Tải bản đầy đủ (.docx) (7 trang)

Đóng vai trương sinh kể lại chuyện người con gái nam xương

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (32.47 KB, 7 trang )

Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương
Tôi sinh ra trong gia đình khá giả ở Nam Xương. Đã từng, tôi có một gia đình hạnh
phúc nhưng chính tôi đã phá vỡ sự hạnh phúc ấy. Nói đến đây, chắc hẳn mọi người
đã hình dung ra tôi là ai rồi nhỉ ? Tôi chính là Trương Sinh, và tôi sẽ kể lại câu
chuyện của gia đình tôi cho mọi người nghe nhé !

Vì sinh ra trong một gia đình khá giả nên tôi chẳng lo lắng về việc học nên khi
trưởng thành tôi sống dựa vào nếp gia đình. Lúc bấy giờ, tôi nghe nói trong làng có
một người con gái đẹp người, đẹp nết, tính đã thùy mị, nết na lại them tư dung tốt
đẹp nên được mọi người yêu mến, nàng ấy tên là Vũ Thị Thiết, mọi người trong
làng thường gọi là Vũ Nương.

Trong một lần dạo chơi, tôi đã gặp được nàng và đem lòng thương nhớ nàng bèn
về xin mẹ đem trăm lượng vàng cưới về. Khi cưới được nàng về làm vợ tôi rất vui
sướng vì tôi đã có một người vợ hiền và mẹ tôi có được một con dâu thảo. Biết tôi
có tính đa nghi, phòng ngừa quá sức nên nàng rất giữ gìn khuôn phép nên chúng
tôi chung sống với nhau rất hạnh phúc và sắp sửa đóng đứa con đầu tiên.

Cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi không được bao lâu thì giặc Chiêm chiếm
thành,triều đình bắt rất nhiều trai tráng khỏe mạnh đi lính và tôi cũng phải đi. Ngày
ra trận mẹ tôi ôn tồn bảo : “ Nay con phải tạm ra tòng quân, xa lìa dưới gối, con
ráng giữ mình, gặp khó nên lui lường sức mà tiến. quan cao tước lớn nhường cho
người ta, có như thế mẹ ở nhà mới khỏi lo lắng vì con được”.

Tôi quỳ xuống vâng lời mẹ dạy. Vợ tôi rót chén rượu đầy nâng bằng hai tay đưa
cho tôi và ngậm ngùi bảo rằng :

“Chàng ra đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong đeo được ấn phong hầu, mặc áo
gấm trở về quê cũ, chỉ xin ngày về mang theo hai chữ bình yên”.



Nàng nói đến đây mọi người đều ứa hai hàng lệ vì cảm động. Riêng tôi, tôi rất cảm
động vì những lời nàng nói và một cảm giác ân hận bỗng dưng dâng lên, ân hận vì
sao lúc nhỏ không chịu học hành đàng hoàng nên bây giờ phải chia xa mẹ già, vợ
trẻ để lên đường ra trận.

Tiệc tiễn vừa tàn, tôi dứt áo lên đường. Mọi vật xung quanh cũng như vậy nhưng
lòng tôi đã lượm buồn bởi cảnh sinh li. Ngày qua tháng lại, đã thấm thoát một năm,
giặc ngoan cố đã chịu trói, đất nước đã trở lại bình yên. Tôi khăn gói trở về, trong
lòng vô cùng hớn hở.

Nỗi mong nhớ quá lớn khiến bước chân tôi như đang nhảy múa. Dù đêm đã muộn
nhưng tôi không muốn dừng chân. Nếu đi tiếp, đến tầm giữa trưa ngày mai là tôi
đã tới nhà.

Đúng như dự tính, lúc mặt trời vừa đứng bóng, tôi tôi đã đến nhà. Từ ngoài cổng
đã nghe tiếng Vũ Nương hò ru con ngủ. Khi tôi đứng trước cửa, nàng lặng người
nhìn tôi xúc động, nghẹn ngào không thể nói nên lời. Nhìn đưa con trai kháu khỉnh
đang im ngủ, tôi hạnh phúc tột cùng. Hai năm trời đằng đẵng, biết bao mong đợi,
giờ được trong nhìn thấy con yêu nỗi vui sướng trong tôi trào dâng không gì sánh
nổi.

Tôi rất đau buồn khi nghe tin mẹ giờ đã không thể đợi chờ đến ngày tôi trở về, đau
buồn mà đi sớm. Đạo làm con kiếp này đã không thể vẹn tròn, chỉ mong linh hồn
mẹ dưới tuyền đài được an nghỉ, đừng lo lắmg gì thêm nữa.

Nghỉ ngơi hôm đó, đến sáng sớm hôn hôn, tôi bế con ra viếng mẹ. Đến mộ, bé
Đản quấy khóc, tôi bèn dỗ dành :


“Nín đi con, đừng khóc. Cha về, bà đã mất, lòng cha buồn khổ lắm rồi”.


Nghe tôi nói, bé Đản quả thực không không khóc nữa. Nó ngước nhìn tôi vặn hỏi

“Ô hay! Ra ông cũng là cha tôi ư?”

Tôi kinh ngạc và gặng hỏi mãi Đản mới giải bày rằng lúc tôi chinh chiến ở ngoài
mặt trận, có một người đàn ông thường tới nhà. Mẹ Đản đứng, người ấy cũng
đứng. Mẹ Đản ngồi, người ấy cũng ngồi. Người ấy chỉ đến vào buổi tối và không
vao giờ bế Đản.

Lời nói của con khiến tôi kinh hãi, sững sốt. Trời ơi, lẽ nào lúc tôi vắng nhà, vợ tôi
đã gian tình với người khác. Lẽ nào nàng có thể phỉ báng đạo đức, coi thường luân
lí mà làm việc bất nghĩa, thấy tiết, bại hoại gia phong như thế được. Vũ Nương là
người đoan chính nhưng trẻ con bào biết nói dối. Đã quá rõ ràng và không cần một
lời biện bạch nào được thốt ra.

Tôi về nhà đánh đập vợ tôi liên miên. Lúc ấy, tôi nghĩ giây phút đoàn viên là giây
phút hạnh phúc nhất cuộc đời tôi nhưng không phải vậy ! Người vợ mà tôi một
mực yêu thương, người vợ tôi nghĩ là chung thủy, mẫu mực đã “ thất tiết “ . Vợ tôi
đã nhiều lần muốn giải thích nhưng ngọn lửa giận trong lòng tôi cứ cháy phừng
phực nên tôi đã không cho nàng cơ hội để giải thích. Cả những người hàng xóm
thấy vậy cũng qua giải thích cho nàng nhưng tôi vẫn một mực không tin. Tôi một
mực đánh đập nàng và những vết thương ấy cứ theo thời gian mà để lại trên làn da
của nàng. Sau khi nàng khóc lóc thảm thiết thì nàng đi vào tắm rửa sạch sẽ rồi bỏ
đi. Tiếp đến tôi không thấy nàng trở lại nữa. Tuy tôi giận vì nàng thất tiết nhưng tôi
cũng động lòng thương xót và khi tôi đang kiếm tìm nàng thì nghe dân làng bảo
rằng nàng đã gieo mình xuống sông tự vẫn để chứng minh nàng trong sạch. Một


đêm ấy, tôi cố gắng vớt nàng lên để chôn nhưng tìm mãi không được. Một đêm, tôi

và con trai ngồi buồn bã trước ngọn đèn dầu, bất chợt đứa con trai thốt lên : “ Cha
Đản lại đến kìa “ . rồi chỉ tay vào bóng tôi in trên vách. Lúc ấy tôi chợt hiểu ra tất
cả và ân hận vô cùng. Lúc ấy, tôi mới thấu được nỗi oan của vợ tôi. Hóa ra cái
bóng ấy nàng đã gửi vào những tram tư, yêu nhớ khôn nguôi khi tôi còn ở chiến
trường đồng thời cũng là khát vọng của một người cha dù chỉ là trong tâm trí. Hơn
hết, cái bóng đã trơ thành chỗ dựa tinh thần của nàng. Lòng tôi lại đau như cắt khi
nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng của nàng khi bị tôi đánh đập. Cảnh còn mà người mất,
giá như lúc ấy tôi cho vợ tôi cơ hội để giải thích, giá như tôi chịu tin là nàng chung
thủy và giá như nàng không tự vẫn…Mất đi nàng, cuộc đời tôi trở nên u ám, đen
tối, tôi sẽ không bao giờ thấy được bóng dáng người vợ của tôi nữa và gia đình của
tôi tan vỡ từ ấy,…

Vài hôm sau, có chàng trai xưng là Phan Lang đến tìm tôi và kể lại mọi chuyện
nhưng tôi không tin. Sau đó anh ta đưa ra chiếc hoa vàng của vợ tôi thì tôi mới tin
là sự thật. Phan Lang bảo tôi lập đàn giải oan và tôi làm theo. Quả nhiên, tôi nhìn
thấy nàng ấy ngồi trên chiếc kiệu hoa đứng giữa dòng sông, lúc ấy tôi vội gọi thì
tiếng nàng vọng vào “ Thiếp cảm ơn đức của Linh Phi, đã thề sống chết cũng
không bỏ. Đa tạ tình chàng nhưng thiếp không thể trở về nhân gian nữa ! “

Trong phút chốc, mọi thứ tan biến.Một sự ân hận da diết đã giày vò tôi. Chỉ vì một
cơn ghen mù quáng mà tôi đã đánh mất người vợ này. Sai lầm của tôi đã vô
phương cứu chữa. Mong sao các cặp phu thê có thể tin tưởng lẫn nhau để mang lại
cho nhau cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Bài làm 4:

Tôi là Trương Sinh. Tôi sẽ kể cho mọi người nghe sai lầm lớn nhất trong cuộc đời
tôi , đó là sai lầm tôi làm tôi rất ân hận và mãi mãi không thể nào quên được .



Tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả ở Nam Xương. Ở làng tôi ,
có một cô gái tên là Vũ Thị Thiết dung mạo xinh đẹp , tính tình lại thùy mị nết na
.Tôi vì mến những tính tốt đó của nàng , bèn xin với mẹ đem trăm lạng vàng cưới
về làm vợ . Tôi thì có tính đa nghi phòng ngừa quá mức nên nàng rất giữ gìn
khuôn phép, không bao giờ để vợ chồng bất hòa. Chúng tôi sống với nhau rất hòa
thuận, hạnh phúc .

Nhưng chúng tôi hạnh phúc chưa được bao lâu thì triều đình bắt lính đi đánh giặc
Chiêm . Tuy tôi là con nhà hào phú nhưng tôi không có học nên tên tôi đành ghi
trong sổ lính . Trước khi đi mẹ tôi dặn : ” Nay con phải tạm ra tòng quân , phải biết
giữ mình làm trọng , gặp khó nên lui , lường sức mà tiến , đừng nên tham miếng
mồi mà mắc vào cạm bẫy ! Có thế thì mẹ ở nhà mới khỏi lo lắng cho con được ” .
Tôi liền quỳ xuống đất và vâng lời mẹ . Vợ tôi thì rót chén rượu đầy tiễn tôi rằng :
” Chàng đi chuyến này , thiếp chẳng mong đeo được ấn phong hầu , mặc áo gấm
trở về quê cũ , chỉ xin ngày về mang chư. bình yên . Dù có thư tín hàng ngàn , cũng
không sợ có cánh hồng bay bổng ” . Nàng nói đến đây , tôi và mọi người đều rơi
nước mắt . Tôi đưa mắt nhìn cảnh vật còn như cũ , mà lòng đã nhuộm mối tình
muôn dặm , tôi đành từ biệt mọi người để ra trận . Lúc đó , vợ tôi có mang , sau khi
xa tôi vừa đầy tuần , thì sinh ra một đứa con trai đặt tên là Đản . Thắm thoát đã nửa
năm , mẹ tôi vì nhớ tôi mà đã mất , vợ tôi lo việc ma chay tế lễ , lo liệu cho mẹ tôi
như cha mẹ đẻ của nàng ấy . Khi tôi trở về , tôi nghe tin mẹ tôi đã qua đời , không
có nỗi đau nào như nỗi đau mất mẹ . Trong lòng tôi lúc ấy hụt hẫng vô cùng .
Nhưng tôi cũng hạnh phúc khi đứa con đầu lòng của mình đã bập bẹ biết nói . Khi
tôi biết tin mẹ mất , tôi liền bế bé Đản đi thăm mộ . Nhưng khi ra đến đồng , bé
Đản không chịu và quấy khóc . Tôi liền dỗ dành : ” Nín đi con , đừng khóc . Cha
về , bà đã mất , trong lòng cha buồn khổ lắm rồi ” . Bé Đản ngây thơ nói : ” Ô hay ,
thế ông cũng là cha tôi ư ? Ông lại biết nói , không giống cha tôi trước kia chỉ nin
thin thít ” . Tôi ngạc nhiên gạn hỏi , bé Đản nói : ” Trước đây , thường có một
người đàn ông , đêm nào cũng đến , mẹ Đản đi cũng đi , mẹ Đản ngồi cũng ngồi ,
nhưng chẳng bao giờ bế Đản cả ” . Tính tôi hay ghen , nghe con nói vậy , tôi liền

nghi oan cho vợ là thất tiết . Khi về đến nhà , tôi liền đánh đập và mắng nàng
không một chút thương tiếc . Tuy rằng nàng giải thích cho tôi nghe , nhưng tôi vẫn
không quan tâm , mặc cho những người hàng xóm can ngăn và giải thích cho vợ
tôi nhưng cái đa nghi trong lòng tôi gần như đã khống chế đầu óc tôi . Tôi lúc đó


không thể nào tin tưởng vợ mình được . Tôi còn không cho nàng một cơ hội để giải
thích , mà còn đánh đập nàng . Những hành động đó đã tổn thương đến tinh thần
và thể xác của vợ tôi . Lúc đó đã xế chiều , tôi chỉ thấy vợ tôi ngồi khóc lóc , rồi
nàng vào tắm gội chay sạch , và bỏ đi ra khỏi nhà . Một lúc sau , tôi nghe tiếng bà
con hàng xóm gọi tôi , nói với tôi rằng vợ tôi đã gieo mình xuống sông mà chết .
Tôi tuy giận nàng thất tiết nhưng cũng vì thời gian tôi đi đánh giặc , nàng đã chăm
sóc cho mẹ tôi nên cơn giận cũng nguôi bớt phần nào . Một đêm phòng vắng vẻ ,
tôi ngồi buồn bã , chợt đứa con nói rằng : ” Cha Đản lại đến kìa ” . Tôi liền hỏi bé
Đản đâu , nó chỉ bóng chàng ở trên vách rồi nói : ” Đây này ” . Lúc đó tôi mới thất
tỉnh ra , thì ra người đàn ông đêm nào cũng đến , mẹ Đản đi cũng đi , mẹ Đản ngồi
cũng ngồi , đó chỉ là cái bóng của vợ tôi . Bấy giờ tôi mới tỉnh ngộ , là do tôi quá
hồ đồ và vội vàng mà dẫn vợ tôi đến con đường chết . Đã vậy tôi còn làm cho bé
Đản không có mẹ . Bây giờ hạnh phúc gia đình của tôi cũng biến mất chỉ vì sự mù
quáng của tôi .

Một hôm có một chàng trai xưng là Phan Lang ở cùng làng với vợ tôi . Cậu ấy nói
với tôi rằng đã gặp vợ tôi và kể cho tôi cái chết oan của nàng . Tôi thì sao có thể tin
một chàng trai mới gặp vậy chứ , sau đó anh ta liền rút ra chiếc trâm hoa vàng , thứ
tôi đã tặng cho vợ tôi ngày xưa . Giờ đây tôi liền tin những lời Phan Lang nói . Anh
ta nói với tôi hãy lập đàn tràng đen ba ngày đem ở bến Hoàng Giang để có thể gặp
vợ mình . Quả thật tôi đã gặp vợ mình , nàng đứng trên một cái kiệu hoa giữa dòng
, lúc ẩn lúc hiện . Tôi liền gọi nàng , nàng vẫn giữa dòng và nói vọng vào : ” Thiếp
cảm ơn đức của Phi Linh , đã thề sống chết cũng không bỏ . Đa tạ tình chàng ,
thiếp chẳng trở về trần gian được nữa ” . Nói xong bóng nàng mờ dần và biến mất .

Bây giờ tôi không thể nào gặp nàng được nữa , trong lòng tôi hối hận , khóc không
thành tiếng . Tội của tôi thật đáng chết gấp vạn lần !

Dù gì mọi chuyện cũng đã qua , nhưng trong lòng tôi không thể nào quên được cái
khoảnh khắc ấy . Tôi chỉ muốn khuyên mọi người đừng có mà vội vàng hồ đồ như
tôi , đến lúc xảy ra chuyện thì hối hận không kịp thì đã quá muộn rồi .


ôi vội gọi thật lớn nhưng nàng vẫn ở giữa sông mà nói vọng vào:

– Thiếp cảm ơn, ơn của Linh Phi đã thề sống chết cũng không bỏ. Đa tạ tình chàng
thiếp chẳng về lại được nhân gian nữa.

Trong phúc chốc cảnh tượng tan biến. Tôi vô cùng ân hận, chỉ vì một cơn ghen mù
quáng mà tôi đã phá nát hạnh phúc gia đình, mãi mãi không cứu vãn được nữa. Tôi
mong mọi người sẽ nhìn vào tôi và rút ra bài học cho bản thân mình.



×