ chét vẫn cứ bò, nó đã trở thành con "sâu bò".
Con bọ chét trở thành con "sâu bò", vốn không phải nó đã đánh mất năng lực nhảy
mà là nó hết lần này đến lần khác chịu sự va chạm đến tê liệt nên nó dần dần thích ứng
hơn. Và điều đáng buồn ở đây chính là, trên thực tế chiếc ly đã không còn tồn tại nhưng
ngay cả dũng khí để "thử thêm" lần nữa của nó đã không còn. Chiếc ly thủy tinh đã tồn
tại trong ý thức, trong tư tưởng của nó nên khát vọng và bản năng hành động của nó đã bị
chính nó giết chết.
Có rất nhiều người gặp phải cảnh ngộ tương tự. Trong quá trình trưởng thành đặc
biệt là thời thơ ấu, gặp phải nhiều đả kích, khó khăn, phê bình của ngoại cảnh mà bản
thân đã tự tạo ra áp lực giết chết sự nhiệt tình, khát vọng phấn đấu của chính mình và
không nhận được sự cổ vũ, dìu dắt kịp thời. Vừa có sự bất an khủng hoảng đối với thất
bại, vừa xem thất bại là một thói quen bình thường mà đánh mất dũng khí và lòng tin,
dần dần trở nên nhu nhược, yếu kém, tự ti, cô lập, sợ gánh vác trách nhiệm, không dám
tiến lên. Từ đó đánh mất ước mơ của chính mình.

Tính cách như vậy, biểu hiện rõ nhất trong cuộc sống chính là "xuôi theo dòng
nước", không có mục tiêu cuộc sống thì ngọn lửa thành công sẽ bị dập tắt một cách
nhanh chóng.
Đã thất bại không có nghĩa là mãi mãi sẽ thất bại; đã không đạt được mục tiêu không có
nghĩa là mãi mãi sẽ không đạt được mục tiêu. Bạn có thể có ước mơ của riêng mình, bạn có
thể vì cuộc đời mình mà xây dựng một mục tiêu.
4. Đã chọn cuộc sống cần phải kiên trì đứng thẳng
Nếu như bạn lựa chọn tương lai, vậy thì bạn là đứa con của Thượng Đế; còn nếu
như bạn lựa chọn quá khứ, vậy thì bạn sẽ là "đứa con bị bỏ rơi".
Năm 1920, trong một thị trấn nhỏ của vùng Tennessee Mỹ, có một bé gái được ra
đời. Mẹ cô đã đặt cho cô một cái tên Tiểu Phương. Sau khi Tiểu Phương dần dần hiểu
chuyện thì cô phát hiện mình không giống như những đứa trẻ khác: cô không có cha, cô
là đứa con riêng. Mọi người nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng và khinh thường: nó là đứa
trẻ không cha, là đứa trẻ không có giáo dục, là nghiệp chủng của một gia đình không
tốt. Vì vậy mà cô ngày càng trở nên nhu nhược, cô bắt đầu khép kín mình, chạy trốn
hiện thực, không tiếp xúc với mọi người.
Năm Tiểu Phương 13 tuổi, trong trấn xuất hiện một vị mục sư, từ đó cuộc sống của
cô đã có sự thay đổi. Tiểu Phương nghe mọi người nói vị mục sư này rất tốt. Cô vô cùng
ngưỡng mộ những đứa trẻ khác, cứ hễ đến ngày chủ nhật tay trong tay cùng cha mẹ
mình bước vào giáo đường. Rất nhiều lần cô len lén đứng đằng xa nhìn trộm những
người trong trấn vừa đi vừa cười bước ra giáo đường. Cô chỉ có thể thông qua tiếng
5


chuông trong giáo đường trang nghiêm và khuôn mặt tươi cười của mọi người mà tưởng
tượng giáo đường như thế nào và mọi người làm gì trong đó.
Một hôm, sau khi đợi mọi người đã vào trong giáo đường, cô dùng hết dũng khí
bước vào đứng nấp sau hàng cuối nghe vị linh mục giảng:
"Quá khứ không giống như tương lai. Trong quá khứ bạn thành công nó không có
nghĩa là ở tương lai bạn cũng sẽ thành công; cũng như vậy quá khứ bạn thất bại thì

không có nghĩa là tương lai bạn sẽ thất bại. Trong quá khứ bạn thành công hay thất bại
nó cũng chỉ là quá khứ, tương lai là dựa vào hiện tại quyết định. Hiện tại làm những gì,
lựa chọn những gì, thì sẽ quyết định tương lai làm gì! Người thất bại không nên nản
lòng, người thành công cũng không nên kiêu ngạo. Thành công và thất bại đều không
phải là kết quả cuối cùng, nó chẳng qua chỉ là một sự kiện trong quá trình sống. Vì vậy,
trên thế giới sẽ không có người mãi mãi thành công và cũng không có người mãi mãi
thất bại".
Sau khi nghe một lần thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba… nhưng đều là nghe trộm nên
niềm vui cũng nhanh chóng bị dập tắt. Bởi vì cô nhu nhược, nhát gan, tự ti, cô tự cho
rằng mình không đủ tư cách bước vào giáo đường, cô không giống như những người
khác.
Một lần, Tiểu Phương nghe vị linh mục giảng đến mê mẩn cả người, cô hoàn toàn
quên đi khái niệm về thời gian, cho đến khi tiếng chuông trong nhà thờ vang lên cô mới
giật mình bừng tỉnh nhưng không còn kịp nữa. Những người ra trước đã cản lối thoát
hiểm - lối mà cô thường đi, cô chỉ còn cách là cúi đầu từ từ dịch chuyển cùng dòng
người. Đột nhiên, có một bàn tay đặt lên vai cô, cô giật mình quay người lại nhìn thì ra
đó là vị linh mục.
"Con là con cái nhà ai?" - Vị linh mục ôn tồn hỏi.
Đây chính là câu nói mà cô sợ nghe nhất trong suốt mười mấy năm qua.
Lúc này, vị linh mục nở một nụ cười hiền từ nói:
"à, ta biết rồi, ta biết con là con cái nhà ai rồi, con là con của Thượng Đế".
Sau đó, vị linh mục xoa đầu Tiểu Phương nói tiếp:
"ở đây tất cả mọi người đều như con, đều là những người con của Thượng Đế! Quá
khứ không giống như tương lai, bất luận trong quá khứ con đã có những bất hạnh như
thế nào điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là con cần phải có hy vọng vào
tương lai. Bây giờ con hãy đưa ra quyết định con muốn trở thành người như thế nào.
Con yêu, con phải biết, điều quan trọng không phải là con từ đâu đến mà là con sẽ đi
đâu. Chỉ cần con có hy vọng đối với tương lai thì bây giờ con mới có đủ sức mạnh. Bất
luận là quá khứ của con như thế nào thì nó cũng đã trôi qua rồi. Chỉ cần con điều chỉnh
lại trạng thái tâm lý, xác định mục tiêu, hành động một cách tích cực và lạc quan, vậy

thì thành công sẽ là của con".
Vị linh mục vừa dứt lời, giáo đường nổi lên một tràng pháo tay rất nhiệt liệt. Không
ai nói một lời nào nhưng tiếng vỗ tay chính là sự thông suốt, day dứt, cảm thông và
hoan nghênh!
Từ đó, Tiểu Phương đã thay đổi… Năm 40 tuổi, Tiểu Phương vinh dự nhận chức
trưởng ban Tennessee. Về sau, cô từ chức về kinh doanh và trở thành tổng tài của một

6


trong những 500 công ty lớn nhất thế giới, trở thành nhân vật thành công nổi tiếng khắp
toàn cầu. Khi cô 67 tuổi, cô cho xuất bản cuốn hồi ký của mình "Leo lên đỉnh núi".
Trang bìa cuốn sách, cô đã viết dòng chữ: Quá khứ không giống tương lai!
Quá khứ có thể quyết định hiện tại nhưng không thể quyết định tương lai. Mục tiêu
của bạn được quyết định bởi tương lai, bạn hãy vì tương lai của mình mà đưa ra sự lựa
chọn.
5. Kiên trì lòng tin tạo thêm một sợi dây an toàn
Lựa chọn tự tin sẽ kiên trì không từ bỏ, là tạo thêm sợi dây an toàn cho thành công.
Wilson lúc mới tạo dựng sự nghiệp, trong nhà ông chỉ có một chiếc máy nổ mua trả
góp trị giá 50 ngàn đô la. Sau khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, Wilson buôn bán
kiếm được một ít tiền và quyết định ở lại đây lập nghiệp. Lúc này, những người kinh
doanh ở Mỹ không nhiều, bởi vì sau chiến tranh đa số mọi người rất nghèo, những
người làm nhà, buôn bán, xây dựng xí nghiệp rất ít, giá đất đai cũng rất thấp. Những
người bạn thân của Wilson biết ông muốn làm kinh doanh tất cả đều tỏ ý phản đối.
Nhưng Wilson lại kiên trì giữ ý định của mình và cho rằng những người phản đối
ông có cái nhìn hẹp. Ông nghĩ, tuy rằng nhiều năm chiến tranh đã khiến cho kinh tế Mỹ
không có khởi sắc, nhưng Mỹ lại là nước thắng trận nên nền kinh tế sẽ nhanh chóng đi
vào thời kỳ phát triển. Đến lúc đó, người mua đất nhất định sẽ rất nhiều, giá đất nhất
định sẽ tăng rất cao.
Vì vậy, Wilson đã dùng hết số tiền tiết kiệm cộng thêm số tiền vay mượn để mua một

mảnh đất hoang ở ngoại thành. Mảnh đất này vì địa thế hơi trũng, không thích hợp cho
trồng trọt nên ít ai hỏi han. Sau khi Wilson đích thân đi khảo sát tình hình, ông quyết
định mua mảnh đất đó. Dự tính của ông là, kinh tế Mỹ sẽ nhanh chóng phồn vinh, thị
trường nhân khẩu sẽ ngày một tăng, đất đai sẽ không ngừng được mở rộng, tất nhiên sẽ
phải mở rộng ra vùng ngoại ô. Tương lai không xa, mảnh đất này nhất định sẽ trở thành
mảnh đất vàng.
Sự việc sau này diễn ra đúng như Wilson dự liệu. Chưa đầy 3 năm, thị trưởng nhân
khẩu tăng vọt, nên đất phải cần được mở rộng. Đại lộ mở rộng đến sát mảnh đất của
Wilson. Lúc này, mọi người mới phát hiện, mảnh đất này phong cảnh xung quanh rất
hợp lòng người, là một nơi lý tưởng để con người nghỉ mát vào mùa hè. Vì vậy, giá
mảnh đất này tăng vọt, rất nhiều thương nhân tranh nhau đấu giá, nhưng Wilson không
động lòng với lợi nhuận trước mắt, ông còn những dự tính rất lâu dài khác. Sau này,
Wilson cho xây trên mảnh đất của mình một "khách sạn nghỉ mát". Vì địa thế thích hợp,
dễ chịu, thuận tiện, sau khi khai trương, khách du lịch đến tấp nập, việc kinh doanh vô
cùng thuận lợi. Từ đó về sau, việc kinh doanh của Wilson càng làm càng rộng lớn, ông
có rất nhiều khách sạn chi nhánh ở nhiều nơi trên thế giới.
Những kinh nghiệm của Wilson đã cho chúng ta thấy: kiên trì lòng tin có mối tương
quan với sự thành bại.
Liezi là thi sĩ người Anh ở thế kỷ XIX, mồ côi từ nhỏ, cả đời nghèo khổ, chịu sự đả
kích từ các nhà phê bình, thất bại trong tình yêu, mắc bệnh lao, qua đời vào năm 26 tuổi.

7


Liezi tuy cả đời chán nản thất vọng nhưng ông không bao giờ bị chi phối bởi hoàn cảnh.
Thời niên thiếu, sau khi ông đọc xong tác phẩm "Tiên Hậu" đã khẳng định mình nhất
định phải trở thành thi sĩ. Cả đời ông cố gắng vì mục tiêu lớn nhất là trở thành một thi sĩ
thiên cổ. Có lần ông đã nói: "Tôi nghĩ, sau khi chết tôi nhất định sẽ được xếp vào hàng
ngũ những thi sĩ nước Anh".
Lòng tin của bạn có thể thành công, tính khả quan của thành công sẽ lớn hơn sự tham

gia. Nếu như lòng bạn nhận định mình sẽ thất bại mãi mãi bạn sẽ không thành công.
Không có lòng tin, không có mục tiêu, bạn sẽ phải cúi đầu trước người khác, nhất sự vô
thành.
Muốn xây dựng lòng tin nhất thiết phải tín nhiệm bản thân, tin tưởng chính mình.
Chúng ta đều biết Martin Cooper phát minh ra điện thoại, nhưng ít ai biết được rằng
trước Martin Cooper cũng đã có người phát minh ra điện thoại. Do họ không đủ tự tin
để truyền bá thành quả của mình vì vậy đã bị chôn vùi; sau khi Martin Cooper đã phát
minh ra điện thoại, lúc đầu cũng không được mọi người quan tâm và tin tưởng. Nhưng
ông có đủ lòng tin, ông không ngừng tận dụng các cơ hội để quảng bá tuyên truyền,
cuối cùng chiếc điện thoại của ông đã được mọi người sử dụng rộng rãi. George
Bernard, Rafe Esquith, Robert đều là những ví dụ điển hình về thành công dựa vào
chính lòng tin của mình.
Tự tin là nền tảng của thành công, không từ bỏ lòng tin đó chính là sợi dây an toàn
để thành công.
6. Tin tưởng chính bản thân mình vận may sẽ xuất hiện
Lựa chọn cho mình một cuộc sống tốt, định cho mình một tọa độ chắc chắn, vận may
tự nhiên sẽ đến.
Dưới đây là một đoạn tóm tắt kinh nghiệm rất đặc biệt của Le Papillon:
"Năm năm trước, tôi có một cửa hàng nhỏ buôn bán nông cụ. Tôi có cuộc sống bình
thường nhưng không lý tưởng. Căn nhà của chúng tôi quá nhỏ, cũng không đủ tiền để
mua những gì mà chúng tôi muốn mua. Vợ tôi vốn không có một lời oán than, rõ ràng là
cô ấy đang an phận với số trời nhưng không hạnh phúc.
Tận sâu trong đáy lòng tôi ngày càng cảm thấy bất mãn, tôi ý thức được vợ và hai
người con của tôi chưa từng có một ngày sống thoải mái, tôi rất đau lòng.
Nhưng ngày hôm nay, tất cả đều có sự thay đổi lớn. Hiện tại, tôi đã có biệt thự rất
đẹp. Tôi cũng không còn phải lo lắng làm sao có thể cho con mình vào học trong một
ngôi trường lớn. Khi vợ tôi mua sắm cũng không còn cảm giác tội lỗi. Mùa hè năm nay,
gia đình tôi sẽ đến châu Âu để nghỉ mát. Chúng tôi thực sự đã có được một cuộc sống
đầy đủ.
Tất cả những việc này đều là tôi tự dựa vào chính năng lực của mình mà đạt được.

Năm năm trước, tôi nghe nói ở Detroit có kinh doanh nông cụ. Khi đó, tôi đang ở
Cleveland. Tôi quyết định thử sức, hy vọng có thể kiếm được một ít tiền. Tôi đến
Detroit là một buổi sáng chủ nhật, nhưng thời gian mà tôi đến công ty phỏng vấn là
sáng thứ hai. Cơm tối xong, tôi ngồi trong phòng trọ điềm tĩnh suy nghĩ, đột nhiên tôi

8


thấy bản thân mình thật đáng ghét. "Rốt cuộc là tại sao?" - Tôi tự hỏi mình. "Tại sao
thất bại luôn thuộc về tôi?" tôi không hiểu vì sao ngày đó đã có động lực nào thúc đẩy
tôi làm một việc như vậy: Tôi lấy một tờ giấy viết thư, viết năm cái tên của những
người mà tôi quen thuộc nhất trong 5 năm nay, những người mà đã gặt hái được nhiều
thành công. Trong đó có hai cái tên là chủ nông trại gần chỗ tôi nhưng bây giờ thì họ
đã dọn nhà đến một nơi khác tốt đẹp hơn để sinh sống; hai người còn lại là tôi đã từng
làm việc cho họ; người cuối cùng là em rể tôi.
Tôi tự hỏi mình: "Tại sao năm người này lại chiếm được ưu thế?". Tôi đã so sánh trí
lực của mình với năm người đó, nhưng tôi vẫn không thấy rằng họ có điểm nào thông
minh hơn tôi và sự chính trực, tính cách của họ… cũng không thể hiện một ưu thế nào
cả. Cuối cùng, tôi đã tìm được một nhân tố quan trọng khiến họ thành công đó là tính
chủ động. Tôi không thể không chấp nhận, ở điểm này họ đã hơn tôi một bậc.
Lúc này đã hơn 3 giờ sáng, nhưng đầu óc tôi rất tỉnh táo. Lần đầu tiên tôi phát hiện
nhược điểm của mình. Tôi bắt đầu xem xét mình. Tôi thấy rằng mình thiếu tính chủ
động là vì tận sâu trong lòng chưa bao giờ xem trọng bản thân mình. Tôi ngồi trong đêm
nhớ lại tất cả những sự việc trong quá khứ. Từ nhỏ khi mà bắt đầu biết nhớ tôi đã không
có lòng tin. Tôi thấy tôi trong quá khứ luôn tự tìm kiếm phiền não đến cho mình, tôi
luôn nói "không được, không được, không được!". Tôi luôn đưa ra khuyết điểm của
mình, dường như tất cả những gì tôi làm đều cho thấy tôi tự đánh mất giá trị của mình.
Cuối cùng, tôi đã hiểu: nếu như ngay cả bản thân mình mà mình không tín nhiệm, vậy
thì sẽ không có một ai tín nhiệm mình!
Vì vậy, tôi đã quyết định: Luôn đặt mình là một công dân thuộc giai cấp vô sản, bắt

đầu từ nay phải bỏ lối suy nghĩ sai lầm này đi.
Sáng thứ hai, tôi vẫn giữ tự tin này đến công ty. Tôi coi lần gặp mặt này là cuộc khảo
nghiệm đầu tiên về sự tự tin của tôi. Trước kia, tôi hy vọng mình có đủ dũng khí đưa ra
yêu cầu nâng mức lương 750 đô la lên mức 1.000 đô la. Nhưng sau khi đã chỉnh đốn lại
mình, tôi đã nhận thức được giá trị của mình, vì vậy mà tôi đã nâng mục đích này lên
mức 3.500 đô la. Kết quả tôi đã đạt được mục đích. Tôi thành công là vì sau khi trải qua
một đêm dài tự phân tích chính mình, cuối cùng tôi đã nhận thức được giá trị của bản
thân".
Một mảnh kim loại có từ tính, có thể hút được một vật có trọng lượng nặng gấp nó
12 lần, nhưng nếu như bạn tiêu trừ đi từ tính của nó thì dù là một sợi lông mao rất nhẹ
nó cũng không thể hút được. Cũng như vậy, người cũng có hai loại: Một là, người có từ
tính, trong họ luôn tràn đầy tự tin và tín ngưỡng. Họ biết trời sinh ra mình là người sẽ
thành công, sẽ thắng lợi. Còn lại là người không có từ tính. Trong lòng họ luôn đầy rẫy
sự hoài nghi và nhu nhược. Khi cơ hội đến, họ sẽ nói: "Tôi nhất định sẽ thất bại, tôi nhất
định sẽ làm mất tiền của mình, mọi người sẽ chế nhạo mình". Những người như vậy,
trong cuộc sống mãi mãi sẽ không có được một thành tích đáng nói nào. Vì nếu họ sợ
tiến lên thì nhất định họ sẽ dậm chân tại chỗ.
Tin tưởng mình, vận may tự nhiên sẽ đến.
7. Những người không từ bỏ sẽ không bội chi ngày mai

9


Người biết lựa chọn sẽ không tham lợi nhỏ; người không từ bỏ sẽ không bội chi ngày
mai.
Friedrich Wilhelm vị tổng thống thứ 9 của Mỹ, lúc nhỏ có một thời gian bị mọi
người cho rằng ông bị khờ. Tại sao lại như vậy? Những người hàng xóm của ông đã thử
ông như vậy: họ lấy một xu 5 đồng và một xu 10 đồng, cho Friedrich Wilhelm chọn một
trong hai đồng đó nhưng ông lại chọn xu 5 đồng. Lần nào cũng vậy, mọi người rất buồn
cười.

Có một người đi ngang qua khu này biết chuyện cảm thấy rất kỳ lạ, vì vậy mà làm
thử một lần, quả nhiên như mọi người nói. Sau khi vị khách lạ này tỉ mỉ quan sát hành
động của Friedrich Wilhelm thì đến bên cạnh vỗ vai ông cười và nói: "Cậu bé, con
không ngốc ngược lại còn rất thông minh", Friedrich Wilhelm cũng cười lên. Vị khách
này không nói thêm gì nữa sau đó ông cáo từ. Mọi người ai cũng cảm thấy thật khó
hiểu.
Sau này, cuối cùng cũng có người hiểu được lý do vì sao: nếu như Friedrich Wilhelm
chọn xu 10 đồng thì nhất định lần sau sẽ không có tiếp những cuộc thử nghiệm như vậy,
cơ hội lấy những xu 5 đồng sau sẽ không còn. Thì ra Friedrich Wilhelm bỏ qua lợi nhỏ
trước mắt để bảo giữ lợi ích lâu dài. Nhỏ tuổi mà đã có cái nhìn xa rộng như vậy quả là
đáng nể! Mọi người tán thưởng không ngớt.
Một người muốn đi trên con đường thành công thì phải đi xa, trước tiên phải đứng
trên cao để nhìn ra xa. Chỉ có nhìn xa rộng thì bạn mới có thể biết được tâm lý làm việc
sau này, mới có thể thấy được phương hướng cùng với những gì cần thiết cho hành
động như thế nào.
Người có cái nhìn sâu rộng sẽ không bao giờ bị mê hoặc bởi sự được mất trước mắt.
Có rất nhiều ví dụ thành công đã làm sáng tỏ hơn về điều này. Có những người đứng
trước sự mê hoặc của tiền bạc, cũng có những người đã từng đứng trước khó khăn trắc
trở nhưng vẫn giữ vững lý tưởng của mình. Từ đó, họ có thể thoát khỏi sự mê hoặc của
lợi nhuận trước mắt, phá vỡ sự ràng buộc của khó khăn. Bởi vì họ có thể nhìn thấy tiền
đồ ở tương lai, cho nên ý chí sẽ kiên định không bỏ cuộc nửa đường.
Người có cái nhìn xa rộng luôn có thể đi trước thời đại. Họ có thể nhìn thấy những
điều mà mọi người không thể nhìn thấy, biết nắm bắt xu hướng phát triển trong tương
lai của sự vật nên họ có thể đi trước một bước. Trong xã hội với sức cạnh tranh quyết
liệt này, sự sáng tạo đã trở thành một việc rất khó nhưng nó lại là nguyên tố không thể
thiếu của thành công.
Người có cái nhìn hẹp luôn bị lợi ích trước mắt làm cho mê mẩn, trong lúc hưởng thụ
sự bội chi của hôm nay mà quên đi và xem thường hạt giống của ngày mai. Cuối cùng
bạn sẽ đánh mất ngày mai.
Thời Chiến Quốc, có hai người bạn thân, họ đều là học trò của danh sư Quỷ Cốc Tử

thời
đó.
Họ
chính

hai
vị thuyết khách rất nổi tiếng trong lịch sử: Tô Tần và Trương Nghi.
Tô Tần xuất đạo sớm hơn, rất thuận lợi và nhanh chóng thành công. Còn con đường
xuất đạo của Trương Nghi tương đối chông gai, không có chí hướng, không biết con
đường phía trước sẽ như thế nào. Nhìn thấy Tô Tần đã thành công, Trương Nghi bèn

10


nghĩ cách tìm một con đường tắt thăng tiến. Ông đến tìm Tô Tần, hy vọng mình có được
cơ hội để yết kiến. Thuộc hạ của Tô Tần sắp xếp cho ông một căn phòng để nghỉ lại,
mấy ngày sau Trương Nghi mới có thể gặp người bạn cũ đã thành công của mình. Đáng
tiếc là, Tô Tần không nhiệt tình khi đón tiếp Trương Nghi. Khi ăn cơm, không mời ông
ngồi cùng bàn, còn cho ông ngồi ở một vị trí cuối cùng, ăn cơm cùng những nô bộc. Sau
đó, Tô Tần còn dùng lời nói để nhục mạ Trương Nghi: "Với tài cán của ngài làm sao lại
có thể rơi vào hoàn cảnh như vậy được chứ? Thực sự thì tôi chẳng có cách nào giúp
được ngài cả, ngài hãy dựa vào vận mệnh của mình đi ạ. Chúc ngài may mắn!".
Trương Nghi ngàn dặm xa xôi đến đây, trong lòng luôn nghĩ sau khi gặp bạn nhất
định sẽ nhận được sự tiếp đãi và giúp đỡ rất nồng nhiệt. Thật không ngờ, ngược lại còn
nhận được sự đón tiếp quả là ê chề. Vì vậy, ông tức giận rời khỏi nhà của Tô Tần, hy
vọng có thể dựa vào chính tài năng của mình cùng Tô Tần quyết một trận cao thấp.
Sau khi Trương Nghi rời khỏi, Tô Tần phái người ngầm đi theo giúp đỡ Trương
Nghi, hướng dẫn ông theo công việc thuyết du ở nước Tần. Thuộc hạ của Tô Tần cảm
thấy rất kỳ lạ, lần lượt hỏi Tô Tần là vì sao, ông nói: "Tài năng của Trương Nghi còn
cao hơn ta, ta sợ rằng ông ấy nhất thời tham lợi nhỏ trước mắt rồi an phận với thực tại

mất dần ý chí phấn đấu. Vì vậy, ta đã nói khích để ông ấy có đủ ý chí tiến lên". Sau khi
Trương Nghi biết được sự thật đã vô cùng cảm động, quyết tâm phấn đấu và đã trở
thành danh sĩ nổi tiếng của một thời.
Bị mê hoặc bởi một thành tựu nhỏ, vì vậy thường thì bạn sẽ an phận với hiện trạng
của mình.
8. Thanh niên dám nghĩ dám làm
Nghèo nàn và phú quý, lặng lẽ và đột phá, dám lựa chọn, dũng cảm kiên trì thử
nghiệm.
Có hai đứa trẻ 9 tuổi Yesasia và Maike muốn kiếm tiền, nhưng nghĩ tới nghĩ lui đều
cảm thấy thực tế xã hội không có một công việc nào có thể giao cho hai đứa trẻ.
Sau khi ngẫm nghĩ rất lâu, chúng nó tự cho rằng mình đã tìm được phương pháp
kiếm tiền "nhanh nhất", "tốt nhất", "chắc chắn nhất".
Mấy tuần tiếp đó, Yesasia và Maike đã chạy khắp xóm, gõ cửa từng nhà hỏi xin vỏ
kem đánh răng mà mọi người không dùng đến nữa. Những người lớn đều mỉm cười kỳ
quặc đáp ứng yêu cầu của hai đứa trẻ. Có người lại hỏi xin vỏ kem đánh răng để làm gì,
cả hai đáp: "Đây là bí mật của thương nghiệp".
Mấy tuần sau, hai đứa trẻ đã có đủ vỏ kem đánh răng, chúng quyết định đem số vỏ
kem đánh răng này "biến" thành tiền.
Hai đứa trẻ 9 tuổi này làm một "dây chuyền sản xuất" ở trong vườn và chúng nó còn
mời cha của Yesasia đến tham quan.
Cha của Yesasia hết sức ngạc nhiên đi vào trong vườn. Ông nhìn thấy một chiếc nồi
rót trên bếp than rực đỏ, những vỏ kem đánh răng trong nồi đang nóng chảy (khi đó vỏ

11


kem đánh răng không phải bằng nhựa mà là được chế tạo từ chì). Khi vỏ chì đến nhiệt
độ nóng chảy, Yesasia và Maike cẩn thận đổ chất lỏng này vào một khuôn bằng vôi.
Cuối cùng, sau khi đã đổ tất cả chất lỏng đó vào trong khuôn, Yesasia bỏ cái nồi rót
xuống, chạy đến mỉm cười với cha mình.

Cha của Yesasia hỏi với một nụ cười rất nghiêm túc: "Các con đang làm gì vậy?".
Yesasia trả lời: "Chúng con đang "tạo" tiền, chúng con sắp trở nên giàu có rồi!".
Maike gật đầu cười và bổ sung: "Đúng vậy, tụi con là hai người bạn làm ăn".
Cha hỏi một cách hiếu kỳ: "Trong khuôn vôi này là đồ vật gì?".
Yesasia nói: "Nhìn này, đây là một lò đã đúc hoàn tất". Vừa nói Yesasia vừa dùng búa
để lấy sản phẩm bí mật ra. Nó cẩn thận cầm và đưa sản phẩm ra khỏi khuôn vôi, đó là
một đồng xu 5 đồng được làm bằng chì.
"Ôi, trời ơi!", cha kinh ngạc kêu lên, dùng tay sờ trán mình: "Các con đang dùng chì
làm đồng xu!".
Maike nói: "Đúng vậy, tụi con đang tự kiếm tiền".
Bên đống than đỏ và đống vỏ kem đánh răng hai đứa trẻ với khuôn mặt cười rất thích
thú vẻ đắc thắng.
Cha của Yesasia lắc đầu cười. Ông bảo chúng nó bỏ hết dụng cụ xuống theo ông vào
nhà ngồi vào bàn. Sau đó, ông cười hiền hòa giải thích với chúng hàm ý của hai chữ
"hàng giả".
Ước mơ của hai đứa trẻ nhanh chóng bị dập tắt! "ý của bác là làm như vậy sẽ phạm
pháp?" - Maike hỏi với giọng điệu run run.
Trong thất vọng, Yesasia và Maike ngồi trầm tư 20 phút nói với Maike một cách rất
thương tâm: "Vậy là chúng ta chỉ có thể là người nghèo thôi".
"Không, chúng ta sẽ thành công". Cha của Yesasia nói: "Bởi vì các con có ý tưởng và
biết tìm cách để thực hiện nó. Tuy rằng phương pháp hiện tại của các con không đúng,
nhưng cha tin rằng, chỉ cần các con động não hơn nhất định sẽ tìm được phương pháp
chính xác hơn. Kiên trì với phương pháp đó thì các con sẽ thành công".
Thành bại của một việc vốn không quan trọng, quan trọng là bạn có dám thử nghiệm
hay không. Bạn nên biết có rất nhiều người chỉ dừng lại ở việc thảo luận ý tưởng, những
người biết chọn hành động mới là người xuất chúng.
9. Dũng cảm xông vào vùng cấm, bạn không nên bỏ lỡ
cơ hội
Bạn có sự lựa chọn rất khác mọi người, dũng cảm xông vào vùng cấm, bạn sẽ thu
được lợi ích mà chính bạn cũng không ngờ đến.

Tại một công ty kinh doanh rất phát đạt, tổng giám đốc căn dặn toàn thể nhân viên:
"Không ai được lên lầu 8 vào căn phòng mà không có số phòng". Nhưng ông ấy không
nói lý do vì sao, tất cả nhân viên luôn ghi nhớ lời dặn của tổng giám đốc.

12


Mấy tháng sau, công ty tuyển dụng nhân viên mới. Tổng giám đốc cũng căn dặn
nhân viên mới những điều như vậy.
"Tại sao?" - Lúc này có một thanh niên lên tiếng.
"Không vì sao" - Tổng giám đốc trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
Trở về phòng, người thanh niên vẫn không thể nào hiểu nổi vì sao tổng giám đốc lại
có căn dặn như vậy. Những người trong phòng khuyên anh nên làm tốt công việc của
mình, đừng phí công nghĩ lung tung, nghe lời tổng giám đốc thì không có gì là sai cả.
Nhưng chàng thanh niên này lại quyết tâm nhất định phải đến căn phòng đó một lần
xem sao.
Anh gõ nhẹ cửa phòng, không có phản ứng, anh nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa liền mở
toang. Lúc này, anh quan sát quanh phòng nhưng không nhìn thấy gì ngoài một tờ giấy
trên bàn chữ viết bằng mực đỏ và đem tờ giấy này gởi đến ngài tổng giám đốc.
Lúc này, người biết được việc chàng thanh niên này đã vào căn phòng cấm đó lo lắng
cho anh, khuyên anh nên đem tờ giấy bỏ lại vị trí ban đầu của nó. Mọi người sẽ giữ bí
mật giùm anh. Nhưng chàng thanh niên này lại đem tờ giấy đó lên tầng 15 phòng của
ngài tổng giám đốc.
Khi anh vừa trao tờ giấy đó vào tay tổng giám đốc, ngài lập tức tuyên bố một quyết
định khiến mọi người hết sức kinh ngạc: "Từ bây giờ, anh sẽ trở thành giám đốc của bộ
phận tiếp thị".
"Là vì tôi đã đem tờ giấy này trở lại đây?".
"Đúng vậy, tôi đã đợi gần nửa năm nay, tôi tin rằng anh có thể đảm nhận tốt chức vụ
này" - Tổng giám đốc nói một cách rất tự tin.
Quả nhiên, chàng thanh niên này đã dẫn dắt bộ phận tiếp thị phát triển vượt trội.

Dũng cảm xông vào bất kỳ những khu vực cấm nào bạn sẽ gặt hái được những thành
quả lớn, phá vỡ tất cả sự trói buộc.
Người có cá tính, trong công việc nhất định sẽ có những biểu hiện tốt, sẽ có những
đột phá mới, bất luận là công việc gì họ đều là đối tượng được mọi người nghênh đón.
Nếu như một người cứ ở mãi một chỗ, an phận với những cái cũ, mất đi khả năng sáng
tạo cũng sẽ là đối tượng bị xã hội đào thải. Nếu như bạn là một người chỉ muốn có cuộc
sống bình thường đơn điệu, bạn có thể duy trì hiện trạng của mình. Còn nếu như bạn
muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn, bạn nên phấn đấu giành lấy tất cả cơ hội xung quanh
mình.
10. Một việc làm lãng phí thời gian nhất chính là bỏ cuộc quá sớm
Rất nhiều khi, mọi người bắt đầu một công việc mới, học một kỹ nghệ mới, sau đó
trước khi có được thành quả thì thất vọng bỏ cuộc.
Nếu bạn đã từng đến thăm viện bảo tàng Cairo, bạn sẽ nhìn thấy bảo tàng Findbook.
Lầu hai của bảo tàng là công trình kiến trúc đa phần được làm bằng những vật sáng lóa:
vàng, châu báu, trang sức, vật chứa cẩm thạch, ngà voi…, những công nghệ khéo léo
tuyệt vời này cho đến nay con người vẫn không thể sánh kịp. Nếu như Haward Carter

13


không quyết định cố gắng khai quật thêm một ngày thì có lẽ bảo tàng vô giá này sẽ ở
mãi dưới lòng đất.
Mùa đông năm 1922, dường như Haward Carter đã từ bỏ hy vọng sẽ khai quật được
lăng mộ của các đế vương, những người giúp ông trong việc khai quật này cũng dường
như đã bỏ cuộc. Trong tự truyện của Haward Carter có viết:
"Đây có lẽ sẽ là mùa cuối cùng mà chúng tôi ở lại sơn cốc này. Chúng tôi đã khai
quật nơi này suốt 6 mùa rồi, xuân qua thu đến nhưng vẫn không có kết quả, chỉ có
những người khai quật mới hiểu được nỗi thất vọng triệt để này; tất cả chúng tôi dường
như đều nhận định được rằng mình đã thất bại. Chúng tôi dự định rời khỏi nơi sơn cốc
này đến một nơi khác để tìm một vận may mới. Thế mà, nếu như không vì một ngày

cuối cùng này mà nỗ lực thì có lẽ mãi mãi chúng tôi cũng không thể phát hiện ra một
bảo tàng vĩ đại như thế".
Sự nỗ lực cuối cùng của Haward Carter đã trở thành tin nóng nhất trên toàn cầu, ông
đã khai quật được một lăng mộ nguyên vẹn duy nhất của vua Pharatong trong thời cận
đại.
Một sự việc lãng phí thời gian nhất chính là bỏ cuộc quá sớm. Chúng ta thường thì
đã hoàn thành xong 90% công việc rồi từ bỏ 10% thành công của mình. Đây không chỉ
là đánh mất vốn đầu tư lúc đầu mà còn đánh mất sự nỗ lực của mình.
11. Chỉ cần kiên trì sẽ có một ngày tình hình trở nên tốt hơn
Mason Pearson thường nói với chúng ta rằng: "Chỉ cần kiên trì sẽ có một ngày tình
hình trở nên tốt hơn".
Mason Pearson đã từng kể cho chúng ta nghe về những trải nghiệm của chính bản
thân ông:
"Mỗi khi tôi thất ý, mẹ tôi đều nói với tôi như vậy: "Những điều tốt đẹp nhất nhất
định sẽ đến, nếu như con kiên trì sẽ có một ngày con gặp vận tốt. Ngoài ra con còn nhận
thức được nếu như không có sự thất vọng trong quá khứ thì nhất định sẽ không có thành
công ngày hôm nay".
Mẹ nói đúng, sau khi tốt nghiệp đại học vào năm 1932, tôi đã thấy được điều này.
Lúc đó, tôi muốn tìm một công việc trong đài truyền hình. Sau đó, tôi sẽ cố gắng trở
thành một phát thanh viên thể thao. Tôi đón xe tới Chicago, đến gõ cửa các đài truyền
hình nhưng lần nào cũng thất bại. Tôi đến một phòng phát thanh, một cô gái rất dịu
dàng nói với tôi những đài truyền hình lớn sẽ không bao giờ mạo hiểm đón nhận một
người mới mà không có kinh nghiệm. "Anh hãy đến những đài phát thanh nhỏ, ở đó
có thể có cơ hội cho anh" - cô gái nói. Tôi lại đón xe trở về Llinois. Tuy ở đây không
có đài truyền hình nhưng cha tôi nói công ty Wal Mart vừa mở một thương hiệu, cần
một vận động viên kinh doanh buôn bán mặt hàng của công ty. Vì tôi đã từng học
chơi bóng bầu dục nên đã đến đó xin việc. Công việc này nghe thì rất thích hợp với
tôi
nhưng


không
phải


ước
của tôi.
Tâm trạng thất vọng của tôi nhìn vào nhất định sẽ thấy. "Điều tốt đẹp nhất nhất định
sẽ đến". Lời của mẹ đã thức tỉnh tôi. Cha tôi cho tôi mượn xe, vì vậy tôi đã ngồi xe hơn

14


70km để đến đài truyền hình WOC ở Lowa. Chủ nhiệm bộ phận là một người rất tài hoa
tên là Michac Langelo. Ông cho tôi biết, ông đã tuyển dụng một phát thanh viên thể
thao. Khi tôi rời khỏi phòng làm việc của ông ấy, sự buồn chán đã bộc phát, tôi hét lớn:
"Nếu như không thể tìm được công việc trong đài truyền hình, thì mình làm sao có thể
trở thành một phát thanh viên thể thao được?".
Tôi đứng ở đó chờ thang máy, bỗng nhiên tôi nghe tiếng gọi của Michac Langelo:
"Lúc nãy anh nói đó là môn thể thao nào vậy? Anh biết bóng bầu dục chứ?".
Tiếp đó, ông ấy cho tôi đứng trước micro và tưởng tượng rằng đang phát thanh về
một cuộc thi bóng. Mùa thu năm trước, tôi đã từng ở một đội bóng. Trong cuộc thi đó,
tôi đánh 15 phút trong 20 giây cuối cùng đã đánh bại được đối thủ. Nhớ về tình hình lúc
đó, tôi miêu tả lại những pha đẹp mắt một cách rất kích động. Sau đó, Michac Langelo
nói với tôi, tôi sẽ được phát thanh một trận đấu vào thứ bảy tới.
Trên đường trở về, cũng như những lần trước tôi nhớ lại lời nói của mẹ: "Nếu như
con kiên trì sẽ có một ngày con gặp vận tốt. Ngoài ra con còn nhận thức được nếu như
không có sự thất vọng trong quá khứ thì nhất định sẽ không có thành công ngày hôm
nay".
Đối mặt với những bất hạnh trong cuộc sống, nếu như không có tính cách kiên cường
cương nghị, trong tất cả ý nghĩa nó chỉ là một trong những tiêu chí để phân biệt vĩ nhân

và kẻ tầm thường. Có câu: "Nếu như khó khăn là viên đá kê chân, là cả một gia tài lớn
đối với những nhân tài thì nó sẽ là vực thẳm vạn trượng đối với những người tầm
thường". Có những người khi đứng trước khó khăn và bất hạnh sẽ không khuất phục,
không lùi bước, không dao động, kiên cường chống lại vận mệnh. Vì vậy mà họ có thể
giành lại được thắng lợi trong muôn vàn khó khăn, trở thành anh hùng chiến thắng khó
khăn và nắm bắt làm chủ được vận mệnh của mình.
12. Không bao giờ được hài lòng với những gì mình đạt được
Không bao giờ hài lòng với những thành tích mà mình đạt được, dùng nhiệt huyết
lớn hơn để gặt hái những thành công lớn hơn. Không ngừng tạo cơ hội cho mình, đừng
để cho "chiếc máy" ngừng hoạt động thì mới có thể giúp cho chiếc xe vận mệnh của
mình chạy đến một nơi đặc sắc nhất.
Tề Bạch Thạch vốn là thợ mộc, sau dựa vào chính tài năng của mình trở thành họa
sĩ. Ông đã từng giành được nhiều giải thưởng lớn của thế giới. Tuy nhiên, ông không
bao giờ hài lòng với những gì mình đạt được, không ngừng tiếp thu ưu điểm của các
họa sĩ nổi tiếng xưa và nay để thay đổi phong cách tác phẩm của mình. Những tác
phẩm của ông sau 60 tuổi sẽ không giống như những tác phẩm mà ông hoàn thành
trước 60 tuổi. Sau 70 tuổi, phong cách hội họa của ông lại một lần nữa thay đổi. Sau
80 tuổi, ông lại có sự thay đổi về phong cách hội họa. Nghe nói, phong cách hội họa cả
đời Tề Bạch Thạch đã có đến 5 lần thay đổi! Cho dù ông đã 80 tuổi vẫn múa bút
không ngừng. Đôi khi có khách hoặc là sức khỏe không tốt không thể vẽ được thì hôm
sau nhất định ông sẽ vẽ bù. Chính vì lúc thành công nhất mà Tề Bạch Thạch vẫn
không ngừng cố gắng cho nên những tác phẩm về già của ông càng trưởng thành hơn
so với những tác phẩm thời trẻ. Vì vậy mà ông đã trở thành một trường phái có phong
cách hội họa độc đáo nhất.
15


Giáo sư Đinh Triệu Trung nhà vật lý học Trung Quốc, vì đã phát hiện ra hạt "J" nên
đã nhận được giải Noben vật lý năm 1976. Ông vẫn tiếp tục cố gắng khắc phục khó
khăn, đến năm 1979, ông lại gặt được một thành quả lớn phát hiện ra "phân tử dạng

keo". Vì sao ông lại có được thành công liên tiếp? Đó là vì sau khi ông đạt được giải
thưởng không những không cho mình thảnh thơi, ngược lại còn tạo thêm áp lực cho
chính mình. Mỗi ngày, ông chỉ ngủ từ 4 đến 6 tiếng, những thời gian còn lại đều dồn hết
vào trong phòng thí nghiệm. Ông không vì đã được giải thưởng mà chậm tiến về trước.
Nhà vật lý di truyền học nổi tiếng Đồng Đệ Châu, năm 17 tuổi ông thi vào khóa dự
bị đại học của trường đại học Ninh Ba. Sau hai năm, ông thi vào một trường giáo hội
trung cấp. Ngôi trường này có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với môn Toán và môn Anh
Văn. Đối với Đồng Đệ Châu mà nói thì ở đây có một số môn ông học rất yếu, thậm chí
có môn còn chưa được học. Khi đó có người cười chế nhạo ông, nói: "Tôi đảm bảo
không đến 3 tháng anh phải trở về quê mà cày ruộng thôi". Kết quả không khả quan,
kết quả kỳ thi cuối kỳ I, điểm bình quân của ông là 45 điểm. Theo quy định của
trường, những học sinh nào có tổng điểm bình quân không đạt phải thôi học hoặc
xuống cấp học.
Vốn dĩ, Đồng Đệ Châu đã lớn hơn những người cùng lớp vài tuổi, sao có thể xuống
một cấp học được? Ông cố gắng đến thuyết phục hiệu trưởng, cuối cùng hiệu trưởng
miễn cưỡng cho ông thử nửa năm. Vì vậy, Đồng Đệ Châu cứ mỗi ngày trời còn chưa
sáng là ông đã lặng lẽ dậy học Anh Văn; buổi tối, sau khi tất cả mọi người đã đi ngủ,
ông lại lặng lẽ ôm sách xuống công viên trường, dưới ánh đèn đường để ôn lại những gì
sáng nay đã học. Cứ như vậy, Đồng Đệ Châu đã thắng được thời gian, ông có tiến bộ rõ
rệt trong học tập. Kết quả cuộc thi cuối học kỳ II đã công bố: tổng điểm bình quân của
ông vượt hơn 70 điểm, có vài môn ông đạt 100 điểm.
Đồng Đệ Châu đã khắc phục được khó khăn, phấn đấu học tập. Năm 28 tuổi, ông đã
trở thành một sinh viên có thành tích xuất sắc nhất khoa sinh vật và đã giành được học
bổng du học ở Bỉ.
Trương Bá từ nhỏ đã có chí học tập. Ông chê mình kém trí nhớ. Vì muốn giúp cho
mình có khả năng nhớ tốt hơn nên cứ mỗi quyển sách mà ông đã đọc ông nhất định sẽ
chép lại. Sau khi đọc qua một lần, ông bỏ đi và tiếp tục chép lại lần hai. Cứ như vậy,
ông chép sáu, bảy lần, chép đến khi nào thuộc mới thôi. Vì thường xuyên phải viết
nhiều nên ngón tay phải mà ông cầm bút có vết chai. Mùa đông, ngón tay ông bắt đầu
rạn nứt, mỗi ngày ông đều phải ngâm tay bằng nước nóng sau đó mới có thể cầm bút viết.

Ông đặt cho phòng học của mình cái tên là "thất lục trai". Phấn đấu học tập, kiên trì
không nản, cuối cùng ông đã trở thành một nhà văn học nổi tiếng.
Đối với rất nhiều người mà nói, nếu muốn thành công thì biết mình sức yếu nên lo
trước là phương pháp tốt nhất. Chỉ cần cố gắng, không ngại khổ, không bỏ cuộc như
vậy sẽ thành công.
13. Không bỏ cuộc sẽ có 80% hy vọng thành công
Không bỏ cuộc, có thể kiên trì giữ lý tưởng, vậy thì bạn sẽ có 80% hy vọng thành
công.

16


Muốn có một sự nghiệp thành công, cuộc sống hạnh phúc, quan trọng là bạn phải có
một lòng tin vững chắc, dũng cảm tự nói với mình: "Mình có thể! Mình tin chính mình!
Mình là một người trên thế giới có một không hai!".
Tháng 9 năm 1862, tổng thống Mỹ Lincoln ban hành tuyên ngôn "giải phóng dân nô
lệ da đen" vào ngày 1 tháng 1 mỗi năm. Năm 1865, sau khi kết thúc chiến tranh Nam
Bắc nước Mỹ, một vị ký giả đã phỏng vấn Lincoln: "Theo tôi biết, tổng thống hai nhiệm
kỳ trước cũng đã có chế độ phế trừ nô lệ da đen, "tuyên ngôn" cũng đã sớm được chuẩn
bị. Nhưng họ vẫn không ký những văn kiện quan trọng đó. Phải chăng họ nhường sự
nghiệp to lớn này để ngài thành danh vang dội?". Lincoln đáp: "Có thể. Nhưng, nếu như
họ biết nâng bút lên là việc chỉ cần một ít dũng khí thôi, tôi nghĩ nhất định họ sẽ phải rất
hối tiếc". Nói xong Lincoln ung dung bước đi để lại ký giả phía sau không hiểu được
hàm ý câu nói của mình.
Cho đến khi Lincoln qua đời, ký giả mới tìm được câu trả lời trong một phong thư
của ông. Trong thư, Lincoln đã kể lại một việc xảy ra khi ông còn nhỏ: "Cha tôi vì một
số tiền rất nhỏ mà bán đi nông trại của mình ở Seattle, trên nông trại đó có rất nhiều đá,
mẹ tôi có ý kiến là chuyển đá đi. Cha tôi nói nếu như có thể chuyển đi được thì ông chủ
trước của nông trại đã chuyển đi rồi và cũng sẽ không bán lại nông trại này cho mình.
Những tảng đá này là những tảng đá nhỏ, nối liền với ngọn núi. Có một năm, cha tôi

vào thành mua ngựa, tôi và mẹ vào nông trường làm việc. Mẹ nói, chúng ta chuyển
những tảng đá này đi được chứ? Vì vậy, tôi bắt đầu đào những tảng đá đó ra, không lâu
chúng tôi đã chuyển được nó đi. Vì nó không phải là những tảng đá nhỏ mà cha tôi đã
nghĩ mà là những tảng đá nhỏ vụn hơn, chỉ cần đào khoảng một thước Anh (bằng
0,3048 mét) thì đã có thể di chuyển được nó".
Cuối thư, Lincoln nói: "Có một số việc vì mọi người không thực hiện chẳng qua là
họ cho rằng không thể. Và có rất nhiều không thể chỉ tồn tại trong tưởng tượng của
chúng ta mà thôi".
Câu chuyện này rất có tính gợi mở. Nó cho chúng ta biết, có người vì không làm hay
không làm thành việc gì là do không phải họ không có năng lực cũng không phải do
những hạn chế của điều kiện khách quan. Mà là sự tưởng tượng của chính họ đã trở
thành hạn chế đầu tiên của họ, chính họ đã tự đánh bại mình.
Có một số nhà phân tích đã phân tích được nguyên nhân làm cho mọi người bị thất
bại. Nó không phải là do thời thế bất lợi, cũng không phải là họ không có năng lực mà
là thiếu tự tin. Bản thân mình trở thành vật cản lớn nhất cản trở chính thành công của
mình. Một số người thiếu đi tự tin, nghi ngờ khả năng của mình; một số người vì tính an
toàn, lại quá đa nghi, luôn cảnh giác trước tất cả hành vi của mọi người; một số người vì
sợ trách nhiệm, trong công việc không dám đảm nhận những việc lớn, cam tâm chịu chi
phối; cũng có người sĩ diện, che giấu khuyết điểm hay đoản trường của mình, khoa
trương thể hiện ưu điểm hay sở trường của mình…
Kẻ thù thực sự của ta chính là bản thân mình.
Mỗi người trong cuộc sống, ít nhiều gì cũng sẽ có khi nghi ngờ chính mình, hoặc là
tự cho mình không bằng người khác.

17


Một nhà nghiên cứu đã từng nói, trên thế giới, ít nhất có 95% số người có tính tự ti,
tại sao lại như vậy? Hình tượng anh hùng, mỹ nhân trên ti vi có lẽ phải gánh một trách
nhiệm tương đối lớn, vì những ảnh hưởng của ti vi đối với con người thực sự quá lớn.

Vấn đề của một số người là ở chỗ hay so sánh mình với người khác, kỳ thực, bạn là
chính bạn, nhất thiết không cần phải đem mình so sánh với người khác. Bạn không kém
hơn một số người, cũng không tốt hơn một số người. Khi Thượng Đế sáng tạo ra con
người đều là có một không hai, sẽ không giống bất kỳ ai trên đời này. Bạn không cần
phải so sánh mình với người khác để xem rằng mình thành công hay thất bại. Bạn nên
xem thành tích và năng lực của mình để quyết định là bạn có thành công hay không.
Napoleong Hill đã chỉ rõ: Trong cuộc sống mỗi ngày, nếu như bạn đều có thể cố
gắng hết mình, nhiệt tình hết mình, vậy thì bạn là "số 1".
Có rất nhiều người đều thích đội bóng rổ NBA, đặc biệt là cầu thủ số 1 Bogsche.
Anh chỉ cao 1,6 mét, so với người phương đông có thể nói là lùn, càng không thể so với
những người cao 2 mét trong đội NBA.
Nghe nói, Bogsche là người lùn nhất trong lịch sử của đội NBA. Nhưng anh chàng
lùn này quả thực không đơn giản, anh là người có biểu hiện kiệt xuất nhất trong đội
NBA, là một trong những hậu vệ ít có sai sót nhất. Không những giữ bóng tốt, chuyền
bóng chính xác mà còn có thể ném bóng vào rổ mà tưởng chỉ có những cầu thủ cao 2
mét mới có thể ném được.
Mỗi khi nhìn thấy Bogsche chạy giống như một con ong vàng đang bay, khiến cho
mọi người không nén được tiếng trầm trồ. Kỳ thực, anh ta không chỉ là niềm an ủi đối
với những người lùn trên thế giới mà còn đại diện nhiệt huyết cho những người đam mê
bóng rổ.
Bác Cách Sĩ phải chăng trời sanh đã kiệt xuất như vậy? Đương nhiên không phải.
Bác Cách Sĩ từ nhỏ đã thấp lùn, nhưng anh rất yêu thích môn bóng rổ, hầu như ngày
nào anh cũng cùng bạn chơi bóng rổ. Ước mơ của Bác Cách Sĩ là có thể gia nhập vào
đội bóng NBA. Đội bóng này không những có được nhiều ưu ái của xã hội mà còn là
ước mơ của nhiều thanh niên yêu môn thể thao bóng rổ này.
Mỗi lần Bác Cách Sĩ nói cho những người bạn biết là: "Sau khi trưởng thành mình
nhất định sẽ đánh bại đội NBA". Tất cả những người nghe thấy đều cười chế nhạo anh,
thậm chí có người cười đến lăn cả ra đất. Vì mọi người "nhận định", một người chỉ cao
1,6 mét thì không thể nào chạm chân đến đội NBA.
Sự chế nhạo của mọi người không trở thành vật cản đánh gục ý chí của Bác Cách Sĩ.

Anh luyện tập nhiều gấp mấy lần so với những người cao, trở thành một vận động viên
toàn năng, đồng thời trở thành một hậu vệ kiệt xuất. Anh lợi dụng ưu điểm nhỏ người
của mình: tốc độ hành động linh hoạt, trọng tâm chuyền bóng tương đối thấp, dáng
người nhỏ không gây sự chú ý, thường cướp được bóng của đối thủ.
14. Đa tài đa nghệ không bằng nhất nghệ tinh
Người ta thường nói: "Một nghề cho chín còn hơn chín nghề". Câu nói này sẽ không
bao giờ lỗi thời. Bất luận bạn là ai, chỉ cần bạn có một chuyên môn chính cho sự

18


nghiệp của mình, không tham nhiều, luôn kiên trì, vậy thì bạn đã có thể thoát khỏi khó
khăn.
Vào một giờ Giáo sư nghe học trò phân tích dạy Văn, tác phẩm "Làng mạc". Trong
tác phẩm có hai người tài nghệ phi thường. Một người là đầu bếp tên là Bao Đinh, một
người là thợ thủ công tên là Tượng Thạch.
Ta nói về Bao Đinh trước. Ông ấy giết một con bò cho Lương Huy Vương. Ông cầm
con dao của mình lên chỉ "soạt soạt" vài tiếng thì con vật to lớn ấy đã được phân thịt ra
thịt, xương ra xương, da ra da. Khi giết bò, đôi tay, bả vai, chân… tất cả mọi hành động
của ông giống như các diễn viên đang biểu diễn nhạc cụ. Càng kỳ lạ là, con dao mổ của
Bao Đinh đã dùng hơn 90 năm, đã chém rơi đầu mấy ngàn con bò vậy mà nó vẫn bén
sắt vô cùng.
Ta sẽ nói về Tượng Thạch, kỹ nghệ của ông vô cùng tinh tế. Người nước Sở chấm
một ít vôi vào đỉnh mũi của mình rồi để cho Tượng Thạch khắc lên đó. Vôi mỏng như
cánh con ve, nhưng ông khắc vẫn không làm mũi của người khách kia bị thương.
Cổ nhân nói, phàm là nắm vững được một kỹ nghệ nào đó, bất luận là làm gì đều có
thể thành công. Chỉ cần có tay nghề tốt thì có thể tự lập - chính xác là như vậy. Những
người lớn tuổi hay nói với những thanh niên rằng: "dù cho có cả vạn tỷ gia tài cũng
không bằng có một nghề trong tay". Điều này rất bình thường, là một chân lý rất thực tế.
Có một số người không xem trọng kỹ nghệ nhưng lại muốn làm nên đại sự. Làm đại

sự thì có thể, ví dụ như trở thành tổng giám đốc, làm quan, nhà khoa học, nhà lý luận…
Thứ nhất, ta phải có tài năng và cơ hội; thứ hai, mới đến làm đại sự, thường thì cũng
không thể thiếu kỹ nghệ để bắt đầu làm những việc nhỏ để nó là nền tảng. Những nền
tảng này bao gồm rèn luyện khả năng thực tế của bạn, bao gồm rèn luyện ý chí của
bạn… Có một kỹ năng bên người sẽ giúp ta làm nên đại sự.
Có rất nhiều kỹ nghệ được chúng ta xem như là "tài mọn" giúp ta có được một sự
nghiệp vĩ đại và giá trị của xã hội hôm nay, thậm chí nó còn được coi là sản nghiệp.
Hiện trạng này nên được giới thanh niên ngày nay chú ý đến, tìm cơ hội thành công
trong đó.
Giáo sư một lần nữa khen đám học trò của mình "trẻ nhỏ dễ dạy". Sau khi khen
xong, giáo sư từ học bàn lấy ra một bình nước, giáo sư chế nước vào, trong bình có đá
cuội, những viên đá nhỏ và cát.
Sau khi làm xong, giáo sư hỏi tất cả học sinh trong lớp: "Từ những gì thầy vừa làm
các em biết được một đạo lý quan trọng gì?".
Cả lớp im lặng nhìn ngắm chiếc bình, bỗng nghiên có một học sinh tự cho mình
thông minh đứng dậy trả lời: "Bất luận là công việc của chúng ta có bận rộn đến đâu,
hành trình có nhiều đến đâu, nếu như chúng ta cố gắng thì vẫn có thể làm được thêm
một số việc". Sau khi trả lời xong, người học trò này dương dương tự đắc nghĩ: "Môn
học này chủ yếu nói về cách quản lý thời gian mà!".
Sau khi giáo sư nghe xong câu trả lời, gật gật đầu, cười nói: "Đáp án không sai,
nhưng đó không phải là điều mà thầy muốn đưa đến các em". Nói đến đây, giáo sư
ngừng một lát và nhìn xuống lớp rồi nói tiếp: "Thầy muốn cho các em biết một điều

19


quan trọng là, nếu như chúng ta không bỏ đá cuội vào trong bình trước, có lẽ sau này
các em sẽ không có cơ hội bỏ những viên đá nhỏ hoặc những thứ khác vào được!".
15. Kiên trì, kim cương sẽ nằm trong tay bạn
Anthony Rbbins nói: "Theo đuổi mục tiêu cao xa, có hoài bão to lớn, không bằng

mình tự tìm kiếm bảo tàng kim cương ở chính con người mình. Chỉ cần bạn không
ngừng vận dụng khả năng tiềm ẩn của mình thì bạn sẽ có thể thực hiện lý tưởng cuộc
sống của mình".
Ngày xưa, có một chủ nông trại ở châu Phi, luôn mong muốn mình phát tài trở nên
giàu có. Một hôm vào lúc nửa đêm, có một thương gia buôn bán châu báu đến xin tá túc
một đêm. Chủ nông trại bèn hỏi thương gia một câu hỏi mà ông đã để trong lòng mười
mấy năm rồi: "Trên thế giới này, vật gì có giá trị nhất?".
Thương gia đáp: "Kim cương có giá trị nhất!".
Chủ nông trại lại hỏi: "Vậy có thể tìm được kim cương ở đâu?".
Thương gia nói: "Rất khó nói. Có thể ở một nơi rất xa, cũng có thể ở ngay bên cạnh
anh. Tôi nghe nói, ở rừng nhiệt đới châu Phi có tàng trữ kim cương".
Sáng ngày thứ hai, thương gia rời khỏi nông trại, mọi người đã thu mua hết châu báu
của ông rồi. Chủ nông trại nhìn thấy rất thích mắt sau đó ông đưa ra quyết định: bán
nông trại này cho một người nông dân khác với giá thấp rồi sẽ lên đường, sẽ đến nơi ẩn
chứa kho báu xa xôi kia.
Hai năm sau, người thương gia đó lại đi ngang qua nông trại, sau khi cơm tối xong,
thương gia trò chuyện với người chủ mới của nông trại ở phòng khách. Đột nhiên,
người thương gia nhìn thấy một viên đá phát sáng trên chiếc bàn đọc sách. Ông ngạc
nhiên hỏi chàng thanh niên đã phát hiện viên đá này ở đâu? Chủ nông trai đáp: "Phát
hiện nó ở một cái khe nhỏ trong nông trại, có gì không đúng sao?". Người thương gia
hết sức kinh ngạc nói: "Đây không phải là viên đá bình thường, đây là viên kim cương
tự nhiên!". Tiếp đó, ở những cái khe nhỏ họ đã phát hiện thêm một số viên kim cương tự
nhiên như vậy. Sau đó, họ còn kinh ngạc phát hiện: dưới đất khắp cả nông trại là một
mỏ kim cương. Còn người chủ kia đi tìm kho báu ở nơi rất xa đã một đi không trở lại,
nghe nói ông ấy trở thành một ăn mày, cuối cùng đã nhảy sông tự tử.
Tài phú không chỉ dựa vào việc tìm kiếm khắp nơi, nó sẽ thuộc về những ai tìm thấy
nó, nó sẽ thuộc về những người dựa vào chính mảnh đất của mình, nó chỉ thuộc về
những người tin tưởng vào năng lực của mình.
Nguyên cớ thất bại của chủ nông trại cũ là vì: ông ấy không có hiểu biết về tài
nguyên của mình, vì vậy cũng đánh mất tiền đề xây dựng lòng tin cho mình.

Câu chuyện kể ở trên đã cho chúng ta thấy một bí mật rất lớn của cuộc sống: xung
quanh bạn có tiềm tàng một mỏ kim cương rất lớn. Mỏ kim cương tồn tại xung quanh
bạn chính là khả năng và tiềm lực của chính mình. Những viên kim cương trên người
bạn sẽ giúp cho lý tưởng của bạn trở thành hiện thực. Nhất định bạn phải làm được, chỉ
cần bạn biết cách khai phá viên "kim cương" của mình, vì thực hiện lý tưởng, phải vượt

20


qua khó khăn. Chỉ có thằng ngốc mới chịu từ bỏ cuộc sống trước mắt để theo đuổi một
ước mơ viển vông.
Những tài sản đáng quý không bao giờ tồn tại ở một nơi xa xôi mà ở ngay bên ta.
Đây chính là nền tảng khách quan giúp ta xây dựng lòng tin. Trong mỗi chúng ta đều
tồn
tại
một
tiềm
năng
đang
đợi
chúng
ta
khai
phá,
lợi dụng.
100 năm trước, ở nước Mỹ có 6 người học trò đang cố van nài một vị mục sư học
rộng tài cao: "Thưa thầy, chúng con muốn vào đại học, nhưng chúng con không có tiền.
Chúng con sắp tốt nghiệp trung học nên có một kiến thức nhất định, xin thầy chỉ dạy
thêm cho chúng con?".
Vị mục sư tên là R. Hasake, ông đã đáp ứng yêu cầu của 6 người học trò nghèo này.

Đồng thời ông cũng đang thầm nghĩ, suy tính: "Nhất định sẽ còn rất nhiều thanh niên
không thể vào đại học, họ rất muốn học nhưng đóng không nổi học phí. Mình nên giúp
những thanh niên như vậy xây dựng một ngôi trường đại học".
Vì vậy, ông bắt đầu với kế hoạch xây dựng và kêu gọi mọi người quyên góp. Lúc
này, muốn xây dựng một trường đại học phải cần 150 ngàn đô la.
R. Hasake bôn ba khắp nơi diễn thuyết suốt 5 năm, khẩn cầu mọi người vì những
thanh niên xuất thân nghèo khó nhưng có ý chí học tập mà quyên tiền giúp đỡ họ. Điều
làm ông bất ngờ đó là, số tiền mà ông cực khổ đi quyên góp suốt 5 năm không đến
1.000 đô la.
R. Hasake hết sức đau lòng, tinh thần suy giảm. Trên đường đến giáo đường để
chuẩn bị cho buổi diễn thuyết vào chủ nhật tới, khi ông cúi đầu trầm tư bỗng nhiên ông
thấy cây cỏ xung quanh giáo đường tất cả đều bị nghiêng ngả. Ông bèn hỏi người làm
vườn: "Tại sao cỏ ở đây mọc không giống như những giáo đường khác?".
Người làm vườn ngước lên nhìn mục sư trả lời: "Tôi nghĩ nhất định trong mắt ông
thấy cỏ ở đây mọc không được tươi tốt, chủ yếu là vì ông đem cỏ ở đây so sánh với cỏ ở
những nơi khác. Xem ra, thường thì chúng ta nhìn thấy hoa cỏ đẹp của người khác, hy
vọng hoa cỏ đó sẽ thuộc về mình và ít khi chăm chút lại vườn hoa của chính mình".
Vài câu nói của người làm vườn đã giúp cho vị mục sư chợt thức tỉnh. Ông nhanh
chóng đi vào giáo đường, lấy giấy bút bắt đầu viết bản thảo cho buổi thuyết diễn sắp tới.
Trong bản thảo, ông viết: "Tất cả chúng ta luôn đứng nhìn để thời gian trôi qua một
cách vô ích, không cố gắng nỗ lực làm việc để nó có thể phát triển theo hy vọng của
chúng ta. Chúng ta thường hy vọng hoa cỏ đẹp của người khác sẽ là của mình nhưng
chúng ta lại không bao giờ chăm chút lại vườn hoa của mình…?".
Tại sao chúng ta lại không "chăm chút lại vườn hoa" của chính mình? Nên chăm sóc
như thế nào? Nếu như bạn vẫn chưa có một kế hoạch "chăm sóc" cụ thể, vậy thì ngay
bây giờ bạn hãy chế định nó!
16. Tức giận chi bằng hăng hái tranh giành
Oán giận người khác coi khinh mình chi bằng chúng ta hãy nâng cao năng lực của
chính mình.


21


Pie không bao giờ cảm thấy hài lòng đối với công việc của mình, ông tức tối nói với
bạn mình: "Cấp trên không bao giờ coi trọng tôi, hôm nào tôi nhất định phải làm một
trận ra trò sau đó sẽ nghỉ làm".
Bạn ông hỏi: "Bạn đã thực sự hiểu rõ công ty thương mại mà bạn đang làm chưa?
Bạn đã thực sự thông suốt công việc mậu dịch quốc tế hay chưa?".
Pie lắc đầu, nhìn bạn mình một cách khó hiểu.
Người bạn nói: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, mình nghĩ bạn nên tìm hiểu
văn thư thương nghiệp và cách tổ chức của công ty, thậm chí đến cả những việc nhỏ
nhặt nhất bạn đều nên nắm rõ sau đó thì từ chức không làm nữa".
Nhìn thấy gương mặt tức giận khó hiểu của Pie, người bạn kia giải thích: "Bạn lợi
dụng công ty họ làm nơi để bạn học tập. Sau khi đã học hết tất cả những gì cần học thì
bạn đi, chẳng phải vừa trút được giận vừa thu được nhiều lợi ích hay sao?".
Pie đã hiểu ý của bạn mình. Từ đó, ông âm thầm cố gắng học hỏi, thậm chí đã hết
giờ làm việc ông còn ở lại văn phòng để nghiên cứu phương pháp văn thư của thương
nghiệp mình.
Một năm sau, tình cờ người bạn năm xưa gặp lại Pie, người bạn hỏi thăm: "Bây giờ,
bạn đã học được hơn phân nửa, có thể chuẩn bị từ chức được rồi chứ?".
"Nhưng nửa năm gần đây tôi phát hiện giám đốc đã đối tốt với tôi hơn, ông không
ngừng tăng lương cho tôi, còn trọng dụng tôi. Tôi đã trở thành người được công ty tín
nhiệm rồi!" - Pie đáp.
"Điều này tôi có thể sớm đoán biết được" - bạn Pie nói, "lúc đầu giám đốc không
trọng dụng bạn là vì bạn không có đủ năng lực nhưng lại không cố gắng học hỏi; về sau
bạn đã khắc phục khó khăn, nỗ lực học hỏi, đương nhiên là ông ấy sẽ thay đổi cách nhìn
của mình".
17. Một cây đinh làm thay đổi cả đời người
Trung Quốc có câu: lừa dối chi bằng thành thật. ý nghĩa rất rõ ràng, bất luận bạn có
vắt óc tìm mưu kế như thế nào, dùng trăm phương ngàn kế đánh lừa ra sao thì cuối

cùng cũng sẽ bị vạch trần. Còn người thành thật, giữ gìn đúng bản chất của mình đó
mới là căn bản. Cho dù trong lúc khó khăn nhất, bạn cũng nên giữ gìn trạng thái bình
thường để làm người làm việc.
Đó là một ngày mưa phùn, Zubin Mehta 35 tuổi ăn mặc rất lịch sự, ôm ca táp, chuẩn
bị đi xin việc. Trong lúc ăn sáng, anh phát hiện trên tờ báo có một tin quảng cáo "Ngân
hàng Khắc Lợi Đức" tuyển nhân viên quản lý.
Zubin Mehta liền đến ngân hàng và gặp ngài tổng giám đốc. Zubin Mehta vừa đi vừa
lo sợ. Anh đến nơi nhìn thấy gương mặt nghiêm khắc của ngài tổng giám đốc lại càng
thêm lo. Nhưng anh cố gắng trấn tĩnh, chậm rãi trả lời những câu hỏi của tổng giám đốc.
Tổng giám đốc hỏi: "Chàng trai, anh có thể bắt đầu từ công việc thực tiễn của công
ty để nói tóm gọn tương lai của công ty được không?".

22


Zubin Mehta đáp: "Thưa ngài, tôi cho rằng sự phát triển của công ty là quản lý trình
tự hóa chứ không liên quan đến sự ba hoa bốc phét về tương lai".
Tổng giám đốc hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?".
"Bởi vì khi tôi đến đây, tôi đã nhìn thấy hiện trạng của công ty".
Tổng giám đốc nói: "Anh là người thứ 109 đến công ty phỏng vấn, trong đó có 84
người có quan điểm gần giống anh".
Câu nói của ngài tổng giám đốc hàm ý gì người nghe nhất định đã hiểu. Zubin Mehta
cảm thấy rất khó chịu, đúng là "vui khi đến thì cũng vui khi về". Anh rất lễ phép đứng
dậy cáo từ.
Khi anh vừa ra khỏi cửa, đột nhiên phát hiện một chiếc đinh sắt ở ngay cửa, không
hề nghĩ gì, anh bèn nhặt chiếc đinh lên cho vào chiếc cặp của mình, sau đó bước ra
cửa…
Lúc
này,
bỗng

nhiên
tổng
giám
đốc
xuất
hiện
phía
sau nói: "Chàng trai, tôi có thể tiếp tục nói chuyện với anh được chứ?".
Zubin Mehta kinh ngạc, lễ phép hỏi: "Thưa ngài, không phải tôi đã hết hy vọng rồi
sao?".
Tổng giám đốc cười và nói: "Chàng trai, trong 109 người đến đây phỏng vấn thì
không chỉ có mình anh có câu trả lời như vậy. Nhưng điều quan trọng là hành động anh
nhặt chiếc đinh vừa rồi thì chỉ có mình anh, tôi hết sức ngạc nhiên. Anh nên biết, có rất
nhiều người đến đây phỏng vấn khi bước ra cửa đều bước qua chiếc đinh này, duy chỉ

mình
anh
thấy
được
sự
tồn
tại
của
nó,
điều
này cho thấy anh rất thiết thực. Tôi quyết định tuyển dụng anh!".
Thực tế chứng minh, sau khi Zubin Mehta đến công ty, làm việc đến nơi đến chốn,
đạt nhiều thành tích xuất sắc, cuối cùng trở thành tổng tài ưu tú của công ty.
Anh có thể thành công ở giây phút cuối cùng đó là biểu hiện của trạng thái tâm lý
chân thực. Động lực Zubin Mehta rất đơn giản, thậm chí vô tình phát hiện ra chiếc đinh

nhưng lại thể hiện được tinh thần luôn "bắt tay từ những việc nhỏ", ngoài ra còn biểu
hiện được một trạng thái tâm lý rất thản nhiên.
Động tác này rất ngẫu nhiên nhưng rất tinh tế. Đúng là "ma lực của chiếc đinh" mới
giúp cho Zubin Mehta thành công trong cuộc sống. Xem ra, mỗi một chi tiết nhỏ đều có
thể tạo ra một cuộc sống huy hoàng, phát huy ưu điểm, khắc phục khó khăn để thành
công.
18. Giúp đỡ người khác thành công
Giúp đỡ người khác thành công, chính mình cũng sẽ thành công. Vì thành công,
không thể không chọn thủ đoạn, không thể không dùng thủ đoạn.
Năm 1960, Lloyd ở nước Anh đã mở một cửa hàng cà phê bên cạnh sông Thames.
Rất nhanh, cửa hàng cà phê này đã trở thành một địa điểm gặp mặt của các thương gia,
nhân viên, thủy thủ… rất nhiều tin tức được bàn luận ở đây. Nơi đây đã trở thành trung
tâm trao đổi của các loại tin tức.

23


Vì nước Anh đã trở thành một cường quốc trên thế giới, sự phát triển nhanh chóng
của sự nghiệp hàng hải có tác dụng quan trọng. Các nơi như quán ba, cửa hàng cà phê…
đã trở thành sự lựa chọn của những người bôn ba khắp nơi. ở những nơi này, họ có thể
nói về những chuyện kỳ lạ ngoài biển hoặc là những kinh nghiệm vượt sóng to gió lớn.
ở đây có sự kết hợp của hỷ, nổ, ái, lạc. Có người vui vẻ chúc mừng chính mình thuận
buồm xuôi gió, trở về vinh quang; có người thì đau khổ gặp nhiều nguy hiểm ngoài
khơi, trở về trong xương máu.
Một hôm, ông chủ cửa hàng cà phê nghe thấy một người thủy thủ nói chuyện trong
lúc ngồi uống cà phê. Có một người gặp nguy ngoài khơi, đây là câu nói rất bình thường
nhưng trong lòng Lloyd lại nổi lên một cơn sóng dâng trào.
Ông nghĩ: tại sao mình không lợi dụng điều kiện này, cùng với những vị khách ở đây
chung tay làm một bảo hiểm hàng hải?
Ông nói kế hoạch của mình cho mọi người biết, rất nhiều người nói rằng, biển lớn vô

tình. Sóng biển thường xuyên dìm chết những chiếc thuyền lớn, điều này có nghĩ chúng
ta sẽ vứt tiền ra biển!
Nghe mọi người nói vậy, ông cảm thấy do dự và không ngừng nhờ những ông chủ
mậu dịch trên biển tư vấn. Những người đó đều rất hứng thú với chuyện này. Tiếp đó là
rất nhiều thuyền trưởng, thủy thủ… lần lượt đưa ra ý kiến, nếu như có một ai đó đồng ý
tham gia bảo hiểm thì họ cũng sẽ tham gia. Quan điểm của những người này rất chính
xác, trước tiền đề được bảo hiểm, ai cũng muốn gặp được vận khí cho dù thất bại cũng
không trở về trong xương máu.
Được sự ủng hộ của một số người nên Lloyd cuối cùng đã hạ quyết tâm. Mới bắt đầu
thì chưa cần nhiều vốn, chỉ cần tìm kiếm, tuyển chọn nhân viên làm việc thì đã có thể ra
mắt mọi người. Không lâu, một công ty bảo hiểm đã được thành lập ngay bên con sông
Thames.
Công ty bảo hiểm của ông làm ăn rất phát đạt. Chỉ là ông chủ của một cửa hàng cà
phê nhỏ, chuyển mình đã trở thành một nhân vật lãnh đạo trong giới bảo hiểm.
Cách làm của Lloyd không khó để lý giải và cách làm của ông đã làm mọi người hết
sức kinh ngạc.
Sau chiến tranh thế giới thứ hai không lâu, các nước thắng trận quyết định thành lập
một Liên hiệp quốc để xử lý sự vụ trên thế giới. Nhưng liên hiệp quốc sẽ được thành lập
ở đâu? Nhất thời nó đã trở thành vấn đề có phần khó giải quyết. Theo lý mà nói, địa
điểm thành lập Liên hiệp quốc phải ở một thành phố lớn phồn hoa. Nhưng, để thành lập
Liên hiệp quốc ở bất cứ một thành phố nào thì cũng phải cần có một khoảng không gian
rộng để xây dựng tòa nhà. Như vậy phải cần một kinh phí rất lớn. Nhưng tổng bộ Liên
hiệp quốc vừa mới đi được vài bước đầu và khi nói đến chuyện tiền bạc thì không được
nồng nhiệt lắm, không thể chi ra một số tiền khổng lồ như vậy được.
Khi các trung tâm đầu não của các nước đang thương lượng cùng nhau, thì Nelson
Rockefeller ở nước Mỹ biết được việc này, lập tức chi ra 870 ngàn đô la mua một mảnh
đất ở trung tâm thành phố New York, ngoài ra ông còn mua toàn bộ đất đai xung quanh
mảnh đất đó. Dưới những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nelson Rockefeller đem
toàn bộ số đất đai này tặng cho Liên hiệp quốc.
24



Sau khi tòa biệt thư Liên hợp quốc được xây dựng xong, giá cả của những mảnh đất
xung quanh đột ngột tăng giá. Không một ai có thể dự tính được Nelson Rockefeller có
thể kiếm được bao nhiêu lần của 870 ngàn đô la trên mảnh đất lớn đó.
Nelson Rockefeller có thể thu được lợi nhuận kếch xù bởi ông đã gieo một hạt mầm
trí tuệ lên đó. Đó là nhìn xa trông rộng, đó là đảm lược, đó là mưu trí.
Cuộc sống từ xưa đến nay không bao giờ chủ động cho ta biết điều gì, chỉ có thời
gian mới cho ta thấy được chân lý. Thành công của Nelson Rockefeller cho chúng ta
biết: Giúp đỡ người khác chính là giúp đỡ chính mình, muốn nhận được thì trước tiên ta
phải cho đi và quan trọng nhất chính là nhìn chính xác kiên trì can đảm.
19. Nắm bắt cơ hội thành công
Muốn làm bất kỳ một việc gì cũng phải nắm vững, hiểu rõ nó, thành công xuất hiện
bởi người, phương pháp cùng sự thiên biến vạn hóa tùy bạn chọn lựa.
Năm 1850, vùng San Francico Mỹ xuất hiện một lớp người đãi vàng. Khi đó, nơi này
đã trở thành một vùng đất vô cùng náo nhiệt, chỉ nhìn thấy nhiều nhóm người rộn ràng
nhộn nhịp như nước chảy. Đa số những người này quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù,
dáng vẻ mệt mỏi nhưng cố gắng. Cho dù, họ là những dòng người không cùng chủng
tộc, khác nhau về ngôn ngữ nhưng họ có cùng một mục đích đẹp: đãi vàng làm giàu.
Từ khi phát hiện mỏ vàng ở miền Bắc nước Mỹ, thì nổi lên phong trào đãi vàng,
những người khắp nơi trên thế giới đều hy vọng "chỉ một đêm có thể trở nên giàu có"
nên đã ồ ạt đến đây.
Trong dòng người này, có một thanh niên tên là Ross Stevens, anh là người Do Thái
ở nước Đức, từ bỏ công việc văn chức để cùng hai người anh đến nơi xa xôi này "làm
giàu".
Cũng như hôm nay, nông dân ở Tứ Xuyên, Quý Châu… đến các thành phố lớn
Quảng Châu, Thượng Hải, Bắc Kinh… để làm việc. Hiện thực lại vốn không như Ross
Stevens đã tưởng tượng: những người đến đây đãi vàng nhiều vô số, đãi vàng không phải
là một công việc dễ dàng!
Ross Stevens là một người tương đối cẩn thận, trong lòng tính toán, có lẽ làm kinh

doanh dễ kiếm tiền hơn công việc đãi vàng này. Vì vậy mà anh đã mở một cửa hàng
buôn bán những vật dụng hằng ngày.
Từ Đức đến nước Mỹ, tất cả đều vừa mới mẻ vừa lạ lẫm. Muốn mở một cửa hàng
nhỏ này, trước tiên anh phải học hỏi những người kinh doanh ở nước Mỹ này, học ngôn
ngữ của họ. Thiên tính kinh doanh của người Do Thái cực cao, sau khi họ rời khỏi nước
mình phải lưu lạc khắp nơi rất nhiều năm đều dựa vào đầu óc kinh doanh của mình để
tiếp tục sinh tồn. Vì vậy, họ luôn có ưu điểm về kinh doanh, Ross Stevens cũng không
ngoại lệ.
Không lâu sau, anh đã trở thành ông chủ của một cửa hàng lớn.
Một lần, có một ngườii đãi vàng đến cửa hàng nói với Ross Stevens: "Vải bố của ông
rất thích hợp với chúng tôi. Nếu như ông dùng vải bố này để may thành chiếc quần thì
lại càng thích hợp hơn với những người đãi vàng như chúng tôi. Hiện tại chúng tôi mặc

25


loại quần này đều được may từ vải rất dễ rách. Dùng vải bố may quần nhất định rất chắc
chắn, rất bền…".
Người nói không để ý nhưng người nghe lại chú tâm. Một câu nói đã thức tỉnh Ross
Stevens, lập tức ông lấy một mảnh vải bố đi đến một tiệm may để may thử một chiếc
quần ngắn, đây chính là chiếc quần công nhân.
Theo thời gian, chiếc quần công nhân này đã trở thành một loại trang phục rất được
thịnh hành trên thế giới quần Jeans.
Những người đã thành công là do họ biết nắm bắt cơ hội, tạo nên thành tích khiến
mọi người kinh ngạc.
Ross Stevens là như vậy: chiếc quần vải bố vừa ra mắt đã nhận được sự hoan nghênh
rất nhiệt tình của những người đãi vàng!
Đặc điểm của chiếc quần này rất bền, chịu được cọ sát, lâu mòn…
Có rất nhiều đơn đặt hàng từ khắp nơi bay về. Từ đó, Ross Stevens đã trở nên nổi
tiếng.

Năm 1853, Ross Stevens thành lập công ty sản xuất "quần công nhân" .
Từ khi thành lập công ty, Ross Stevens không ngừng suy nghĩ để cải tạo chiếc quần
này cho nó ngày càng phù hợp hơn với mọi người.
Anh đích thân đến nơi đãi vàng, tỉ mỉ quan sát cuộc sống và công việc của mọi người
để tìm cách đáp ứng mọi yêu cầu của con người. Vì muốn giúp cho mọi người không bị
muỗi đốt, ông đã biến chiếc quần ngắn này thành chiếc quần dài; vì để cho mọi người
có thể dễ dàng đựng đồ nên ông đã thiết kế thêm vài chiếc túi cho chiếc quần…
Thông qua sự biến đổi và không ngừng nâng cao, chiếc quần của Ross Stevens ngày
càng được hoan nghênh, công việc kinh doanh của ông ngày càng phát đạt.
Về sau, Ross Stevens phát hiện thêm vải ga-ba-đin-be của Pháp cũng có độ bền như
vải bố nhưng nó lại mềm hơn vải bố, ngoài ra còn đẹp hơn vải bố vì vậy ông đã dùng
chất liệu mới này để thay thế vải bố. Không lâu, ông lại thay đổi kích cỡ của chiếc
quần sao cho vừa vặn hơn. Một loạt thay đổi đó đã làm cho mọi người càng yêu thích
chiếc quần hơn. Thông qua sự cải tiến không ngừng chiếc quần Jeans đã ra đời, chiếc
quần "công nhân" này cũng từ từ được thay bởi một cái tên rất có sức hấp dẫn: quần
Jeans.
Ross Stevens là một trong những tốp người đãi vàng, nhưng anh nhìn thấy người đãi
vàng quá nhiều và cạnh tranh rất quyết liệt. Anh nghĩ, những người có thể thành công
chỉ là con số rất nhỏ chi bằng chú ý mọi người rồi kiếm tiền trên cơ thể họ.
Như vậy, không đãi vàng thì có thể lựa chọn kinh doanh một thủ đoạn rất cao minh.
20. Trấn giữ phòng tuyến của dũng khí
Trên con đường của cuộc sống, một khi đã chọn lựa thì đừng nên bỏ cuộc, thành
công là do sự chi phối của dũng khí để kiên trì và gặt hái kết quả.
Ta thường nói: "Lưỡng cường tương ngộ dũng giả thăng". Đây là câu nói rất nổi
tiếng đã được thông qua thực nghiệm trường kỳ. Không có một người nào có thể gặt hái
thành công một cách dễ dàng. Dũng khí tồn tại trong mỗi một chi tiết rất nhỏ trong cuộc
26



×