Tải bản đầy đủ (.docx) (11 trang)

Cha-điểm tựa đời con

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (82.2 KB, 11 trang )

Câu 1: Chia sẻ về cuốn sách mà em yêu thích.
CHICKEN SOUP FOR THE FATHER’S SOUL – CHA – ĐIỂM TỰA ĐỜI CON
(tác giả Jack Canfield – Mark Victor Hansen)
(Đây là cuốn sách đầu tiên đã làm thay đổi nhận thức của tôi về tình cha - một tình cảm
thiêng liêng mà một quãng thời gian dài tôi vô tâm và coi thường)
“Đi khắp thế gian, không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời, không ai khổ bằng cha.
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha”

Trong cuộc sống , ai ai cũng mang biết bao hoài bão, bao ước mơ, muốn vươn xa ,
bay cao để làm nên sự nghiệp. Dường như càng lớn thì con người ta càng dễ thay đổi,
quên đi bao lời hứa hẹn lúc còn ấu thơ, quên đi những lần thủ thỉ, âu yếm bên cha mẹ. Ta
quên sạch hết, quên vì sao chúng ta có những ước mơ đó, quên đi sự tần tảo sớm tối của
cha mẹ để dạy ta nên người. Ta quên đi những lần ta ốm, sốt cao đến tận 39-40 độ làm
sao cha mẹ có thể đem ta đi bệnh viện, khi mà trong nhà chỉ có một chiếc xe đạp cũ kĩ ,
trong khi bệnh viện lại cách nhà đến gần trăm cây số. Con người rồi có mấy ai có thể
luôn giữ được tấm long son sắt, chân thành, hiếu thảo của thời ấu thơ; cứ tiến tới, trưởng
thành là ta dần như quên hết tất cả. Tôi cũng vậy, đã từng – đã từng tôi rất ghét ba tôi,
ghét ông sao không bao giờ hiểu tôi, ghét ông sao cứ hay trách móc, đánh đập anh chị em
tôi, ghét ông sao cứ hay nâng cao tôi trước mặt người khác, ghét ông sao lại uống rượu
say để rồi mắng chửi mẹ tôi,.. Tại sao ba không phải là người hoàn hảo trong mắt tôi như


những ông bố của người khác ? Tại sao ông không đi làm kiếm tiền nuôi chúng tôi ăn học
mà phải để một mình mẹ gồng gánh tất cả ? Tại sao ? Tôi ghét ông – ghét nhiều lắm. Đó
là những câu hỏi mà luôn đồng hành với tôi từ lúc lớp 3 cho đến lớp 11. Tôi cứ nghĩ rằng
tôi đúng. Tôi nghĩ vậy. Nhưng khi tôi đang chìm trong cảm xúc ai oán, hận ba thì chính
một người bạn đã kéo tôi dậy – cậu đem cho tôi một cuốn sách, chính nó cho tôi biết
được tôi chưa bao giờ đúng. Tôi sai. Tôi sai rồi.
Quyển sách mang tên “Chicken Soup For The Father’s Soul – Cha – Điểm Tựa Đời


Con”
“nếu một ngày kia bạn vấp ngã trên đường đời, sự nghiệp phá sản, tình yêu đổ vỡ hay bị
ai đó phản bội…thì hãy nghĩ về cha cùng những kỳ vọng mà người đã dành cho bạn. Hãy
để cha trở thành niềm an ủi cho bạn trong những phút giây yếu lòng. Hãy tìm về với cha
– dù bằng xương bằng thịt hay chỉ là trong ý nghĩ – để tin rằng dù thế nào đi chăng nữa
cũng luôn có người yêu thương bạn bằng cả trái tim”
Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ đọc nó. Tôi nghĩ những câu chuyện thì luôn là ảo tưởng
và ngớ ngẩn. Cái tuổi 17 của vùng quê nghèo đã đủ cho tôi sự trưởng thành và hiểu rõ
nhứng điều tôi nên và không nên. Tôi ghét việc phải ôm một quyển sách để đọc vì gia
đình tôi không bao giờ có được sự im lặng, yên tĩnh để tôi đọc và tôi nghĩ tôi sẽ vứt nó
vào một xó xỉnh nào đó. Nhưng cho đến bây giờ khi đã là cô sinh viên 21 tuổi, tôi vẫn
không tài nào hiểu được tại sao tôi lại đọc nó, tại sao tôi có đủ tính kiên nhẫn để đọc hết
nó. “Có lẽ là định mệnh”-Tôi nghĩ vậy. Chính nó đã làm tôi thay đổi, tôi không còn ghét
ba nữa, trái lại tôi học được cách cảm thông, biết cảm nhận những tình cảm nhỏ bé mà ba
dành cho tôi. Nó tuy nhỏ, đơn giản nhưng lại sâu sắc, chân thành vô cùng.
Ngay từ những lời mở đầu, quyển sách đã cho ta biết: “Tình cha mờ, nhưng sâu sắc.
Tình cha nhạt nhưng chân thành”. Dù muốn hay không, mỗi bước đi trong cuộc đời của
mỗi người con chúng ta, đều có sự hiện diện của bóng hình cha. Cha cho ta hình hài và
nâng bước ta bằng đôi cánh của sự hy sinh thầm lặng. Cha cho ta lòng dũng cảm để
đương đầu với mọi khó khăn thử thách của cuộc sống, cho ta sức mạnh để vững bước


trên con đường tương lai phía trước. Và cha cho ta niềm tin vào sự kỳ diệu của tình yêu,
lòng bao dung và trái tim nhân hậu của con người.
Từng câu chuyện trong tuyển tập này là những lời nói rất đỗi chân thành, nhẹ nhàng
nhưng lắng đọng, nó đi sâu vào trong trái tim mỗi người đọc. Ở đây tôi đã nhìn thấy tôi,
thấy ba tôi và thấy cả những con người đã bước qua trong cuộc đời của tôi.
“Bố đang cầu nguyện bằng giọng nghẹn ngào và sợ hãi. Bố nguyện sẽ dâng hiến cả
cuộc đời mình cho thượng đế nếu người mang hai đứa con gái của bố trở về an toàn”
(Mẫu phấn – Holly Smeltzer). Dù hằng ngày ba có khó tính thế nào, có lạnh lùng, mắng

chửi ra sao thì cho đến giây phút quan trọng trong cuộc đời, trong cơn tuyệt vọng tìm
kiếm các con, ba vẫn sẵn sang nguyện đánh đổi hết tất cả-kể cả mạng sống chỉ mong con
gái ba luôn được bình an.
“Bố ơi, con xin lỗi vì đã khiến bố buồn lòng về con nhiều đến vậy. Con biết bố đã nói
nếu con bỏ đi thì đừng bao giờ quay về nữa…Nếu bố cho phép con vào nhà xin hãy để
đèn sáng ở mái hiên. Đó là dấu hiệu bố đã tha thứ cho con” và rồi “ Nhà ấy chắc điên rồi.
Có đến ba bốn cái ghế đặt trước mái hiên, trên mỗi ghế đặt một ngọn đèn, lại them một
ông già đứng bên cạnh cầm đèn chiếu thẳng ra đường…” (Cuộc phiêu lưu của chàng trai
trẻ - Calvin louis Fudge). Dù cho thế nào đi nữa, dù cho con lầm đường lạc lối bao nhiêu
thì chỉ cần con quay lại, ba vẫn luôn dõi theo, trông chờ và sẵn sang tha hết lỗi lầm con
đã phạm. Tôi thấy bóng dáng ba tôi trong này, có một lần, anh trai tôi uống rượu đã cãi
lại ba, rồi tức giận bỏ đi. Anh vác balo đi làm trong đêm khuya, bỏ sau lưng nước mắt của
mẹ, ánh mắt đau đớn của ba. “Tết năm nay con không về đâu” Anh nói vậy. Lúc đó tôi cứ
nghĩ, anh đi luôn đi, già đầu rồi, uống cho lắm vào để hư thân, mất nết, không về càng ổn,
đỡ ồn ào, cãi nhau. Tôi nghĩ vậy. Nhưng ba lại không, ánh mắt ba dõi theo anh làm tôi xót
xa, ba là người xuống nước. Hai hôm sau anh gọi về, nói xin lỗi-ba chỉ cười, dặn dò giữ
sức khỏe. “ Ba không giận, chỉ thương con”. Hôm đó tôi khóc.
Dù cho “Tôi không thân mật với bố, nhưng bố có vị trí rất đặc biệt đối với tôi. Khi
tôi còn nhỏ, bố luôn rất đỗi tự hào về những việc tôi làm như tập bơi hoặc diễn kịch trong


trường. Bố luôn nhìn tôi bằng ánh mắt tin cậy. Điều đó làm tôi cảm thấy tuyệt vời (tâm sự
của Diane Keaton trong Xin chào…và tạm biệt bố). Đọc câu chuyện này làm tôi nhớ lại
lúc tôi còn học lớp 4. Lúc ấy, tôi được nằm trong danh sách học sinh thi học sinh giỏi cấp
huyện môn văn và toán và dành được giải thủ khoa môn văn và giải ba môn toán. Tôi rất
vui. Nhưng có lẽ người vui nhất là ba. Gặp ai ba cũng kể, kể con bé nhà tôi nó giỏi thế
này, nó giỏi thế kia,… Lúc đó tôi không biết ánh mắt ba dành cho tôi là niềm tự hào khôn
xiết, ánh mắt tin tưởng, yêu thương. Tôi chỉ nghĩ “sao ba cứ khoe làm gì, hư vinh quá,
nhiều người còn giỏi hơn..” Tôi trách ba cứ làm tôi trở thành tâm điểm mà quên mất đó
cũng là vì ba rất hãnh diện về tôi. Tuổi thơ tôi trôi qua với những cử chỉ hành động quan

tâm rất nhỏ của ba , nhỏ đến nỗi nhiều khi bị tôi lãng quên. Lớp 4, 5 giờ sáng, ba chở tôi
trên chiếc xe đạp cọc cạch đến địa điểm thi. 5 giờ chiều ba lại chở về. 80km khoảng cách
xa, đường lại khó đi, nhưng dù lên dốc ba vẫn để tôi ngồi yên trên xe , ba nói “ cố dưỡng
sức để lát nựa còn thi”. Lúc ăn cơm trưa tại quán ăn, ba gắp hết thịt qua bát tôi, gắp trứng
còn cười mà bảo “ ăn thịt nhiều vào để có sức mà thi, chứ thịt dai ba không ăn đâu, còn
trứng đây nựa, ăn đi”, “ Cố lên, làm hết sức mình, không đỗ cũng không sao”. Hôm đó
tôi quay mặt đi và khóc.
Lại nhớ, cái ngày thi vào trường chuyên cấp 2 của huyện, vẫn chiếc xe đạp ấy, vẫn bàn
chân ấy đèo tôi lên thị trấn để đi thi. 5 giờ sáng, 2 ba con với hai gói mì tôm ăn vội, ba
vớt hết cái qua cho con. Vẫn câu nói ấy “ ăn đi, lên còn có sức mà thi”. Hôm đó lúc về tôi
có agựp một cô bạn ở xã bên, cậu ấy nói “ ba cậu chở à ? bằng xe đạp? xa như thế! Hay
lát nữa cậu qua ngồi với mình, ba mình chở về cho” Tôi khóc. Khóc không phải vì gì mà
vì thấy thương ba quá. Nhưng tôi vẫn ngồi xe ba. Hai ba con, trên chiếc xe đạp cũ, tôi ôm
chặt ba , ba mỉm cười vừa đạp xe vừa kể chuyện cho tôi nghe. Ấm áp đến lạ.
Người bố của chúng ta vừa nghiêm nghị lại vừa giàu tình cảm. Không thân thiết như
mẹ hiền mà lại là điểm tựa vững chắc cho ta. Người cho ta “tài sản thừa kế không chỉ
mang ý nghĩa tiền bạc vật chất mà còn là những ân đức ta nhận từ người thân. Tôi muốn
học tập cha để tạo nên thật nhiều phúc lành cho các con. Tôi muốn chúng nhận được Tài


sản thừa kế đặc biệt như mình đã nhận được từ cha hôm nay.” (Ed Van de Mark với Tài
sản thừa kế)
Không phải vật chất tiền bạc cha để lại mới là đáng quý nhất, chính những bài học
nhỏ, những đức tính tốt đẹp cha để lại cho con mới là trân quý. “Bỏ qua mọi sự ganh đua,
tranh giành, sợ hãi, cuộc sống của ta quả thật tốt đẹp vô cùng. Thật tốt khi ta được sống
và trải nghiệm tất cả những cung bậc mà cuộc sống mang lại, cả tốt đẹp lẫn xấu xa, thành
công lẫn thất bại, niềm vui lẫn nỗi buồn, hạnh phúc lẫn khổ đau. Ngay cả khi cuộc sống
hiện tại của ta có tồi tệ như thế nào chăng nữa thì nó vẫn ẩn chứa một điều gì đó tốt đẹp.
Khi hiểu được điều đó, ta sẽ học hỏi và trưởng thành hơn rất nhiều”. Bạn thấy thế nào?
tôi thấy thật đúng với những răn dạy từ cha của Joseph Walker trong bài viết Cảm ơn

cuộc sống. Chính nhờ vậy mà “tôi hiểu rằng không có ngọn núi nào tôi không thể vượt
qua và không có giông bão nào tôi không thể chống chọi. Cảm ơn bố đã cho con niềm tin
vào cuộc sống” (Con gái nhỏ của bố – Michele Campbell)
“Bố bật cười sảng khoái..vòng tay ôm lấy tôi và nói: không sao bố có thể sửa lại nó
mà” (sáng thứ bảy kỷ niệm – Charles E Harrel). Có những khoảnh khắc nào đó trong
cuộc sống này, bạn không nhận ra nhưng nó sẽ là một khoảnh khắc tuyệt vời và kỳ diệu
đó bạn ạ. Đó có thể là giây phút bạn nhận ra rằng “ bố ơi, con cũng yêu bố nhiều lắm”
“Không. Tại sao cha phải thất vọng khi cha vừa có một đứa con trai lại vừa có một cô
con gái chứ. Con không những là đứa con trai tốt nhất mà còn là cô con gái tuyệt vời
nữa”. Với mỗi người cha thì con cái luôn là niềm tự hào của họ. Và tôi cũn đã từng là
niềm tự hào của ba tôi.
Những năm tháng còn là học sinh, tôi rất ít khi nhắc đến ba trước mặt bạn bè tôi, có
lẽ trong tâm tôi luôn nghĩ ba chưa từng làm gì cho tôi cả. Thật đó, tôi nghĩ vậy. Từ khi tôi
đủ trí khôn thì trong gia đình, mẹ luôn là lao động chính. Bảy người con, them một người
chồng đau ốm liên mien, một mình mẹ bươn chải, từ việc làm thuê, làm mướn, hái cà
phê, chè, hồ tiêu, phụ hồ, giữ trẻ,… mẹ luôn tất bật, bận bịu để lo từng miếng ăn, chiếc
áo cho chúng tôi. Tôi nghĩ, ba thật tệ. Ba chẳng làm được gì ! Đã thế lại còn hay uống


rượu. Nhưng càng lớn lên tôi càng hiểu, thật ra cuộc sống đừng nên nhìn bề ngoài để
đánh gái một ai cả. Ba cũng vậy. Mẹ nói “ ngày xưa, lúc mà mày vòn chưa sinh, ba khỏe
lắm, cày cuốc làm vườn, trồng cây, … ba vẫn làm một mình. Rồi dần dần sức yếu, bệnh
tật đổ dồn” ba không còn làm được nữa và trở thành cục nợ trong mắt tôi. Nghe mẹ nói
mà lòng tôi thấy xót. Thương ba lại thấy mình thật tội lỗi. Cũng đã có lần tôi thấy ba thật
yếu đuối vì ba cứ nhường nhịn chú ba ( em trai của ba) một cách quá đáng. Người ta đã
hếch mặt lên rồi, coi thường mình rồi mà ba vẫn không để tâm . Ba nói “làm anh thì phải
biết nhường nhị, yêu thương em”> Thật không hiểu nổi ba nữa. Ba dạy cho tôi biết cách
đối nhân xử thế, yêu thương đùm bọc nhau nhưng ba ơi,làm sao con có thể được như ba,
làm sao con có thể tha thứ một cách dễ dàng như thế được. con phải làm sao hả ba.
“cha tôi là siêu nhân” – Có lẽ đối với mỗi đứa trẻ, ba luôn là hình mẫu lí tưởng nhất,

là anh hùng, là siêu nhân trong mắt chúng. Ba đã bước qua tuổi 60, đã không còn là vị
anh hùng mạnh mẽ nữa. “ Cha không còn là người nhanh nhất, cũng không thể nhấc bổng
tôi lên tận trần nhà như ngày xưa ..nhưng cũng như tất cả nhưunxg người cha khác, ông
đã cố hoàn thành vai trò siêu nhân trong mắt các con mình. Họ cố gang quên đi những
căng thẳng trong công việc và trong cuộc sống để có thời gian vui vẻ cùng các con. Lời
khuyên của cha là sự động viên mạnh mẽ nhất đối với tôi. Xét cho cùng ba tôi vẫn là một
siêu nhân” ( Cha tôi là siêu nhân-Bob Diskson).
“Vào tuổi thiếu niên, chợt tôi nhận ra mình chẳng có nét nào giống bố cả” (Người
hùng của tôi – Joseph Walker). Nhưng bố đã dạy cho tôi rất nhiều điều trên chặng đường
trưởng thành này và tôi hi vọng những lời người dạy tôi sẽ giữ mãi trong suốt cuộc đời
này. “Có nhiều điều tôi không học được từ cha… Tuy nhiên tôi lại học được từ cha rất
nhiều điều khác.. Tôi học được rằng để giành chiến thắng trong bất kì môn thể thao nào,
ta cũng cần phải đam mê, phải luyện tập không ngừng và phải tự tin trước mỗi trận đấu.
Tôi học được rằng thà có một ít thời gian được chơi bóng trên sân còn hơn phải ngồi ghế
danh dự… Tôi học được rằng có thể bước qua tình huống tồi tệ mà không để nó ám ảnh
cuộc sống của mình quá lâu… Cha dạy tôi hiểu rằng gia đình và bạn bè là những tài sản
vô giá nhưng ta phải nỗ lực thật nhiều mới có thể có cả hai tài sản ấy cùng lúc. Trên hết


cha dạy tôi cách trở thành một người bạn chân thành, một người đàn ông chân chính, một
người chồng đồng cảm và một người cha bao dung”.
“Cảm ơn bố - James Ruka” ba mẹ tôi đều làm nông, chân lấm tay bùn nhưng chưa
bào giờ họ để con cái họ thiếu thốn thứ gì. Bảy người con, ai cũng được đi học đầy đủ,
quần áo, đồ dùng,..đều được sắm sửa đủ cả. Nhưng họ ít khi mua sắm cho riêng mình, kề
cận vẫn là những chiếc áo cũ đã sờn vai, sút chỉ, những đôi dép đã mòn đế, nhưng chưa
bao giờ ba mẹ than vãn hay là kêu ca gì cả. Con muốn qua câu chuyện này để gửi đến ba
“ Cảm ơn ba’.
“- cảm ơn bố vì đã thức dậy đi làm vào mỗi sớm khi bên ngoài trời vẫn tối và chúng con
vẫn đang vùi đầu ngủ trong chăn ấm.
- Cảm ơn bố đã dạy con cách cầu nguyện và tin tưởng vào Chúa Trời.

- Cảm ơn bố vì đã yêu mẹ bằng cả trái tim.
- ..
- Cảm ơn bố vì đã ôm con thật chặt mỗi khi con cảm thấy đơn độc.
- Cảm ơn bố vì đã luôn mỉm cười với con.
-Cảm ơn bố đã an ủi, động viên con trong lúc bố đang rất cần sự an ủi, đọng viên khi anh
trai con qua đời.
- Cảm ơn bố vì đã làm bạn với con đến giờ phút này..”
Ba tôi không kiên cường như tôi nghĩ.
Năm 2011, tin dữ đến với gia đình tôi ngay trong cái nóng tháng 6 của mùa hạ. Anh
trai tôi bị tai nạn qua đời. Nó đến vội vã khi chúng tôi chưa kịp chuẩn bị. Mới đây thôi,
tháng 4 anh trai tôi vừa đón ba ra chơi 1 tháng tròn ngoài hà nội. Vậy mà… Xót xa, bàng
hoàng và ngỡ ngàng đến cùng cực. 26 xuân xanh, anh đi để lại bao nhiêu tiếc nuối, đau
đớn cho gia đình, bạn bè. Giấc mộng tan vỡ. sự nghiệp còn dang dở, lời hứa còn chưa
quên. Tôi nghĩ đau đớn nhất chắc sẽ là ba mẹ tôi. Mẹ khóc ngất lên ngất xuống, nhưng..


Ba không khóc, ba vẫn bình tĩnh để đi nhận xác anh rồi lo hậu sự, an táng xong . Tôi vẫn
chưa thấy ba khóc. Ba kiên cường quá. Tôi nghĩ vậy. Nhưng … 3 ngày sau, 5 ngày, 7
ngày, 1 năm, 2 năm …rồi 5 năm những lần tình cờ qua phòng ba mẹ mỗi tối, tôi đều nghe
tiếng ba nghẹn ngào “ Trí..Trí..con trai tôi..” ba không gào, ba chỉ là nghẹn đắng nuốt vào
lòng mọi nỗi đau đó. Xót xa, đau khổ ba chưa một lần nào thể hiện cả. Nhiều lần tôi nghe
thấy những giấc mộng gọi tên anh tôi của ba..đau-chắc ba đau lắm ba nhỉ. Thì ra nỗi đau
đó chưa bao giừo nguôi ngoai trong lòng ba. Thì ra ba không kiên cường như tôi nghĩ.
Cho đến lúc gấp cuốn sách này lại, tôi vẫn thấy cay khóe mắt và long âm ỉ đau đến kì
lạ. Tôi nợ ba một lời xin lỗi. Nợ những quãng thời gian tôi thờ ơ, vô cảm , không quan
tâm đến ba. Nợ ba một mái đầu xanh. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không dám nói lời xin
lỗi ba. Tôi vẫn gọi điện hỏi thăm ba nhiều hơn, vẫn cười đùa, quan tâm ba hơn, vẫn dặn
dò, nhắc nhở ba giữ sức khỏe khi đông đến,… Dù như thế nào thì tôi vẫn nợ ba một lời
xin lỗi muôn.
Cảm ơn cuốn sách đã cho tôi tìm lại chính mình, nhìn lại mình có bao bất lực hoang

mang lúc niên thiếu. Cảm ơn đã mang tôi và ba lại gần nhau hơn. Cảm ơn đã cho tôi hiểu
ba yêu thương tôi đến nhường nào. Cảm ơn vì đã không để tôi phải ân hận khi quá trễ.
Cuốn sách tuy những câu chuyện không dài , nhưng mỗi câu chuyện lại rút ra cho ta
nhiều bài học trong cuộc sống về tình cha con, tình thân, tình bạn và những trải nghiệm
sâu sắc về tâm hồn.
Xin cảm ơn các tác giả đã nói hộ và nhắc nhở lại cho tôi những suy nghĩ của mình về
cha. Cha cho con hình hài và nâng bước con bằng đôi cánh của sự hi sinh thầm lặng. Cha
cho con lòng dũng cảm để đương đầu với mọi thử thách của cuộc sống. Cha cho con sức
mạnh để vững bước trên đường đời. Trên hết, cha cho con niềm tin vào sự kỳ diệu của
tình yêu thương và sự bao dung.
Rất hi vọng những bạn trẻ đang gặp bế tắc trong mối quan hệ gia đình-cha con sẽ tìm
đến quyển sách này để giải tỏa tâm lí và khơi nguồn niềm vui cho bạn.
“Hãy yêu thương, quan tâm cha mẹ khi còn có thể


Chớ để cha mẹ mất đi ta mới khóc lóc, kêu van”
Vân Anh
Câu 2: Nếu được chọn là đại sứ văn hóa đọc, em có biện pháp, kế hoạch gì để khuyến
khích các bạn và mọi người đọc sách nhiều hơn.
Trả lời:
Sách là kho tàng tri thức vô tận, mang chúng ta đến nhữung chân trời mới và sẽ luôn
luôn đồng hành cùng ta trên muôn chặng đường. và đến với việc đọc sách thì mỗi người
hãy học cách trao đi để nhận lại. Hãy truyền cho nhau niềm say mê hứng thú với sách , để
việc đọc sách ngày một lan tỏa trong cộng đồng.
“Những gì sách dạy chúng ta cũng giống như lửa. Chúng ta lấy nó từ nhà hàng xóm, thắp
nó trong nhà ta, đem nó truyền cho người khác và nó trở thành tài sản của tất cả mọi
người”
Mỗi người đều có một sở thích riêng và với em, đọc sách là một sở thích dùng để thư
giản, xả stress và trau dồi thêm tri thức. Nếu được chọn là đại sứ văn hóa đọc thì em sẽ cố
gắng để cho suy nghĩ, hành động và việc làm luôn đồng hành cùng nhau, để lan tỏa tình

yêu sách đến với cộng đồng.
Trước khi đề xuất những biện pháp và kế hoạch cho việc khuyến khích đọc sách thì
chúng ta cần tìm hiểu nguyên nhân gì khiến mọi người, đặc biệt là lứa tuổi học trò ít có
thói quen đọc sách, và hơn hết là tại sao không thích đọc sách.
Thứ nhất là do lối sống và thói quen từ những người lớn, các bậc làm cha làm mẹ. Ở
Việt Nam chúng ta rất ít ông bố, bà mẹ khuyến khích hay chú trọng nhắc nhở con cái việc
đọc sách. Từ đó hình thành thói quen không thích đọc sách ở trẻ.
Thứ hai là do bản thân mỗi người chúng ta, chúng ta thường rất ỷ lại, lười nhác, ỷ vào
cái có sẵn nhưng chỉ lúc nào cần thiết mới tìm kiếm như việc khi nào cần thiết thì người
ta mới xem sách vở, đọc báo,.. còn lại nếu không cần thì việc đọc sách chưa bao giờ được
chú trọng.


Thứ ba là do thời đại công nghệ thông tin phát triển rầm rộ, chúng ta có tư tưởng bất
cứ thứ gì cũng được tìm kiếm trên các trang web, tra google,..Thông tin tràn lan, cập nhật
hàng ngày, đỡ mất thời gian và tiền bạc để đi mua sách.
Thứ tư là do ở các nhà trường giáo dục, việc đọc sách cũng chưa được xem trọng, sách
vở ở các thư viện còn ít, sơ sài, không có điểm nhấn,…nên không thu hút học sinh, cũng
không có kế hoạch khuyến khích học sinh đọc sách.
Thứ năm là có nhiều vùng sâu, vùng xa, vùng kinh tế chưa phát triển, việc học hành
chưa được nâng cao, đồ dùng học tập thiếu,.. thì việc đọc sách không được xem trọng và
bà con cũng ít có cơ hội được tiếp xúc với sách nhiều.
Trước những thực trạng và nguyên nhân trên, em muốn đề xuất một số giải pháp sau:
Một là em sẽ giới thiệu về lợi ích của việc đọc sách cho mọi người từ gia đình, bạn bè
trong thôn xóm, trong trường học,..biết để từ đó vận động mọi người cùng nhau tích cực
đọc sách hơn.
Hai là em sẽ gửi thư góp ý lên nhà trường để mở rộng xây dựng thư viện để giờ ra
chơi hay các tiết học nào được nghỉ thì các bạn học sinh có thể xuống thư viện vừa đọc
sách vừa học bài. Trong thư viện thì cần tạo một không gian thoải mái, rộng rãi để tạo
hứng thú, cảm giác thoải mái cho học sinh khi tham gia đọc sách. Cần có các loại sách

phù hợp với học sinh, các sách về kĩ năng sống, những câu chuyện hằng ngày,.. để cho
các em có thể lựa chọn.
Ba là em sẽ viết thư hay là kêu gọi những người có sách cũ không đọc nữa quyên
tặng chúng cho những vùng có hoàn cảnh khó khăn để xây dựng nên "tủ sách miễn phí"
giúp cho các bạn học sinh hoặc là người dân nghèo có cơ hội được tìm hiểu nhiều loại
sách hơn.
Bốn là hiện nay thì người dùng mạng rất nhiều nên chúng ta có thể lập các trang web
" người yêu sách " hoặc " người đọc sách ",.. để quy tụ những người thích đọc sách lại, từ
đó cùng nhau chia sẻ và giới thiệu cho nhau về những quyển sách hay hay là viết lời cảm
nhận về quyển sách nào đó.
Năm là kêu gọi mọi người hưởng ứng các ngày hội đọc sách,các cuộc thi kể chuyện
về sách,...
Sáu là ở các trường THCS, THPT thì có thể giao lưu với nhau về việc đọc sách, yêu
sách và sưu tầm sách, tổ chức các ngày hội đọc sách giữa các trường trong khu vực để thu
hút học sinh , từ đó tạo niềm yêu thích sách cho các bạn trẻ.
Bảy là ở Việt Nam chúng ta cần phải tập văn hóa đọc sách cho học sinh ngay từ khi
còn nhỏ, ý là từ lúc tiểu học cũng nên thường xuyên giời thiệu những quyển sách phù hợp
với độ tuổi của các em, thay vì các bậc phụ huynh cho con xem điện thoại, máy tính thì
có thể cùng các em đọc nhưng quyển truyện, những quyển sách về giá trị cuộc sống,...


Tám là trong các hội phụ nữ cũng có thể lập nên một nhóm có hiểu biết về sách, về
trẻ nhỏ,.. để giới thiệu, khuyến khích chị em phụ nữ, đặc biệt là những người đang mang
thai nên tích cực đọc sách, hạn chế dùng điện thoại,.. Vì theo nghiên cứu khoa học thì
thai nhi từ 4 tuần tuổi đã bắt đầu cảm nhận được các xúc tác từ mẹ, nếu các bà mẹ đọc
sách nhiều thì sau này đứa bé sinh ra sẽ thông minh và nhanh nhạy hơn.
Vậy với tư cách là một người đã nhận được rất nhiều lợi ích và bài học từ việc đọc
sách, em kêu gọi, cổ vũ mọi người nên tích cực đọc sách, tìm hiểu và chọn cho mình
những đầu sách phù hợp nhất có thể.
Hãy tạo cho mình thói quen có một quyển sách đầu giường thay vì chiếc máy tính bảng

và điện thoại.
Hãy tạo cho mình những khoảnh khắc thư giãn bằng những quyển sách : có thể là sách
truyện cười, quà tặng cuộc sống, kĩ năng sống, những cuộc thám hiểm, tình thân, tình
bạn,… Hãy tạo cho mình một niềm đam mê ở một lĩnh vực nào đó, để từ đó hình thành
hứng thú và sưu tầm cho mình những quyển sách hay và thú vị.
Hãy hình thành thói quen đọc sách, yêu sách cho con bạn ngay từ khi còn nhỏ. Hãy
tặng cho chúng những quyển sách phù hợp với nó trong ngày sinh nhật. Chắc chắn nó sẽ
rất ngạc nhiên và hứng thú để tìm hiểu nó.
Và hãy để sách trở thành một người bạn luôn đồng hành và sát cánh bên bạn trong
chặng đường tương lai phía trước. Dù khó khăn, bế tắc thì sách sẽ không bao giờ rời bỏ
bạn và chúng có thể là những người bạn hướng dẫn và lắng nghe tâm sự của bạn.
Chúc các bạn sẽ có những trải nghiệm mới ở những quyển sách mới.
Thân
Vân Anh



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×