Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (60.89 KB, 1 trang )
Tôi có cảm giác là không dễ tìm hiểu vấn đề này một cách nhanh chóng được,
bởi hầu hết bây giờ con người ta sống an phận thủ thường, chẳng mấy ai "rỗi
hơi" với những chuyện chẳng liên quan đến mình… Nhưng tôi đã quyết rồi: Sự
thực đúng như anh bạn tôi kể thì tôi sẽ dùng trách nhiệm và lương tâm của
mình để ngăn chặn không cho "tà giáo" hoành hành ngang ngược được.
Vậy sự thực thế nào? Người Việt Yên thứ hai (trừ anh bạn tôi ra) tôi gặp là chị
chủ quán bán hàng ăn tối. Đàn ông chúng tôi rất hiểu những nơi như thế này
thường hay "tụ hội" rất nhiều "anh tài", mà hầu hết khách ăn tối là những người
"không sợ gì cả". Tôi lân la làm quen, gợi chuyện, hỏi thăm về đối tượng, chị
chủ quán tròn mắt:
- Chắc chắn chú không phải người huyện này, nhưng sao lại biết ? Ở đây nhiều
chuyện còn quá quắt hơn nhiều nhưng vẫn xảy ra bình thường chắc chú chưa
biết ! Chuyện cô Hiền chạy chọt, "bắt thân" nịnh bợ ông Chủ tịch để có cái
chức vụ thì đến cả trẻ con ở đây cũng biết….
- Nói đến cái con đ… ấy làm gì cho bẩn mồm hở chị …. hà hà…uống …
Chị chủ quán đang nói dở thì một giọng "rượu" cắt ngang, rồi 2 - 3 bàn với tổng
số đến 6 - 7 "anh tài" đang nhậu chân gà, cánh gà cứ ồn ào giọng rượu làm tôi
chóng mặt với đủ thứ từ ngữ hổ lốn, bậy bạ nói về một cô giáo. Anh thì khoe:
- Nhà tao ngay cạnh trường, trước kia không biết nhưng khi nó chuyển đi
trường khác thì mọi chuyện đồn bung ra…
Anh thì khẳng định:
- Em dâu tao dậy ở trường nó nói có ai ưa đâu, nhưng ai cũng sợ nó vì nó thân
với ông chủ tịch huyện, chẳng ai dám nói gì, toàn lũ nhát cáy, phải tao tao nhổ
thẳng vào mặt…
- Loại đàn bà thủ đoạn như nó để làm hiệu phó hiệu trưởng thì con em mình
hỏng hết ! Nó chỉ lo dùng thủ đoạn để lấy thành tích về mình, chứ có biết lo dạy
con nhà người ta đâu, rồi con em mình nhìn vào cái gương như thế chắc sau
này chẳng cần học hành gì cũng thành bà nọ ông kia… Hỏng hết ! Hỏng hết…
Tôi bần thần… Vậy ra anh bạn tôi nói đúng sao? Dư luận đã đến mức chọc giận
người dân rồi thì không đúng mười mươi cũng phải đúng năm mươi. "Không có
lửa làm sao có khói". Tôi ngồi ăn bát miến gà mà chị chủ quán phải giục tôi