Tải bản đầy đủ (.doc) (14 trang)

những bài thơ tình hay nhất

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (139.47 KB, 14 trang )

Thuyền Và Biển - Xuân Quỳnh
Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển
Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi
Lòng thuyền đầy khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài đi mãi
Biển vẫn xa còn xa
Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thì thầm bao tâm tư
Bên mạn thuyền sống vỗ
Có những hôm vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ bình yên
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông dường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau rạn vỡ
Nếu phải xa thuyền rồi,
Biển chỉ còn sóng vỗ
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố


Sóng -
Xuân Quỳnh
Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau cũng thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ
Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương
Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó

Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỉ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ.
Biển - Xuân Diệu
Anh không xứng làm biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê...
Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng...
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Ðã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Ðến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt...
Cũng có khi ào ạt
Như nghiền nát bờ em
Là lúc triều yêu mến

Ngập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm biển biếc
Ðể hát mãi bên gềnh
Một tình chung không hết,
Ðể những khi bọt tung trắng xóa
Và gió về bay tỏa nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thỏa,
Bởi yêu bờ lắm lắm em ơi
Ghen – Nguyễn Bính
Cô nhân tình bé của tôi ơi !
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi và mắt chỉ
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.
Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai
Đừng hôn dù thấy cánh hoa tươi
Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ
Đừng tắm chiều nay biển lắm người.
Tôi muốn mùi thơm của nước hoa
Mà cô thường xức chẳng bay xa
Chẳng làm ngây ngất người qua lại
Dẫu chỉ qua đường khách lại qua.
Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô
Bằng không tôi muốn cô đừng gặp
Một trẻ trai nào trong giấc mơ.
Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen.
Chân cô in vết trên đường bụi
Chẳng vết chân nào được dẫm lên.

Có nghĩa là ghen quá đấy mà thôi
Thế nghĩa là yêu quá mẩt rồi
Và nghiã là cô là tất cả
Cô là tất cả của riêng tôi .
Lá thư tình không gửi
Thuở lá thư đầu muốn gởi cho em,
Anh mười tám nhưng sao còn nhát thế.
Thư viết bao lần chưa trao đã xé,
Lời tỏ tình nắn nót vẫn còn run.
Nghe nói: Yêu thương chọn giấy màu hồng,
Mà tha thiết là màu xanh hy vọng,
Nhưng tuổi học trò thường yêu màu trắng,
Anh ngập ngừng chẳng biết chọn màu chi.
Nên âm thầm để ngày tháng qua đi,
Thư vẫn viết mà chưa lần dám gởi.
Một mùa xuân qua, mùa hè lại tới,
Cánh thư bỗng mấy bận đổi màu xanh
Vẫn còn nguyên màu trắng ở hồn anh,
Trang giấy trắng như chuyện tình trong trắng.
Năm học hết anh xa trường xa bạn,
Nẻo vào đời đâu có lá me bay.
Em vẫn hồn nhiên buổi sáng chia tay,
Cười với nắng giữa màu hoa phượng đỏ.
Xe lăn bánh mình xa nhau từ đó
Lá thư tình chưa gởi vẫn còn thơm.
Anh sắp qua rồi lứa tuổi măng non
Còn ấp ủ một chuyện tình măng sữa.
Anh ở miền cao mùa hè nắng lửa
Lớp học trường đời lắm nỗi buồn vui.
Có những bình minh vác cuốc lên đồi

Nhìn đất đỏ nhớ màu hoa phượng thắm
Em giữ mãi hồn anh năm mười tám
Nên xưa sau còn đỏ những bâng khuâng.
Lá thư tình đã có kẻ trao em
Giờ anh viết lại ngại ngùng không gởi
Xon - nê

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×