Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (21.7 KB, 3 trang )
Đóng vai rùa vàng kể lại sự tích Hồ Gươm
Quân cuồng Minh đã thừa cơ gây họa ở nước Đại Việt. Chúng dối trời, lừa dân đủ
muôn nghìn cớ, coi nhân dân Đại Việt như cỏ rác. Chúng ỷ mạnh hiếp yếu, làm
nhiều điều bạo ngược, hung tàn, tàn hai cả giống côn trùng cây cỏ, đi ngược lại với
đạo lí làm người, thật là không thể dung thứ. Ta nghe nói vùng Lam Sơn có nghĩa
quân nổi dậy chống lại bọn chúng. Người này có mệnh đế vuwong. Nhưng buổi
đầu thế lực còn non yếu, quân thù đang mạnh nên nghĩa quân nhiều lần thất bại.
Thần Lạc Long sai ta mang gươm thần của ta trao cho nghĩa quân để họ dâng cho
minh chủ, nâng cao sĩ khí mà giúp họ dẹp giặc, thực thi chính nghĩa.
Nhận lấy gươm báu, ta bồi hồi suy nghĩ. Vào một đêm không trăng sao, ở một bến
vắng, ta đã mang gươm bỏ vào lưới của Lê Thận, một chàng trai khỏe mạnh làm
nghề đánh cá, có lòng yêu nước thiết tha. Sợ Thận hoảng sợ khi thấy gươm quý, ta
đã biến nó thành thanh sắt sét ghỉ xấu xí. Hai lần kéo lưới lên không thấy cá. Thận
chỉ thấy một thanh sắt, chàng vứt luôn xuống nước và thất vọng. Lần thứ ba, ta lại
bỏ vào lưới của Thận. Thấy sự việc lạ lùng, Thận mang thanh sắt về nhà, vứt vào
góc tối và không còn nhớ đến nữa.
Về sau, Thận gia nhập nghĩa quân Lam Sơn, chàng xông pha chiến trận, không nề
gian nguy. Một hôm chủ tướng Lê Lợi cùng tùy tùng đến nhà Thận. Trong túp lều
tối om, một góc nhà bỗng sáng rực lên. Thấy lạ, Lê Lợi lại cầm thanh sắt, thấy đó
là thành gươm có khắc hai chữ “Thuận Thiên”. Biết trời đất đã hiển linh báo trước,
lê Lợi vô cùng vui mừng.
Quân thù vẫn hoành hành, nghĩa quân thì gặp nhiều gian nan, có khi mấy tuần
lương cạn, mỗi người một ngả. Một hôm Lê Lợi một mình thoát khỏi vòng vây của
giặc, lạc vào trong rừng. Đang đi, bỗng thấy trên ngọn cây có ánh sáng lạ, ông nhìn
kĩ thì thấy một chuôi gươm nạm ngọc. Nhớ đến lưỡi gươm nhà Lê Thận, ông cho
mang chuôi gươm về.