Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Phân tích đoạn thơ kiều ở lầu ngưng bích

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (46.01 KB, 2 trang )

Phân tích đoạn thơ Kiều ở lầu Ngưng Bích.
Bình chọn:

Đoạn thơ “Kiều ở lầu Ngưng Bích” dài 22 câu trích trong “Truyện Kiều” là những “Câu thơ còn đọng
nỗi đau nhân tình” (Tô Hữu).



Hai bức tranh thiên nhiên trước lầu Ngưng Bích trong cảm nhận của Thúy Kiều.



Tâm trạng nhân vật Thúy Kiều khi ở lầu Ngưng Bích.



Hãy phân tích đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích.



Tâm trạng nhân vật Thúy Kiều qua tám câu cuối trong đoạn trích: Kiều ở lầu Ngưng Bích...

Xem thêm: Kiều ở lầu Ngưng Bích (trích Truyện Kiều - Nguyễn Du)

Đoạn thơ “Kiều ở lầu Ngưng Bích” dài 22 câu trích trong “Truyện Kiều” là những “Câu thơ còn
đọng nỗi đau nhân tình” (Tô Hữu). Bao biến cố khủng khiếp đã diễn ra: tai bay vạ gió, cha và
em bị tù tội, gia sản bị bọn sai nha “đầu trâu mặt ngựa” cướp “sạch sành sanh...”, phải bán
mình chuộc cha, trao duyên cho em, Kiều rơi vào tay Mã Giám Sinh - Tú Bà. Sau khi “thất thân’’
bởi Mã Giám Sinh, bị mụ Tú Bà làm nhục, Kiều tự vẫn nhưng đã được cứu sống. Tú Bà dỗ
dành Kiều:
Người còn thì của hãy còn,


Tìm nơi xứng đáng là con cái nhà....
Kiều được Tú Bà đưa ra lầu Ngưng Bích với lời hứa “con hãy thong dong”, nhưng thật ra là
nàng bị giam lỏng. Lầu Ngưng Bích là một điểm dừng chân của Thúy Kiều trên con đường lưu
lạc đầy máu và nước mắt, cay đắng và tủi nhục suốt 15 năm trời.
Đoạn thơ không chỉ biểu lộ tình cảm xót thương của Nguyễn Du đối với kiếp người bạc mệnh
mà còn thể hiện một bút pháp nghệ thuật đặc sắc về tự sự, về tả cảnh ngụ tình, về ngôn ngữ
độc thoại để biểu đạt nỗi lòng và tâm trạng của nhân vật Thúy Kiều.
Sáu câu đầu đoạn là một không gian nghệ thuật và một tâm trạng nghệ thuật đồng hiện. Có
“non xa” và “tấm trăng gần’’; có “cát vàng cồn nọ” và “bụi hồng dặm kia”. Giữa một thiên nhiên
vắng lặng và mênh mông, không một bóng người, Kiều chỉ còn biết "Bốn bề bát ngát xa trông’’.
Một cảm giác cô đơn, buồn tủi và bẽ bàng cho thân phận mình, duyên số mình.
Chỉ có một mình một bóng đối diện với “mây sớm đèn khuya”, nỗi lòng người con gái lưu lạc
đau khổ, tủi nhục và ngao ngán vô cùng:
Bẽ bàng mây sớm đèm khuya,
Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng.
Bốn chữ “như chia tấm lòng” diễn tả một nỗi niềm, một nỗi lòng tan nát, đau thương. Vì thế, tuy
sống giữa một khung cảnh đẹp êm đềm, có non xa và trăng gần nhưng nàng vẫn thấy cô đơn,


bẽ bàng, bởi lẽ “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Kiều sao không khỏi cô đơn, bẽ bàng
trong một cảnh ngộ đầy bi kịch:
Chung quanh những nước non người,
Đau lòng lưu lạc nên vài bốn câu .
Tám câu thơ tiếp theo nói lên

Xem thêm tại: />


×