Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (84.91 KB, 3 trang )
Thầy giáo Phạm Văn Hiệu giới thiệu
Các khả năng ngoại cảm của chị Vũ Thị Minh Nghĩa (Năm
Nghĩa) bắt nguồn từ tình cảm rất mực yêu quý và nhớ
thương những đồng đội đã hy sinh vì dân vì nước ở
chiến trường khốc liệt. Hiện nay chị có thể dễ dàng giao
tiếp được với các vong linh qua hình bóng và tiếng nói
để biết phần mộ của họ ở đâu cũng như danh tính và
thân nhân còn sống...
NHÀ NGOẠI CẢM VŨ THỊ MINH NGHĨA
Vũ Thị Minh Nghĩa, thường được gọi là Năm Nghĩa, bước sang
năm 2007 đến tuổi 56. Chị quê ở Thái Bình, con nhà nông, học
hết lớp 7, ra phố sống chỉ biết làm đậu và nuôi lợn, nên bà con
quen gọi là Nghĩa Đậu. Năm 1970, chị vào bộ đội, sau mấy năm
lên đến quân hàm thiếu uý. Xuất ngũ sau năm 1975. Chồng chị
cũng từng là lính lái xe Trường Sơn. Vợ chồng chị có bốn con,
hai trai hai gái, chúng đều được học hành.
Theo lời chị kể, sau khi việc gia đình tạm ổn thì trong lòng chị
dấy lên nỗi nhớ thương đồng đội khôn nguôi. Đêm đêm, chị rơi
vào giấc ngủ một cách chập chờn. Lúc nào trong đầu chị cũng
hiện ra những gì mà mình đã từng giáp mặt trong cuộc chiến
đấu vô cùng ác liệt: cảnh anh em bị thương cụt tay, cụt chân, lòi
ruột... cảnh các tử sĩ máu me đầy người, chân tay co quắp,
không người vuốt mắt khi chôn cất... Chị thức khuya để xem
các tiết mục Nh“ ắn tìm đồng đội , r” ồi sau đó lên sân thượng
ngồi hướng về phía Nam thương cảm và khóc...
Rồi chị lâm bệnh. Qua nhiều giấc mơ chị đã được tiếp xúc với
một hình bòng tâm linh mà chị gọi một cách tôn kính là “Đức
Ông (Ông Thánh). Trong m” ơ, chị đã đề đạt 2 yêu cầu với Đức
Ông nhằm cầu xin giúp đỡ: cho chị khả năng nhìn thấy hài cốt
liệt sĩ dưới mặt đất và cho phép chị trở lại chiến trường xưa để
tìm mộ đồng đội. Đức Ông đã đồng ý và để chị chết lâm sàng 12