Tải bản đầy đủ (.docx) (6 trang)

tưởng tượng là người lính năm xưa kể lại thời gian chiến đấu gian khổ trong bài thơ đồng chí

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (29.4 KB, 6 trang )

tưởng tượng là người lính năm xưa kể lại thời gian chiến đấu gian khổ trong bài
thơ Đồng chí
Mở bài:
Tôi là một trong những người lính anh dũng từng tham gia kháng chiến chống
Pháp. Cho dù đã qua bao năm nhưng tôi vẫn không thể nào quên được những đồng
chí, đồng đội của tôi. Những người đã cùng tôi vượt qua bao gian nan, khổ cực để
bảo vệ Tổ quốc.

Thân bài:
Nơi tôi sống là một làng quê nghèo “đất cày lên sỏi đá”. Người nông dân chỉ biết
việc cày việc cuốc, nào quen với chiến trường đạn bom. Bởi yêu nước, căm thù
quân giach tham tàn mà quyết tâm chiến đấu, nguyện hi sinh tất cả vì tổ quốc
thiêng liêng. Năm ấy, đất nước chưa kịp mừng vui chiến thắng thì giặc Pháp quay
lại nổ súng xâm lược nước ta. Căm thù quân giặc, tôi rời quê hương lên đường
chiến đấu, quyết gìn giữ non sông.

Trong đơn vị, tôi được phân công phối hợ chiến đấu cùng một đồng chí khác. Anh
ấy xuất thân từ một làng quê duyên hải nghèo khó “nước mặn, đồng chua”. Nhìn
anh ấy có vẻ gầy gò nhưng nụ cười luôn nở trên môi. Có lẽ vì cùng xuất thân, cùng
chí hướng nên tôi và anh ấy dễ xích lại gần nhau, chúng tôi trở nên gần gũi, dễ cảm
thông chia sẻ. Chúng tôi xem nhau như những người thân, tri kỉ, ruột thịt. Nhũng
lúc rảnh rõi, chúng tôi kể cho nhau nghe những câu chuyện trong làng mỗi người,
chuyện trong nhà và nhiều câu chuyện khác nữa.

Ngày ấy cuộc sống khó khăn, gian khổ, thiếu thốn lắm nên chính cái khó khăn gian
khổ đã khiến chúng tôi gần gũi,thân thiết từ lúc nào chẳng hay. Trong những đêm
rét lạnh, chúng tôi cùng chia sẻ chiếc chăn duy nhất. Tôi với anh biết từng cơn ớn
lạnh của sốt rét rừng, cái sốt rét rừng ghê gớm ấy đã lấy đi bao sinh mạng của đồng
đội tôi. Nó ám ảnh chúng tôi trong từng giác ngủ. Một kẻ thù vô hình đáng sợ.



Lần đó, tôi bị sốt rất nặng sau cuộc hành quân di chuyển địa điểm. Khi tôi sốt, tôi
run người cầm cập, trán ướt đẫm mồ hôi, người đồng đội ấy đã đắp khăn ướt lau
trán, lau người cho tôi. Anh thức suốt cả đêm để trong chừng tôi ngủ. Mấy ngày
không ăn được, tôi nghĩ mình sẽ hi sinh nơi rừng thiêng nước độc này. Kí ức về
làng quê thân yêu, gia đình ấm áp cứ liên tục tái hiện trong đầu óc tôi thành những
cơn mê sảng. Thật may mắn, nhờ thuốc kí ninh mà đơn vị mới nhận được và sự
chăm socs tận tình của người đồng đội, tôi đã thoát khỏi bàn tay của tử thần. Giờ
nghĩ lại lúc ấy, tôi còn thấy rùng mình ớn sợ và cảm ơn người đồng đội ấy vô cùng.

Trong chiến khu không biết bao nhiêu là nguy hiểm đang rình rập chúng tôi, nhưng
chúng tôi lun sát cánh bên nhau vượt qua tất cả khó khăn. Tôi không thể nào quên
được những ngày tháng gian nan đó. Nơi chiến khu, vừa phải liên tục di chuyển,
vừa đảm bải hoạt động bí mật, cuộc sống người lính chúng tôi vô cùng thiếu thốn.
Không những về lương ăn mà cả quần áo, vũ khí cũng không đủ. Quần áo chúng
tôi mặc đã cũ sờn, nhiều chỗ đã rách nhưng không có quân trang thay thế. Tuy vậy,
chúng tôi vẫn vui vẻ vì thấu hiểu hoàn cảnh của đất nước đang trong cơn nguy
biến, thầm tự nhắc mình, động viên nhau vượt qua.

Lúc nào chúng tôi cũng chiến đấu cùng nahu, những nguy hiểm, chia sẻ thiếu thốn
và niềm vui nỗi buồn. Dù thiếu thốn, bệnh tật, gian lao nhưng vẫn nở nụ cười trên
môi. Chúng tôi nắm tay nhau để truyền hơi ấm, ý chí, động lực cho nhau để tiếp
thêm sức mạnh.

Thiên nhiên nơi đây khắc nghiệt, là kẻ thù thứ hai của chúng tôi. Chưa kể thú dữ,
rắn độc, lèn đá sâu thắm, sợ nhất là rừng hoang sương muối, cái lạnh tê buốt luồn
vào da thịt khiến chúng tôi vô cùng vát vả. Bởi ở xứ nóng đã quen, nay lên nơi
rừng núi cao, lạ đất lạ trời nên khí hậu khắc nghiệt ấy là một trở ngại lớn đối với
chúng tôi.



Nơi núi rừng hoang lạnh và nguy hiểm, chúng tôi cùng nhau sát cánh, cầm chắc tay
súng để bảo vệ cho vầng trăng hòa bình. Hoàn cảnh khắc nghiệt của núi rừng thử
thách tinh thần, tình đồng đội thiên liêng, cao cả của những người đồng chí như
chúng tôi. Đêm đêm, vầng trăng trên bầu trời tỏa sáng, soi bước hành quân. Ánh
trăng như người bạn tri ân tri kỉ của chúng tôi. Với khẩu súng trên tay chúng tôi
quyết chiến đấu vì hòa bình đất nước, vì cuộc sống yên bình của quê hương.

Kết bài:
Cuộc chiến đã đi qua, đất nước đã hòa bình, thống nhất, tôi không thể nào quên
được những năm tháng gian khổ, những bản tình ca chúng tôi đã cùng nhau viết
lên,…để bảo vệ cho Tổ quốc, cho đất nước thân yêu của chúng tôi. Chúng tôi đã
cùng nhau viết lên những trang lịch sử hào hùng của dân tộc.

Bài làm 2:

Mở bài:
Ôi ! thời gian sao mà trôi nhanh quá vậy. Tôi chưa vui mừng sau thắng lợi Cách
mạng Tháng Tám thì lũ Pháp lại bắt đấu tái chiếm đất nước rồi. Lúc ấy, nhân dân
chúng tôi hăng hái tham gia kháng chiến nhằm mục đích giành lại độc lập cho
nước nhà.

Thân bài:
Đau thương có, mất mát có nhưng chiến thắng là động lực để chúng tôi chiến đấu.
Lẽ nào tôi có thể quên ? Nhớ nhất là những ngày tháng gian khổ, những ngày
tháng cùng trải qua những cái rét cắt da, cắt thịt. Và những điều đó đã hình thành
lên tình đồng chí sâu nặng của chúng tôi.


Tôi cùng những người anh em cũng là những người nông dân “bán mặt cho đất,
bán lưng cho trời”, cùng đến từ những vùng quê khác nhau nhưng chung lí tưởng,

chung cái nghèo khó. Giống như anh đến từ miền quê ven biển, còn tôi thì đến từ
vùng đất cao. Vì những điều đó đã khiến những người từ mọi phương, mọi hướng
xa lạ tập hợp về đây trở thành đồng chí !

Tình đồng chí của chúng tôi nảy nở một cách thật tự nhiên. Những con người xa lạ
cùng chung ý tưởng, chung ý chí chiến đấu là cội nguồn của tình mạnh tình cảm,
tinh thần. Sức mạnh ấy đã làm nảy nở mối tình tri kỉ bền chặt trong những đêm khí
khăn, giá rét. Để rồi từ những con người xa lạ trở thành những người tri kỉ, đồng
chí của nhau.

Theo tiếng gọi thiêng lieng của Tổ quốc, chúng tôi rời vùng quê nghèo khó, để lại
sau lưng những khoảng trời xanh quê hương, ruộng lúa, giếng nước, gốc đa, lũy tre
làng,… Chúng tôi ra đi sát cánh bên nhau, cùng chung nhịp đập lí tưởng, chung
niềm vui đời lính, chia sẻ từng nỗi gian lao, vất vả. Để rồi không biết tự lúc nào,
tình cảm gắn bó, keo sơn, thắm thiết, sâu nặng trở thành tình đồng chí thiêng liêng.

Trong trân chiến với kẻ thù hung bạo, vũ khí chúng ta còn đơn sơ, chúng tôi phải
từng ngày vượt qua. Dù yếu kém hơn kẻ thù về nhiều mặt, nhưng chắc chắn chúng
tôi có nhiều hơn ý chí, có nhiều hơn quyết tân chiến đấu và chiến thắng.

Đâu chỉ thiếu về vũ khí và trang bị, chúng tôi thiếu cả những đồ vật cần thiết nhất
trong sinh hoạt hằng ngày. Biết làm sao được vì dân tộc ta vừa chiến đấu vừa sản
xuất, có được cái gì hay cái cái đó. Bởi thế mà, chúng tôi càng thấu hiểu và cảm
thông cho nhau nhiều hơn.Những đêm rừng hoang lạnh lẽo, chúng tôi chia sẻ
những đêm lạnh chung chăn, giờ lại chia sẻ với nhau những cơn bệnh tật, từng cơn
sốt rét lạnh run người.


Sợ nhất là sốt rét rừng, nó khủng khiếp hơn cả súng đạn của kẻ thù, nó âm thầm
làm kiệt quệ sinh lực của chúng tôi mà chúng tôi không có cách nào chống lại

được. Lần đó, sau cuộc hành quân dài ngày, tôi lên cơn sốt dữ dội. Cơn sốt rét rừng
ập đến như một hung thần. Toàn thân tôi đau nhức dữ dội. Đêm ấy, tôi lên cơn mê
sảng, toàn thên ra rời tưởng chừng như không qua khỏi. Nnhững người anh em
thân thiết của tôi cứ thay phiên nhau chăm sóc tôi. Lúc nửa mê, nửa tỉnh, tôi vẫn
cảm thấy được những ánh mắt lo lắng nhìn tôi thương cảm.

Tôi nằm lại đơn vị suốt một tuàn mà cơn sốt vẫn không hề vơi giảm. Đồng chí đại
đội trưởng nhiều lần xin trợ cấp thuốc điều trị nhưng vẫn chưa thấy. Đến ngày thứ
tám, đồng chí phụ trách quân nhu báo đã có thuốc. Thật kì diệu, những viên thuốc
kí ninh đã làm tôi bớt đau đớn. Tôi bắt đầu ăn được, ai cũng vui mừng như muốn
khóc. Nhất là anh bạn của tôi. Chiều hôm đó, anh đãi tôi món cháo hoẵng thơm
lừng mà đơn vị mới vừa săn được.

Tôi cũng không biết dùng từ nào để diễn tả những tình cảm thấm thiết ấy nữa. Mặc
dù hoàn cảnh lúc ấy vô cùng khó khăn nhưng chúng tôi vẫn nở trên môi những nụ
cười lạc quan. Bao nhiêu khó khăn, thiếu thốn lúc ấy được thay thế bằng tình yêu
thương sâu nặng của nhau.

Trong những ngày ấy, chúng tôi cùng nắm tay nhau, cùng truyền cho nhau những
hơi ấm để vượt qua cái giá lạnh nơi núi rừng hoang vắng. Cái nắm tay trông thật
bình dị nhưng nó đã truyền cho nhau những ý chí chiến đấu, những ngọn lửa nhiệt
tình. Cái bắt tay lặng lẽ, âm thầm nhưng chúng tôi đã trao cho nhau những niềm tin
to lớn. Cái nắm tay ấy chất chứa biết bao tâm tình không nói nên lời.

Trong cảnh rừng hoang, sương muối, chúng tôi đứng gần nhau phục kích, chờ giặc.
Và chính sức mạnh của tình đồng chí đã giúp cúng tôi vượt qua những khắc nghiệt
của thời tiết, những thiếu thốn, gian khổ. Nó đã sưởi ấm chúng tôi trong những
ngày tháng rừng hoang sương muối ấy,…



Trong cảnh phục kích cùng chúng tôi còn có một người bạn nữa đấy ! đó chính
vầng trăng. Trăng luôn theo sát chúng tôi trong những ngày đi kháng chiến. Những
đêm phục kích ánh trăng rọi sáng cho chúng tôi. Ánh trăng len lỏi qua những
nhánh cây, ngọn cỏ như muốn xua đi cảnh vật nơi chiến tranh vậy ấy !

Đối với tôi ánh trăng và vầng trăng là hai hình ảnh mang ý nghĩa mang ý nghĩa
biểu tượng trái ngược nhau. Súng và trăng là gần và xa, thực tại và mơ mộng, chiến
đấu và hòa bình. Nhưng tôi lại cảm thấy lạ lạ sao ấy, vầng trăng ở bầu trời cao
xuồng thấp dần như có lúc như có lúc treo lơ lửng ở trên đầu súng vậy.

Kết bài:
Cho đến nay, khi nhớ đến tình đồng đội, tôi vẫn còn cảm giác bồi hồi, xúc động
không sao tả xiếc. Chính những thứ khó khăn đã làm cho t3ình đồng chí thêm phần
sâu đậm và thân thương. Tôi không thể nào quên những ngày tháng gian khổ mà
hào hùng ấy…



×