Mùa hoa ban nở
Chuyến xe khách cuối cùng mang biển số 36L 6209 chạy từ thành phố
Thanh Hoá chỉ kịp đa Thống đến Km 35, Quốc lộ 217 thì trời đã tối mịt.Vậy là
Thống phải đi bộ 19 cây số nữa mới tới quê em.
Chiếc ba lô sinh viên giờ đã úa màu không còn rõ những hàng chữ nữa, nó
đang nằm trên đôi vai gầy bé nhỏ của Thống đã theo Thống suốt 5 năm trời còn gì.
Biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn đều đợc gửi gắm vào đó. Hôm nay, điều đặc biệt
nhất trong chiếc ba lô là một tấm bằng tốt nghiệp đại học hạng u đang thúc giục
ngời con trai vùng biên giới bớc nhanh chân để trở về với bản làng. Nơi đó có ngời
mẹ yêu thơng đang khắc khoải chờ mong con từng ngày.
Đờng về quê sao xa quá, tới hôm nay Thống mới thấy vậy. Chắc tại nó nôn
nóng đợc gặp mẹ nên muốn đốt cháy thời gian nhng càng trông mong thì thời gian
càng trôi qua chậm chạp. Một tiếng rồi hai tiếng trôi qua cảnh vật hiện ra ngày
càng trở nên quen thuộc, Thống nhận ra chính con đờng này trớc kia mẹ nắm chặt
đôi tay nó đến trờng. Kia là dòng sông Lò quê hơng, những ngày hè nóng nực,
Thống hay xin mẹ đi tắm sông và vui đùa cùng lũ bạn. Những kỷ niệm thời thơ ấu
lại ùa về làm Thống quên đi cái mệt. Thống nhớ rất rõ tiếng gà đã gáy canh ba.
Ngoài trời, đêm tĩnh mịch. năm ấy, gió mùa đông bắc tràn về sớm làm cho vùng
núi nơi biên giới vốn đã lạnh lại càng lạnh hơn. Trên bầu trời, những con vạc ăn
đêm đang kêu lên vì rét. Tiếng suối cứ róc rách hoài theo nhịp điệu của thời gian.
Những làn gió nhẹ thi nhau dội vào vách nứa của ngôi nhà sàn bé nhỏ nằm cạnh s-
ờn đồi. Thống bừng tỉnh kéo chiếc chăn đắp cho đỡ lạnh. Chợt thống nghe tiếng
nấc lên của mẹ. Tiếng nấc càng mạnh dần khi mỗi cơn gió lại rít lên : Biết lấy đâu
ra tiền để nuôi con học.
Thống cha hiểu hết nỗi khổ tâm và nỗi vất vả của mẹ nó. Nhận thức của
Thống cha đủ lớn để thấu cuộc đời của một ngời phụ nữ goá. Nên câu nói của mẹ
ban chiều cứ văng vẳng bên tai Nhà mình nghèo mẹ không đủ tiền lo cho con học
nhiều thứ nh vậy. Thế là, thế là bao nhiêu hy vọng sụp đổ trong giây lát ngắn
ngủi. Mẹ nó lại nh thế sao? Thống thầm trách mẹ và mỗi lần nh vậy Thống lại đa
ra thật nhiều giả thiết Tại sao mình lại không đợc sống trong một gia đình có đầy
đủ cả ba, lẫn mẹ ? Tại sao nhà mình cứ mãi nghèo? Tại sao mình lại không có ba ?
Tại sao ... tại sao? Trôi theo dòng suy nghĩ vẫn vơ ấy là những giọt nớc mắt tủi
hờn lăn dài trên bờ má và lăn xuống gối rồi Thống cảm thấy cuộc sống dờng nh trở
nên tẻ nhạt và khái niệm Hạnh phúc đã dần phai mờ trong mắt nó.
Ngày tháng trôi qua, Thống trở thành đứa bé ít nói , ít cời hay giấu diếm
những suy nghĩ của mình và ít tâm sự với mẹ những khó khăn vấp phải. Có lẽ vì lý
do đó mà nó trở nên vững chãi hơn hay chăng? Thống học chăm và giỏi. Nó tự
nghĩ : Học cho bản thân nó thôi, không học tốt thì mai này ai sẽ lo đợc cho nó.
Thế là Thống lao đầu vào học.
Nhà thống nghèo chỉ có hai mẹ con sống nơng tựa vào nhau trên bản làng heo
hút của vùng núi biên giới Việt - Lào. Thống lớn lên trong sự yêu thơng của mẹ và
dân làng. Mẹ thống không đợc đi học, không biết cái chữ. Tất cả tình yêu thơng
của mẹ dành cho Thống. Đó là niềm hy vọng lớn nhất của cuộc đời mẹ. Nhớ lại
hôm đi vay vốn ngân hàng cho thống đi học, mẹ Thống phải chìa bàn tay để điểm
chỉ thuế chấp mà em cảm thấy xót xa . Bố Thống hy sinh ở chiến trờng Miền
Nam năm 1975. Vào thời khắc mà đất nớc đợc giải phóng hoàn toàn chỉ còn trong
giây lát. Đúng 11 giờ 30 phút, ngày 30 tháng 4 năm 1975 ta chiếm giữ hoàn toàn
dinh Độc lập thì 10 giờ 20 phút cùng ngày bố Thống đã ngã xuống vì Tổ quốc yêu
thơng. Thống chỉ nghe mẹ kể lại qua lời kể của một chiến sĩ cùng đơn vị với bố.
Kỷ niệm cuối cùng trong đời bố còn lại là một lá th đã úa vàng pha lẫn vết máu mà
mẹ nhận đợc sau ngày bố hy sinh mẹ vẫn giữ nguyên vẹn trong chiếc hòm cũ kỹ.
Trong lá th bố Thống viết : ...Luyến ạ! Cuộc chiến này có thể kéo dài song em
hãy tin ở thắng lợi cuối cùng của dân tộc ta.Anh rất mừng đợc tin em đã có mang ,
em ráng giữ gìn sức khoẻ chăm con. Cho dù sau này trai hay gái chúng mình cũng
phải nuôi con ăn học nên ngời ....Lá th đó mẹ phải nhờ một ngời hàng xóm đọc
hộ. Nớc mắt mẹ giàn giụa theo từng dòng chữ, đôi vai gầy cứ rung lên ,rồi mẹ ngất
đi lúc nào không biết nữa.
Có lẽ vì những dòng chữ thân thơng kia đã giúp mẹ đứng vững hơn và đi đến
quyết định làm thay đổi cuộc đời của Thống - Thống lại đợc đến trờng. Một niềm
vui khôn tả tràn ngập trong con ngời của Thống .
Những ngày tháng xa mẹ, xa nhà, xa bản làng yêu dấu, cuộc sống sinh viên là
môi trờng thử thách chàng trai bé nhỏ vùng biên cơng. Chiều thứ bảy, chủ nhật
mọi ngời đều sắm sửa về với gia đình dù chỉ là một chút thời gian nho nhỏ. Còn
Thống thì khác hẳn, rất ít khi thấy nó về quê mà chỉ biết lao đầu vào học. Không
phải Thống không nhớ nhà, nhớ mẹ mà chỉ vì mẹ không đủ tiền lo cho Thống về
thăm. Mỗi cánh th đi mẹ đều dặn Nhớ giữ gìn sức khoẻ, học giỏi nghe con! ở nhà
mẹ vẫn bình thờng, đừng đi lại nhiều tốn kém nghe con.
Đã lâu lắm rồi, Thống cha một lần về quê kể từ ngày Thống bớc chân vào
cổng trờng Đại học. Chắc chẳng mấy ai tin , song đó là sự thật, một sự thật khó tin.
Thống phải lăn lội tìm kiếm thêm việc làm, lúc thì làm gia s, khi bán hàng thuê, và
cả đi đánh giày nữa ... Không biết giờ này mẹ có khoẻ không? Lúc trái gió trở trời
lấy ai chăm sóc cháo cơm? Không biết dòng sông Lò quê hơng nớc có còn trong
xanh nh trớc nữa, bạn bè Thống có còn tắm mát và nghịch ngợm nh xa? Hàng loạt
câu hỏi cứ vây quanh lấy nó.
Ngày Thống lên đờng đi học, mẹ tiễn lên xe và đa cho Thống một ống cơm
lam đi đờng cho đỡ đói. Chiếc xe từ từ lăn bánh, mẹ chẳng nói lên lời chỉ có hai
hàng nớc mắt chảy dài trên gò má. Trong đôi mắt sâu của mẹ có một tia sáng ánh
lên mà chỉ có Thống mới cảm nhận đợc mẹ muốn nói điều gì. Nghĩ đến đây,
Thống bừng tỉnh và muốn chạy thật nhanh về nhà.
Từ đằng xa có một ngời phụ nữ tuổi cũng trạc tuổi mẹ nó đang vội vã qua con
suối nhỏ với một bế rau cải địu ở trên vai.Mồ hôi ớt đầm áo,đôi mắt sâu trên khuôn
mặt khắc khổ .Thống đi bớc chậm lại nhờng đờng cho ngời phụ nữ. Nh không tin ở
mắt mình Đúng là mẹ rồi ! Chỉ khác là mái tóc mẹ đã bạc vì sơng gió. Thống
nhớ ngày còn nhỏ, mỗi lần đi chợ về, cũng với cái dáng vẻ quen thuộc ấy chắc
chắn Thống sẽ đợc một món quà từ tay mẹ. Chợt con tim Thống đập liên hồi, ngời
nó run lên, một luồng điện chạy dọc toàn thân, chân Thống khuỵ xuống đổ dồn về
phía mẹ và cất tiếng gọi : Mẹ!...mẹ ơi!... mẹ ...ơi ! Con của mẹ đã về ! Tiếng gọi
mẹ thiết tha làm vang cả một khu rừng. Thời gian nh ngừng lại, hai cánh tay gầy
của ngời mẹ hiền dang rộng khi nghe tiếng gọi mẹ! thiết tha của đứa con đã bao
ngày xa cách nay đã trở về. Cũng nh ánh sáng niềm tin và hy vọng mà Thống
muốn đêm về trao cho ngời mẹ hiền, cho bản làng biên giới Tam Thanh.
Trên các triền đồi ánh nắng ban mai toả khắp khu rừng làm ánh lên cả một
vùng ban trắng, những cánh hoa ban tơi nguyên còn đọng những hạt sơng đêm
long lanh, nh những viên ngọc lung linh huyền ảo . Một mùi hơng dịu ngọt quen
thuộc phảng phất khắp khu rừng mùa hoa ban nở .
Vĩnh Hng, tháng 4/2009
Lê Ký