Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (65.57 KB, 3 trang )
Đề bài: Em hãy kể lại một câu chuyện mà em (hoặc bạn em) đã trải qua
có nội dung như câu tục ngữ:
“Có công mài sắt có ngày nên kim”
Bài làm
Hôm nay lại phải học cái môn mà tôi ghét nhất: Văn. Có lẽ từ đầu học
kỳ đến giờ, điểm văn của tôi kém nhất trong các bộ môn.
Cô Cầm nói: “Bây giờ, các bạn tổ trưởng lên trả vở văn để cả lớp viết
bài!”. Đề bài hôm nay nói về nếp sống văn minh. “Sao mà chán thế, đề bài
nào cũng rắc rối, khó nghĩ! Thôi kệ, về nhà giở mấy bài văn mẫu ra là xong,
rồi thay đổi vài tình tiết là cô giáo cũng chẳng biết đâu. Nghĩ vậy, tôi nhanh
tay chép đề bài, kẻ điểm lời phê, ... rồi hý hoáy vào chữ. Chốc chốc, tôi lại
giả vờ giở nháp ra như có bài. Bất chợt, cô tới chỗ tôi rồi hỏi: “Bài văn của
con đâu? Viết đến phần nào rồi? Thật là sợ! Tôi lúng túng đưa cho cô vở chỉ
có vài ba chữ: “Hôm nay trời nắng đẹp, tôi và Lê dắt tay nhau về nhà,... Đọc
xong, cô giận dữ nói: “Con ra ngoài nói chuyện với cô!” Tôi liền đứng dậy
và đi theo cô. Cả lớp vẫn im lặng làm bài, nhưng chắc hẳn ai cũng mang
trong lòng một câu hỏi: “Có chuyện gì vậy? Ra đến hành lang, tưởng chừng
như bị một trận mắng, nhưng không phải! Cô khuyên tôi bằng chất giọng
nhẹ nhàng:
- Con cần phải cố gắng về môn Văn không cần chú ý quá nhiều về các
môn khác. Môn Văn cũng rất quan trọng. Bộ sách “văn mẫu” chỉ dùng cho
tham khảo thôi. Từ hồi xưa, cô cũng học kém môn Văn, nhưng nhời sự giúp
đỡ của gia đình, thầy cô và bạn bè, cô đã cố gắng học giỏi Văn. Và sự thật
cô đã trở thành một cây Văn của lớp. Qua câu chuyện cô vừa kể cô mong
con sẽ cố gắng về Văn hơn. Có công mài sắt có ngày nên kim.
Rồi sau khi cô nói xong, tôi vào lớp và ngồi vào chỗ của mình. Các bạn
xung quanh nhao nhao hỏi: “Có chuyện gì thế hả Thảo?”. Tôi trả lời:
“Không liên quan tới các cậu”. Nhưng tôi vẫn kể cho Lê - cô bạn gái thân
nhất nghe. Lê nói:
- Tớ cũng nghĩ như cô. Có công mài sắt ắt có ngày nên kim. Thảo ạ”
Thời gian cứ trôi, trôi mãi. Đã đến lúc chúng tôi ra về. Trên đường về