Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (258.23 KB, 2 trang )
Bài Tập Nụ Cười
4 Tháng 11 2011 lúc 22:23
Do hoàn cảnh gia đình, tôi đã không đi học đại học đúng tuổi. Phải sau
một thời gian đã lập gia đình và đi làm, tôi mới quay trở lại trường, hoàn thành chương trình học đại
học. Khóa cuối cùng của tôi là Xã hội học. Vị giảng viên đó quả thật là một người biết tạo cảm hứng
cho người khác, với những đức tính mà tôi ước mỗi người đều có. Bà giao cho chúng tôi bài tập lớn
cuối khóa là “Bài tập nụ cười”.
Bà giảng viên đề nghị cả lớp chúng tôi hãy ra ngoài, mỉm cười với ba người khác nhau và ghi lại
phản ứng của họ. Thực tế, tôi là người rất thân thiện. Lúc nào tôi cũng mỉm cười và chào họ. Cho
nên tôi nghĩ chuyện này cũng dễ như ăn bánh thôi – theo đúng nghĩa đen.
Sáng ngày hôm sau, tôi cùng chồng mình tới tiệm McDonald’s. Chúng tôi đứng xếp hàng đợi,
nhưng bỗng nhiên, tất cả những người chung quanh chúng tôi lùi lại, rồi thậm chí cả chồng tôi cũng
lùi lại. Tôi không cử động. Khi không biết chuyện gì xảy ra thì cảm giác đầu tiên của con người sẽ là
lo sợ và đứng yên cái đã.
Khi không thấy có thảm họa nào, tôi mới quay lại xem tại sao mọi người lại tránh ra. Ngay khi quay
người, tôi ngửi thấy mùi hôi rõ ràng là của ai đó bẩn thỉu. Và đứng bên cạnh tôi là hai người đàn ông
trông rất nghèo khổ.
Khi tôi nhìn xuống người người đàn ông thấp nhỏ, đứng gần tôi, thì ông ta đang “mỉm cười”. Đôi
mắt màu xanh da trời rất đẹp của ông ấy tràn đầy ánh sáng và dường như rất mong người khác
chấp nhận mình. Ông ấy bảo “Chúc một ngày tốt lành” khi hì hụi đếm những đồng xu trong tay.
Người đàn ông thứ hai đứng đằng sau, có vẻ lúng túng và liên tục lau mồ hôi trong tay. Tôi nhận ra
hình như người đó hơi khiếm khuyết về thần kinh, và người đàn ông thấp nhỏ với đôi mắt màu xanh
là “cứu cánh” của ông ta. Tôi sững lại, không nói được lời nào, thậm chí không nhấc được chân để
tránh ra.
Cô gái trẻ ở quầy bán hàng hỏi hai người đàn ông cần gì. Người thấp nhỏ đáp: “Chỉ cà phê thôi, cô
ạ” – rõ ràng bởi vì đó là tất cả những gì họ có thể mua được. Để được ngồi trong tiệm ăn ấm áp một
chút, thì họ phải mua thứ gì đó mà.
Bống nhiên, tôi cảm thấy điều gì đó thôi thúc bên trong mình. Tôi mỉm cười với người đàn ông thấp
nhỏ và thấy rằng cả tiệm ăn đang hướng mắt về tôi, dường như để đánh giá hành động của tôi.
Tôi đề nghị cô gái trẻ ở quầy tính tiền làm cho mình hai khay thức ăn sáng nữa. Thế rồi tôi bê hai