Tải bản đầy đủ (.doc) (13 trang)

Những tấm lòng cao cả

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (500.67 KB, 13 trang )

Tôi nhớ có một nhà văn đã nói rằng, khi những trái tim gặp nhau ở một tâm điểm thì
lòng nhân ái sẽ nảy sinh. “Tâm điểm” ấy là gì, không thấy nhà văn giải thích, nhưng
tôi tin vào lập luận ấy của ông, bởi cuộc sống dù có khó khăn, có bất hạnh, có nghèo
khổ đến đâu thì con người vẫn luôn có lòng tin. Lòng tin ấy xuất phát từ cái tâm luôn
hướng thiện, từ chính sự từ tâm, nhân ái của bao trái tim luôn đồng cảm, luôn sẻ chia
để cuộc sống luôn vang lên bài ca hy vọng, để trái đất luôn nở hoa hồng và để mỗi độ
Xuân về, những cánh én lại chao liệng chào đón một ngày mai tươi đẹp.
“Mặt trời đến mỗi ngày như khách lạ, Gặp mỗi mặt người đều muốn ghé môi hôn!”…
Gia đình tôi muốn cháu không được quỵ ngã dù trong hoàn cảnh nào. Cháu còn nhỏ, chưa
hiểu hết được tình nghĩa ở đời, nhưng tôi luôn nhắc nhở Dương rằng con phải nhớ đã có
bao người san sẻ niềm đau, nỗi khổ với con, phải sống thế nào để sau này đền đáp lại ân
tình ấy. Từ khi Dương đổ bệnh đến giờ, gia đình tôi nợ nần nhiều lắm, nợ tiền và nợ tình.
Nợ tình thì không bao giờ trả được vì cái tình không thể cân, đo, đong, đếm… vì thế tôi
mong con mình sống được, sống khỏe để sau này tiếp tục làm điều nhân đức, có như thế
mới trả được ân tình của bao người đã cứu giúp cháu”.
Phải đấy Dương ơi, em hãy cố lên nhé. Hãy rèn thêm ý chí và nghị lực để chữa khỏi bệnh tật, để
vượt qua đớn đau và nghịch cảnh; đó là điều bao người đang trông chờ ở em: chiến thắng bệnh
tật và trở lại với cuộc sống đời thường là những gì mà bao tấm lòng hảo tâm nguyện cầu cho em,
cho những hoàn cảnh bất hạnh như em. Hôm nay tóc trên đầu em đang xanh trở lại, rồi đây dòng
máu đỏ trong tim em sẽ tuôn chảy dào dạt với bầu nhiệt huyết của tuổi mười tám đôi mươi, và em
sẽ có nhiều cơ hội để tiếp tục nhân lên, nhân rộng ra nữa những việc làm nhân ái như một sự đáp
đền, hay nói đúng hơn là một sự nối tiếp của bài ca về tình người bao dung.
“Biết làm sao?”. Một câu hỏi như xé lòng của người tóc bạc xót xa cho kẻ tóc xanh! Một câu hỏi
khiến cho những ai có lòng từ tâm hẳn không thể yên lòng. Tôi đứng lặng nhìn bé Thuận vô tư
cười, vô tư đùa chơi rồi bất chợt tím lại, thở gấp. Chẳng lẽ phó mặc em cho số phận? Không, tôi
không muốn tin vào điều đó, nhất là trong một ngày đầy nắng, gió Xuân với bầu trời ngập tràn
chim én liệng chao thế này. Người ta bảo chim én luôn đem đến điềm lành, lúc này đây tôi rất
muốn tin vào điều đó, bởi tôi không muốn mỗi khi quay trở lại thăm những cô, cậu bé trong những
câu chuyện đầy nỗi bất hạnh của Vòng tay nhân ái, lại phải nghe một hung tin, như chiều qua tôi
đã xót xa trước tin cô bé Điệp (Ước gì có phép nhiệm màu) đã ra đi vì căn bệnh ung thư máu
của mình. Tôi đã viết về em, tôi cũng biết đã có nhiều tấm lòng hảo tâm đến với em, nhưng căn


bệnh của em quá hiểm nghèo, và em đã ra đi ở độ tuổi trăng tròn 15 đẹp nhất!

Người ta vẫn thường nói “Niềm vui chia đôi, niềm vui được nhân đôi; nỗi buồn chia đôi, nỗi buồn
vơi một nửa”, trong những ngày Xuân tràn đầy niềm tin và hy vọng này, trong không khí ấm áp của
tiết Xuân này, sao tôi lại không thể tin rằng sẽ có một phép nhiệm màu xảy ra giữa đời thường?
Phép nhiệm màu của những trái tim cao cả và chân tình; phép nhiệm màu của những bàn tay nắm
lấy bàn tay, của những trái tim giao quyện vào nhau cùng cất lên bài ca về lòng nhân ái. Hãy tin đi
và bạn sẽ được điều bạn muốn!
Cùng với sinh nhật lần thứ nhất của NVX, chuyên mục “Vòng tay nhân ái” cũng tròn một
tuổi… Một năm thực ra không đủ dài cho những ước vọng muốn xoa dịu, giúp đỡ thật
nhiều, sẻ chia thật nhiều với những cảnh đời bất hạnh… Nhưng một năm cũng không phải
là ngắn - cũng đủ cho những hạt giống nhân ái được gieo xuống mảnh đất từ tâm nảy mầm,
đâm lộc, trổ hoa - những bông hoa của lòng từ tâm, hoa của lòng nhân ái - những bông hoa
bất tử…
“Đã hai mùa hè trôi qua, tôi không gặp biển được nữa. Tôi cố quên đi nỗi đau và
tiếp tục việc học của mình. Tôi nhớ có một nhà văn đã từng viết: “tôi sinh ra
nhằm một ngôi sao xấu”. Đôi khi tôi tự hỏi rằng không biết mình có phải là ngôi
sao bé nhỏ, bất hạnh giữa bao la vũ trụ cuộc đời hay không?! Và điều may mắn
bỗng bất ngờ đến với tôi, vừa rồi tôi được tham gia chuyến du lịch biển do
Saigontourist tổ chức. Lần đầu tiên tôi trở lại biển bằng một con người khác –
một con người đến biển mà không hề được nhìn thấy biển. Thế nhưng, vẫn tiếng
sóng ấy, vẫn bờ cát ấy, biển vui sướng ôm tôi vào lòng, và tôi biết rằng màu
xanh của biển vẫn đẹp như thuở nào – màu xanh của sự sống, của hy vọng. Và
tôi biết rằng tương lai tôi vẫn còn đó, tôi vẫn còn niềm tin và hy vọng để sống, để
vươn lên, vì chung quanh tôi còn có rất nhiều những tấm lòng vàng, những vòng
tay nhân ái luôn rộng mở, tôi đã thực sự cảm nhận điều đó qua chuyến đi…”
“Chúng tôi còn được biết thêm rất nhiều điều mà không phải muốn biết là biết:
nào là chuyện tại sao có tên là Bà Rịa – Vũng Tàu? Tại sao nước biển lại có
muối?... Ở đây điều đầu tiên tôi cảm nhận được là vị mặn của muối lẫn trong làn
gió man mác của biển, tiếng sóng vỗ ầm ầm từ xa. Điều mong ước nhất của

chúng tôi bây giờ là được hòa mình vào làn nước xanh biếc, mát lạnh của biển.
Các anh chị tình nguyện viên đã cho chúng tôi nắm tay lại rồi chạy nhanh xuống
biển. Tôi rất sung sướng hòa mình trong làn nước có vị mằn mặn của muối ấy.
Dù không nhìn thấy, tôi vẫn tưởng tượng được cảnh vật trước mắt tôi rất đẹp…”
(Nguyễn Mạnh Cường – trường khiếm thị Nguyễn Đình Chiểu).
Tôi vẫn nhớ như in lời của bạn đọc Tracy ở Washington NJ, viết: “Nếu kể về
cảnh khổ trên đời này, thì nhiều vô cùng, tại những nước Phi Châu, có hàng
triệu người vô gia cư, đói khát, bệnh tật, suy dinh dưỡng. Nhưng dù sao thì hãy
nghĩ về Việt Nam trước đã, cùng giống nòi Hồng-Lạc mà...”.
Xin cám ơn những trái tim, dòng máu Lạc Hồng khắp nơi đã luôn hướng về đồng
bào nghèo, luôn thắp lên niềm hy vọng vào cuộc đời tốt đẹp trong tương lai...
“Nếu phát hiện các hoàn cảnh thương tâm, các mảnh đời bất hạnh, các hoàn
cảnh vượt khó... thì hãy dùng ngòi bút của mình để kết nối những tấm lòng lại
với nhau”. Và cứ mỗi lần đi thực tế, trong tôi lại trăn trở bao nhiêu câu hỏi: “Nỗi
đau nào là vô tận? Mất mác nào là khôn cùng? Khó khăn nào là không kể
xiết?...” để mỗi lần đặt bút viết bài là hy vọng sẽ đem lại niềm vui, hy vọng, một
chút ấm áp, hạnh phúc cho những mảnh đời bất hạnh... Hạnh phúc đó chính là
do bạn đọc mang lại không chỉ cho từng nhân vật của chúng tôi và cho chính cả
những người cầm bút chúng tôi nữa.
Thân kính cùng Ban biên tập và độc giả nhân ái Chuyên san
Người Viễn Xứ.
"Chúng ta mang trong mình giòng
máu Lạc Hồng, chỉ đơn giản thế
thôi"
Khi mà tôi bắt đầu gửi lá thư này đi, cũng là lúc mọi người đang treo tấm lịch mới trên
tường, năm Thứ 5 của Thế kỷ 21. Lại thêm một năm nữa, những người con xa xứ, trong tâm
tư không nguôi khắc khoải, nhớ thương về quê mẹ Việt Nam, nguyện cầu cho đất nước mãi
mãi yên bình, cho đồng bào luôn luôn no ấm. Nghe đâu đây, dòng nhạc của Trịnh Công
Sơn, đang vang lên: “Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt,
trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt, rọi xuống trăm năm một cõi đi về...”.

Những ngày cuối năm, thiên tai đã đổ ập lên các nước trong vùng Ấn Độ Dương, khiến hàng trăm
ngàn người tử vong bởi cơn địa chấn và sóng thần Tidal, trong tình nhân loại bao la, chúng ta hãy
cùng lắng đọng tâm tư, xin được chia sẻ và cầu nguyện cho anh linh những người bị vùi dập trong
tai họa, một đại nạn của loài người...
Cũng vào những ngày vừa qua, trong các xí nghiệp, công ty của nước Mỹ, nơi có người Việt Nam
làm viêc, thì hầu như tất cả chuyên viên, công nhân, đều bàn tán về sóng thần Tidal, cũng cảm
thông với những người dân ở vùng bị thiên tai, nhưng thật sự, thì đều có phần thấy nhẹ nhõm, để
thốt lên: “May quá, Việt Nam không bị ảnh hưởng...”.
Thưa các bạn, câu nói đó có ý gì? Là tình quê hương, nghĩa đồng bào... Nào đâu có chi cao xa
khó hiểu, tôi lại chợt nhớ tới câu hát trong một bản nhạc của Võ Thiện Thanh “Miền Tây nước lớn,
đứng ngồi không yên, miền Trung bão lụt, suốt đêm không ngủ...”. Chúng ta bé nhỏ, chúng ta
mang trong mình giòng máu Lạc Hồng, chỉ đơn giản thế thôi.
Quỹ Vòng Tay Nhân Ái của chuyên san Người Viễn Xứ, được hình thành cũng chỉ vì tình quê
hương, nghĩa đồng bào, và rõ ràng đã chứng minh rằng, chúng ta chưa bao giờ ngoảnh mặt làm
ngơ, trước những hoàn cảnh không may. Nhìn lại danh sách bạn đọc hảo tâm của Quỹ Vòng Tay
Nhân Ái, qua 8 đợt thông báo, thì càng ngày, bạn đọc càng đóng góp nhiều hơn, có nghĩa là sẽ có
thêm những hoàn cảnh khó khăn ở Việt Nam được bạn đọc giúp đỡ, không chỉ thế, còn có cả
những bạn hảo tâm người nước ngoài, quan tâm tới công việc từ thiện của chúng ta, chẳng hạn
như ông Charlie Hatfield ở CA hay cô Arthurine Woong ở AZ…
Ngày 20 tháng 12 vừa qua, tôi nhận được email
của bạn đọc Channa Chea from Massachusetts,
xin cho phép tôi được trích đăng: “Tôi là Channa
Chea người Cambodian, hiện đang định cư tại
Massachusets, chắc ai cũng đều biết Camphuchia
và Việt Nam từ bao đời nay, sống chung hòa bình
trên bán đảo Đông Dương, và như anh em một
nhà... Tôi may mắn được học Việt Ngữ, được biết
nhiều về văn hóa lịch sử Việt Nam, nên tôi quý mến
con người Vietnam, vì thế tôi trở thành một bạn đọc
thường xuyên của chuyên san “Người Viễn Xứ”. Tôi

nhận thấy các bạn dù sống ở nơi đâu, dù ở hoàn
cảnh nào, có thể nghèo tiền nghèo bạc, nhưng không nghèo nhân nghĩa, người Việt Nam lúc nào
cũng luôn luôn đoàn kết thương yêu giúp đỡ lẫn nhau, khiến cho người Cambodian chúng tôi cảm
phục. Tôi được biết Quỹ “VòngTay Nhân Ái” của báo Người Viễn Xứ được nhiều người ủng hộ,
các bạn ở nước ngoài đã góp vào quỹ để giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn ở trong nước, vì vậy
tôi cũng muốn tiếp tay với các bạn (một chút ít, gọi là món quà nho nhỏ ban đầu mới quen) xin cho
biết địa chỉ ở Mỹ rõ ràng, để tôi gửi tới và nhờ chuyển về tòa soạn báo Người Viễn Xứ...”.
Khi nhận được Email của bạn Channa Chea, lúc đó tôi đang bận công việc ở Michigan, nhưng tôi
đã hồi âm ngay, và hẹn lại là tôi sẽ nói chuyện nhiều với bạn sau khi tôi trở về Arizona.
"Tôi được biết Quỹ “VòngTay Nhân Ái” của báo Người
Viễn Xứ được nhiều người ủng hộ..."
Vào cuối năm, hầu như các nơi đều bận rộn, thì giờ rất eo hẹp, vì công việc kiểm toán nhập kho,
cho nên chắc mọi người sẽ cảm thông với nhau (nếu có chút sơ xuất trong giao tế).
Tôi còn đang ở Michigan, thì lại nhận thêm được email của bạn Tâm Nguyễn, một bạn gái trẻ, tốt
nghiệp đại học ở Oregon, bạn viết: “... Tâm đã đọc thông tin của “Người Viễn Xứ” thấy tai nạn của
bé Hồ Tú Tú tội nghiệp quá, nhìn gương mặt bé Tú thật xinh xắn, hồn nhiên dễ thương (mặc dù
đang bị băng bó khắp thân thể). Tại sao mà những người phụ trách nhà trẻ kia lại có thể vô trách
nhiệm đến như vậy, bây giờ biết lấy gì mà trả lại cho bé Tú vóc dáng như trước... Tâm xin gửi về
món quà nhỏ để tặng bà Thanh ở quận 4 và bé Tú, cầu xin tất cả tai qua nạn khỏi”.
Ngày hôm qua, khi vừa về đến nhà, tôi đã nhận được Check $ 50 Dollars của bạn Phan Hiệp from
Santa Clara gửi giúp bà Thanh và Bé Hồ Tú Tú, bạn Hiệp nói với tôi: “Con trai của Hiệp, cũng thích
mục Vòng Tay Nhân Ái, cháu có nuôi heo đất, gần tết Việt Nam sẽ đập heo để góp vào góp vào
quỹ VTNA, giúp người nghèo ở quê nhà”.
Một Email khác của bạn Nghiêm Hùng hnghiem@telcordia - bạn ngỏ ý muốn góp sức với NVX,
trong Quỹ Vòng Tay Nhân Ái, nhưng bạn không rành về cách gửi tiền như thế nào, tôi cũng đã
hứa sẽ trả lời cho bạn rõ, vào dịp đầu năm 2005.
****
Xin phép cho tôi được thay mặt những hoàn cảnh
khó khăn ở quê nhà, gửi đến tất cả bạn đọc Nhân
Ái, đã quan tâm, giúp đỡ, đem lại nụ cười trên

những đôi môi từ lâu héo hắt.
Nhân đây, cho tôi được ngỏ lời với Ban biên tập và độc giả trong quỹ Vòng Tay Nhân Ái của
chuyên San NVX.
Bắt đầu từ tháng January, 2005 vì lý do thay đổi công việc, nên tôi thường phải đi xuyên bang, ít
khi có mặt ở nhà (Phoenix, Arizona), do đó tôi không thể tiếp tục trong vai trò chuyển tiếp của Quỹ
Vòng Tay Nhân Ái... Vì theo tôi, việc đóng góp của bạn đọc, phải được gửi về Việt Nam càng
nhanh càng tốt, không nên để chậm trễ, cứu người còn hơn là cứu hỏa nữa, mà tôi cứ đi xa nhà
hoài, thì việc chuyển tiếp sẽ không thể cập nhật được.
Nhưng không vì thế mà công tác từ thiện của chúng ta bị gián đoạn.
Bạn Hoàng Thế Phong, ở South Carolina, là độc giả thân thiết của “Người Viễn Xứ”, bạn Phong
cũng là người rất nhiệt tình trong các công tác thiện nguyện. Tôi đã có nhiều dịp tâm tình cùng bạn
Hoàng Thế Phong, và bạn sẽ tiếp tục nhận lãnh công việc chuyển tiếp từ Mỹ và Canada về Việt
Nam.
"Tôi vẫn mơ ước mỗi tiểu bang ở Mỹ, có được một
người tình nguyện giúp công việc chuyển tiếp, thì quỹ
Vòng Tay Nhân Ái của chúng ta sẽ có kết quả tốt hơn"
Tôi nghĩ, việc từ thiện là của chung, tất cả chúng ta nên chia sẻ, thay phiên nhau đảm trách việc
này, những hoàn cảnh khó khăn ở quê nhà, đang mong chờ hảo tâm và thiện chí của tất cả những
tấm lòng nhân ái. Tôi vẫn mơ ước mỗi tiểu bang ở Mỹ, có được một người tình nguyện giúp công
việc chuyển tiếp, thì quỹ Vòng Tay Nhân Ái của chúng ta sẽ có kết quả tốt hơn.
Cho đến hôm nay, tôi đã nhận được $50 Dollars của bạn Phan Hiệp from Santa Clara CA và $40
Dollars của bạn Tâm Nguyễn from Porland OR.
Ngày mai tôi sẽ gửi qua South Carolina cho bạn Hoàng Thế Phong, để bạn Phong collect thêm từ
các bạn đọc khác nữa, và sẽ chuyển về tòa soạn Người Viễn Xứ, xin bạn Hiệp và bạn Tâm theo
dõi tin tức trên mục Vòng Tay Nhân Ái, để việc tài chính được phân minh.
Riêng hai bạn: Channa Chea, Nghiêm Hùng và các bạn hảo tâm khác, xin vui lòng liên lạc với anh
Hoàng Thế Phong, để chúng ta có dịp góp một bàn tay từ thiện, giúp đỡ đồng bào khó khăn ở quê
nhà:
Địa chỉ anh Hoàng Thế Phong: Mr. Phong Hoang – P.O. Box 30315; Columbia, SC 29231. Số
phone của anh Phong: (803) 727-9540 và Email Address là:

****
Có một câu chuyện nhỏ, mà tôi muốn kể cùng bạn đọc:
Ngày 29 Tháng 12 năm 2004, khi đang ở Missouri sắp sửa ra phi trường để về Arizona, tôi nhận
được email của bạn Huỳnh Hưng from Chicago IL, bạn Hưng hỏi tôi là: bạn nhờ tôi chuyển 50
Dollars về tòa soạn NVX để giúp bé Hồng Lynh, vậy tôi đã chuyển về Việt Nam chưa? Mà bạn tìm
trong danh sách qua bảy đợt thông báo Quỹ “Vòng Tay Nhân Ái” không thấy tên của bạn... Khi đọc
xong email của bạn Hưng, tôi rất phân vân, trước hết tôi gửi đến bạn bản tin của tôi, đã được
Người Viễn Xứ cho lên NET lúc 08 giờ 40 phút, ngày 20 tháng 12 năm 2004, trong đó có tên bạn
Huỳnh Hưng giúp bé Hồng Lynh 50 Dollars. Dưới bản tin, là ý kiến của Ban biên tập chuyên san
Người Viễn Xứ, trong đó tòa soạn đã nói rõ: Sau khi tổng kết, tòa soạn sẽ thông báo danh sách
của các nhà hảo tâm vào đợt 8 (cuối tháng 12.2004). Tôi cũng Email yêu cầu bạn Hưng hãy vui
lòng chờ, để theo dõi thông báo Quỹ Vòng Tay Nhân Ái đợt 8.
Sáng ngày 30, tôi sửa soạn đi làm, mở Website NVX, mục VTNA vẫn chưa thấy gì, định sau giờ
làm việc, tôi sẽ email về tòa soạn để nhắc nhớ về chuyện này, vì tôi nghĩ: công việc cuối năm dồn
dập nên tòa soạn chưa kịp cập nhật, chắc bạn đọc cũng cảm thông. Nhưng tôi chưa kịp nhắc thì:
Ngày 31 tháng 12 năm 2004, danh sách bạn đọc góp quỹ Vòng Tay Nhân Ái đợt 8 đã được đưa
lên NET, trong đó có tên bạn Huỳnh Hưng giúp bé Hồng Lynh 50 Dollars (đúng như lời tòa soạn
đã hứa là cuối tháng 12 sẽ thông báo).
"Chúng ta cùng góp phần nhỏ nhoi của những người con
xa xứ, xây dựng quê mẹ Việt Nam, ngày càng tươi đẹp
và công bằng hơn"

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×