Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (196.97 KB, 2 trang )
Ngày ấy ... Bây giờ
-Nguyễn Văn Lộc-
Hè năm ấy em rời trường rời lớp
Cứ thẩn thờ nghe tiếng nhạc ve ngân
Lòng bâng khuâng theo phượng đỏ khắp sân
Nhìn nắng hạ gom sắc chiều màu nhớ.
Nhớ người thầy lặng lẽ những sớm mai,
Hơn nửa đời lo chăm bón tương lai,
Cho thế hệ bao lớp trò thơ trẻ,
Chuyện văn chương ôm nợ suốt đời thầy.
Lại nhớ năm xưa trên suốt dặm trường,
Ngày cơm áo luôn theo người quằn quại,
Nhưng với thầy, văn chương là trẻ mãi,
Tuổi hoa niên thầy gởi lại cho trò.
Kỉ niệm xưa giờ còn lại tàn tro,
Trong kí ức đứa học trò xưa cũ,
Khắc dấu, ghi ân, không bao giờ đủ,
Cho lòng thầy, cho “Lão Hạc”, “Vũ Nương”...
Phấn trắng trên tay giải mã chuyện đời thường,
Chuyện “Vân Tiên”, “nàng Kiều”, “cô Tấm”,
Lúc bình văn, tóc thầy như bụi lấm,
Phấn trắng rơi, đôi mắt giọt lệ sầu.
Lời giảng năm xưa, thầy ơi em ngẫm mãi,
Nghe tim mình .. xao xuyến ... những yêu
thương,
Lúc “Kiều Nương” nhảy xuống “Tiền Đường”,
Em chợt hiểu... Thầy ơi, đời là thế!
Hôm chia tay, thầy ơi, em muốn nói,
Nhưng cuối cùng chỉ những lời câm,
Đến bây giờ đã biết bao năm,
Mới thấu rõ những điều thầy giảng.