Tải bản đầy đủ (.doc) (324 trang)

Kiêu hãnh và định kiến

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1012.49 KB, 324 trang )

/> chương I
Có một sự thật mà ai cũng công nhận, đấy là: một người đàn ông có một tài sản
khá hẳn sẽ muốn có một người vợ. Dù cho người ta chỉ biết rất ít về cảm nghĩ hay
quan điểm của người đàn ông như thế, khi anh ta đến cư ngụ trong vùng, sự thật
ấy đã in sâu vào đầu óc của những gia đình sống xung quanh, đến nỗi họ xem
người đàn ông này là tài sản hợp pháp của cô con gái này hay cô con gái kia của
họ. Vào một ngày, bà Bennet nói với chồng mình:
- Ông thân yêu, ông có biết tin đã có người thuê Netherfield Park chưa? Ông
Bennet trả lời rằng ông chưa biết.
Bà vợ nói tiếp:
- Có người đã đến thuê rồi. Bà Long đã đi đến đấy, và đã kể cho tôi nghe tất cả
việc này.
Ông Bennet lắng nghe và không trả lời. Bà vợ mất hết kiên nhẫn nói:
- Ông có muốn biết ai vừa dời đến không?
- Chính bà đang muốn kể cho tôi nghe đấy thôi.
Thế là đủ khuyến khích cho bà nói tiếp.
- Ông phải biết, bà Long đã cho tôi hay rằng có một công tử còn trẻ, giàu có, gốc
gác ở miền Bắc, đến thuê Netherfield. Cậu ta đã đến vào hôm thứ hai trên một cỗ
xe bốn ngựa kéo. Cậu ấy rất thích chỗ này nên đồng ý ngay với giá ông Morris
đưa ra. Và cậu ấy hẳn sẽ đến trước ngày lễ thánh Michael (ngày 29 tháng 9),
nhưng tuần tới sẽ có vài gia nhân đến trước.
- Thế anh ta tên gì vậy?
- Bingley.
- Anh ta đã có vợ hay vẫn còn độc thân?
- À, chắc là vẫn còn độc thân. Một người độc thân với khoản lợi tức lớn, bốn hay
năm nghìn bảng mỗi năm. Kể ra đó là điều hay cho mấy đứa con gái nhà ta!
1
/>- Hay như thế nào? Chuyện ấy thì có gì liên quan đến mấy đứa con gái nhà ta?
- Ông ơi! Ông phải hiểu là tôi đang nghĩ đến việc anh ta sẽ cưới một trong mấy
đứa nhà ta chứ.
- Thế anh chàng ấy có ý định như thế khi đến đây à?


- Ý định? Làm sao ông có thể nói càn như thế? Chỉ có điều rằng anh ấy có thể yêu
một trong các con ta, vì thế ông phải đi viếng thăm anh ta càng sớm càng tốt.
- Tôi chẳng thấy có cơ hội nào cả. Bà và mấy đứa có thể đi, hay là để mấy đứa tự
đi, như vậy có thể tốt hơn. Vì bà còn đẹp hơn chúng nó, tôi e rằng anh Bingley lại
mến bà hơn.
- Thôi ông ơi, ông lại tâng bốc tôi rồi. Chắc chắn tôi đã từng có thời xuân sắc,
nhưng bây giờ tôi không thể coi mình là đặc biệt. Khi một người đàn bà đã có
năm đứa con gái trưởng thành thì không nên nghĩ đến sắc đẹp của mình nữa.
- Ờ, chỉ khi nào người đàn bà ấy không có sắc đẹp gì đáng để nghĩ đến.
- Nhưng mà này, ông đi gặp cậu Bingley ngay khi anh ta đến đây nhé.
- Kể ra thì cũng quá sức tôi rồi. Bà biết đấy…
- Nhưng mà ông phải nghỉ đến mấy đứa con. Chỉ cần nghĩ một trong chúng sẽ đạt
được những gì. Ngài William và phu nhân Lucas cũng nhất quyết đi chỉ vì mục
đích ấy. Ông hẳn biết họ thường không thích thăm viếng người mới đến. Thật ra
ông phải đi, nếu không mấy mẹ con tôi không có lý do nào đến nếu như ông
không đi.
- Bà thật là cẩn thận quá đáng. Tôi tin chắc rằng anh Bingley sẽ lấy làm vui lòng
khi gặp bà, còn tôi sẽ gửi bà mang đi ít dòng để cho anh ta hiểu rằng tôi sẵn lòng
chấp nhận, nếu anh ta chọn một trong mấy đứa con gái của mình, mặc dù tôi sẽ có
ít chữ đề cao con Lizzy.
- Tôi mong rằng ông không làm như thế. Lizzy không có gi hơn những đứa kia cả,
và tôi thấy nó không đẹp bằng nửa Jane, không tươi tắn bằng nửa Lydia, nhưng
ông vẫn luôn thương nó hơn cả!
2
/>- Thế bà cho rằng những đứa kia có gì đáng giới thiệu?
- Ông Bennet, làm thế nào mà ông lại có thể sỉ nhục con cái như thế ? Ông cứ trêu
cho tôi bực mình để làm vui thôi. Ông không thông cảm cho thần kinh nhạy cảm
của tôi tí nào cả!
- Bà nhầm rồi. Tôi rất tôn trọng thần kinh của bà. Ít nhất là trong hai mươi năm
qua tôi đã nghe bà nói nhiều về thần kinh của bà đấy thôi.

- Hừ! Ông không thể biết tôi đã chịu khổ sở thế nào…
- Nhưng tôi mong bà sẽ sớm vượt qua, và tiếp tục sống để thấy nhiều thanh niên
có bốn nghìn bảng mỗi năm đến cư ngụ ở vùng này.
- Nếu có hai chục người như thế đến đây nhưng ông không chịu gặp gỡ họ thì
cũng vô ích thôi.
- Khi nào có đủ hai mươi người thì tôi sẽ đi gặp tất cả.
Cá tính của ông Bennet là sự pha trộn giữa láu lình, trào phúng châm biếm, dè
dặt, và thất thường, đến nỗi mấy chục năm sống chung vẫn không đủ cho bà vợ
hiểu nổi ông. Đầu óc của bà giản đơn hơn. Bà có tính cảm thông hẹp hòi, kiến
thức nghèo nàn, và tính khí vô chừng. Khi không được như ý, bà tưởng như mình
bị lo lắng. Cả đời bà chỉ lo mỗi việc là kiếm chồng cho năm cô con gái. Việc thăm
viếng và trao đổi chuyện phiếm là cách khuây khỏa của bà.
Chương 2
Ông Bennet là một trong số những người đi thăm viếng Bingley sớm nhất. Ông
luôn có ý định đi gặp anh, mặc dù ông luôn nói với vợ rằng ông không muốn đi.
Cho đến buổi tối sau lần gặp gỡ, bà vợ mới biết được tin này. Khi nhìn cô con gái
thứ hai đang trang trí cái mũ, thình lình ông nói với cô:
- Lizzy, bố hy vọng cậu Bingley sẽ thích cái mũ này.
Bà phật ý:
- Chúng ta không thể biết anh ta thích gì vì chúng ta không đi thăm viếng anh ấy.
Elizabeth nói:
3
/>- Mẹ quên rồi sao? Chúng ta sẽ gặp anh ta trong buổi họp mặt, và bà Long đã hứa
là sẽ giới thiệu ta với anh ta.
- Mẹ không tin bà Long sẽ làm như thế. Bà ta còn hai đứa cháu gái. Bà ta là một
con người ích kỉ, đạo đức giả, không tin được.
Ông Bennet xen vào
- Tôi cũng không tin, nên tôi thấy mừng rằng bà không có ý nhờ vả bà ấy.
Bà Bennet không màng trả lời, nhưng không thề dằn lòng, bà quay sang mắng các
cô con gái.

- Kitty, đừng có ho mãi như thế. Phải thương lấy thần kinh mẹ một chút. Mẹ
muốn vỡ đầu ra đây này.
Ông bố đế vào:
- Kitty ho không được kín đáo gì cả, ho không đúng lúc.
Kitty trả lời một cách khổ sở:
- Con đâu có vui gì mà ho như thế chứ.
- Khi nào thì đến buổi dạ vũ của con?
- Hai tuần nữa.
Bà mẹ thảng thốt nói:
- À thì ra thế. Bà Long sẽ chỉ trở lại ngày trước đấy, nên bà không thể giới thiệu
anh ấy, vì bà vẫn chưa quen biết gì anh ta cả.
- Vậy thì bà có lợi thế hơn so với bạn của bà, cứ giới thiệu Mr Bingley với con
nhỏ.
- Không thể được, ông ạ, không thể được, khi tôi vẫn còn chưa quen biết anh ta.
Sao ông có thể đùa cợt như thế?
- Tôi khen bà đã thận trọng. Hai tuần thì có quá ít thời gian để làm quen. Ta
không thể biết người mà ta mới quen nghĩ gì chỉ sau có hai tuần, Nhưng nếu ta
không bạo dạn, người khác sẽ đánh bạo làm. Dù sao đi nữa bà Long và hai cô
cháu cũng muốn thử thời vận. Nếu ta không tiến tới, bà ta sẽ cho rằng ta có ý
4
/>nhường, bà ta sẽ nắm lấy cơ hội.
Các cô gái nhìn chằm chằm ông bố. Bà Bennet chỉ nói:
- Vô lý, thật vô lý!
- Bà nói thế có nghĩa gì? Bà có nghĩa rằng cách thức giới thiệu và sự căng thẳng
trong việc này là vô lý không? Tôi không thể đồng ý với bà về điểm này. Mary
con có ý kiến gì không? Bố biết con thích suy nghĩ chín chắn, thích đọc sách hay,
lại hay trích dẫn từ sách vở mà.
Mary muốn nói điều gì đấy hợp lý, nhưng không thể nghĩ ra.
Ông tiếp:
- Trong khi Mary đang tìm ý, ta hãy trở lại cậu chuyện anh chàng Bingley.

Bà vợ cao giọng:
- Tôi quá mệt vì cái tên Bingley này rồi.
- Tôi lấy làm tiệc nghe bà nói như thế, nhưng tại sao bà không nói lúc trước? Nếu
sáng nay tôi biết như vậy, chắc chắn tôi đã không đi gặp anh ta. Thật là vô phúc,
nhưng vì tôi đã gặp anh ta, bây giờ chúng ta không thể tránh khỏi mối quen biết
này.
Sự kinh ngạc của các cô gái chính là điều mà ông mong muốn; riêng bà Bennet
còn kinh ngạc hơn cả các cô con gái, tuy nhiên sau những khoảnh khắc xáo động
là niềm vui; bà cho rằng đấy là việc bà vẫn hằng mong muốn.
- Ông Bennet yêu dấu, ông tốt bụng làm sao! Nhưng tôi biết cuối cùng tôi vẫn
phải thuyết phục ông. Tôi biết rõ ông rất thương các con, nên ông không thể bỏ
qua mối quen biết như thế này. Thật là tôi vui quá! Kể ra ông đùa như sáng nay
cũng hay, ông đi mà không nói một lời nào cho đến tận bây giờ.
Ông Bennet quay qua Kitty và nói:
- Kitty, bây giờ con có thể ho tùy thích.
Ông vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, cảm thấy mệt mỏi vì những lời phấn khích
của bà vợ.
5
/>Khi cánh của phòng đã đóng lại, bà bảo các con:
- Thấy không, các con có một người cha tuyệt vời. Mẹ không hiểu các con sẽ đền
đáp tấm lòng chăm lo của bố các con ra sao, ngay ngay cả mẹ cũng không biết.
Mẹ không ngại cho các con biết, với tuổi bố mẹ bây giờ tạo mối quen biết mới
mỗi ngày thì không lấy gì làm dễ chịu, nhưng bố mẹ sẵn lòng làm tất cả mọi
chuyện vì các con. Lydia, mặc dù con là con út, nhưng mẹ tin chắc cậu Bingley sẽ
khiêu vũ với con trong buổi dạ vũ sắp tới.
Lydia nói cứng cỏi:
- Con không sợ. Tuy con là út nhưng con cao hơn các chị.
Và trong cả buổi tối còn lại họ thi nhau phỏng đoán khi nào Mr Bingley sẽ đến
thăm ông Bennet để đáp lễ, và bàn bạc nhau bao giờ thì có thể mời anh đến dùng
bữa tối.

Chương 3
Tuy thế, qua ông chồng bà Bennet không thể biết được gì nhiều về Mr Bingley,
ngay cả với sự trợ giúp của năm cô con gái. Họ hỏi han ông đủ mọi cách, với mọi
câu hỏi, mọi phỏng đoán thần kì, mọi giả định mơ hồ, nhưng ông đều né tránh tất
cả. Cuối cùng họ đành phải chấp nhận thông tin gián tiếp từ bà hàng xóm Lucas.
Tin tức bà đưa ra đều rất thuận lợi. Ngài William đặc biệt có cảm tình với Mr
Bingley. Anh là một thanh niên còn khá trẻ, rất đẹp trai và vô cùng dễ mến, và
nhất là anh định dẫn theo rất nhiều người đến tham gia buổi dạ vũ. Không có gì có
thể tuyệt hơn. Ý thích khiêu vũ là bước đầu tiến đến một cuộc tình, thế là ai nấy
tha hồ kì vọng vào con tim anh.
Bà Bennet bảo chồng:
- Nếu tôi chỉ cần thấy một đứa con gái có cuộc sống hạnh phúc ở Netherfield,
thêm bốn đứa kia đều có mối lương duyên tương tự, thì tôi không còn ước ao điều
gì nữa.
Vài ngày sau, Bingley đáp lễ chuyến thăm viếng của ông Bennet, và trong mười
phút ngồi cùng ông trong phòng đọc sách, anh hy vọng được phép gặp các cô gái,
6
/>mà anh đã nghe người khác ca ngợi về vẻ đẹp của các cô, nhưng anh chỉ gặp được
ông bố. Các cô thì may mắn hơn, vì có thể quan sát anh từ của sổ tầng trên, thấy
anh mặc một áo choàng màu lam và cưỡi một con ngựa ô.
Sau đấy là lời mời dùng bữa tối, và bà Bennet vội sắp đặt nhiều việc trước khi
nhận được lời đáp. Mr Bingley có việc bận phải đi đến London vào ngày kế nên
không thể nhận lời mời. Bà Bennet bị hụt hẫng. Bà không thể tưởng được anh có
việc gì quan trọng tại thành phố ngay sau khi đến ngụ tại Hertfordshire. Bà bắt đầu
lo rằng anh có thể lượn lờ từ nơi này qua nơi khác mà không chịu định cư ở
Netherfield. Phu nhân Lucas phải trấn an bà, cho rằng Bingley chỉ đi London để
mời bạn bè đi dự buổi dạ vũ. Chẳng bao lâu, có tin nói rằng Mr Bingley sẽ dẫn
theo mười hai quý cô và bảy công tử cùng đến dự. Các cô gái đau khổ khi nghe số
đông phụ nữ đến thế, nhưng đến buổi sáng trước đêm dạ vũ được nghe rằng thay
vì mười hai, anh chỉ dẫn đến sáu người từ London, năm chị em và một cô em họ.

Khi buổi dạ vũ bắt đầu, tất cả chỉ có năm người: Mr Bingley, hai chị em của anh,
người chồng của cô chị, cùng một thanh niên khác.
Mr Bingley có ngoại hình bắt mắt và tư thái phong nhã. Gương mặt ưa nhìn, cử
chỉ ung dung chân thật. Hai người chị em của anh trông chững chạc, có phong
cách của lối xử sự dứt khoát. Người anh rể, ông Hursy, chỉ có vẻ nhã nhặn. Nhưng
người bạn, tên là Darcy, chẳng bao lâu đã thu hút sự chú ý của cả gian phòng, bởi
vóc dáng cao ráo, đẹp trai, tao nhã; và trong vòng năm phút sau khi anh ta bước
vào đã có lời xầm xì rằng lợi tức mỗi năm của anh lên đến mười nghìn mỗi năm.
Mấy ông thì cho rằng anh có dáng vẻ cân đối, còn các bà thì cho rằng anh còn đẹp
trai hơn cả Bingley. Cả nửa buổi tối ai cũng có thiện cảm với anh. Sau đấy, chính
cử chỉ của anh khiến nhiều nguời khinh ghét. Họ cho rằng anh kiêu hãnh, anh ở
trên cao hơn nhóm bạn bè của anh, không hòa đồng cùn vui với mọi người. Ngay
cả bất động sản lớn lao của anh tại Derbyshire, anh vẫn có nét mặt hãm tài, khó
chịu, không đáng d0ược so sánh với người bạn của mình.
7
/>Chẳng bao lâu Bingley đã làm quen với mọi người quan trọng trong căn phòng.
Chàng tỏ ra sôi động không kiểu cách, khiêu vũ với mọi bản nhạc, tỏ ra không
thỏa mãn khi thấy buổi dạ vũ chấm dứt quá sớm, cho biết sẽ tổ chức một buổi dạ
vũ khác ở Netherfield. Giữa chàng và người bạn quả là hai thái cực! Mr Darcy chỉ
khiêu vũ một lần với bà Hurst và một lần với cô Bingley, không muốn được giới
thiệu với những phụ nữ khác, sau đấy chỉ đi vòng quanh, thỉnh thoảng nói chuyện
với vài người trong nhóm. Mọi người nhanh chóng nhận ra tính cách của anh.
Trên thế gian này, có lẽ anh là con người khó chịu nhất, khó chịu nhất và mọi
người đều mong anh chàng đừng trở lại nữa. Riêng bà Bennet thì có ác cảm nặng
nhất; bà cảm thấy bực tức do anh đã khinh rẻ một trong các cô con gái bà.
Vì số phụ nữ đông hơn nam giới, Elizabeth Bennet phải ngồi ngoài trong hai bản
khiêu vũ, và trong thời gian ấy Darcy nói chuyện với Bingley khi đứng khá gần
cô, nên cô nghe lỏm được.
Mr Bingley muốn ép bạn mình tham gia khiêu vũ thêm.
- Này Darcy, cậu phải khiêu vũ chứ. Tớ không thích thấy cậu đứng đây với điệu

bộ buồn tẻ như thế. Khiêu vũ mà vui với người ta.
- Tớ không thích. Cậu biết tớ ghét khiêu vũ, trừ khi với người đã quen biết đặc
biệt. Tớ không thể chịu được đám người này. Chị em của cậu đã có người đi cặp,
còn tớ thấy khiêu vũ với những phụ nữ khác trong phòng như là một cực hình.
- Tờ không khó tính như cậu. Thú thật trong đời mình chưa bao giờ gặp những
người dễ thương như thế này, có vài người đẹp tuyệt vời.
Darcy nhìn cô con gái đầu lòng của gia đình Bennet:
- Cậu chỉ nhảy với những cô gái đẹp trong phòng này.
- Cô ấy là người đẹp nhất trong những người mà mình đã gặp! Nhưng cô em rất
xinh, rất dể thương ngồi sau cậu đấy. Cho phép mình nói với bạn nhảy của mình
giới thiệu cô ấy với cậu.
Darcy quay người nhìn Elizabeth một thoáng, bắt lấy tia nhìn của cô, rồi quay đi
8
/>lạnh lùng nói:
- Cậu có ý gì vậy? Cô ta trông cũng được, nhưng không đủ xinh để lôi cuốn tớ,
còn tớ cũng không thích theo đuổi những phụ nữ đã bị đàn ông khác chán chê. Cậu
nên ra với bạn nhảy của mình đi, đừng phí thời gian với tớ.
Bingley nghe theo lời khuyên của bạn. Darcy bước đi; và Elizabeth ngội yên một
chỗ, không còn chút cảm nghĩ thân thiện về anh chàng. Nhưng sau đó cô vui vẻ kể
lại chuyện này cho cô bạn nghe, vì tính cô thích đùa cợt, lấy làm vui với mọi
chuyện kì khôi.
Nhà Bennet hài lòng với buổi dạ vũ. Bà Bennet nhận thấy cả đám người tham dự
đều mến cô con gái lớn của bà. Bingley đã khiêu vũ với cô hai bản, và cô trở nên
nổi bật trong số các em gái. Qua đó Jane cảm thấy hài lòng như bà mẹ, dù theo
phong cách trầm lặng hơn. Elizabeth cảm nhận được niềm vui của Jane. Mary
nghe có người nói với cô Bingley rằng Jane là người con gái toàn vẹn nhất vùng.
Riêng Catherine và Lydia có may mắn là luôn có người mời khiêu vũ, và hai cô
chỉ mong thế trong một buổi dạ vũ. Cả gia đình phấn khởi quay vể Longbourn,
ngôi làng nơi họ cư ngụ, ở đấy họ là những cư dân quan trọng. Khi về đến nhà họ
thấy ông Bennet vẫn còn thức. Chỉ cần một cuốn sách là ông quên bẵng về thời

gian, và vào dịp này ông háo hức muốn biết về buổi tối vốn đã tạo cho mọi người
nhiều háo hức tuyệt vời. Ông đã nghĩ rằng mọi ý kiến của bà vợ về anh chàng xa
lạ sẽ là bị thất vọng, nhưng ông đã nghe một câu chuyện khác hẳn.
Khi bước vào phòng bà vợ nói:
- Ông ạ, mấy mẹ con tôi có một buổi tối thật vui, một buổi dạ vũ tuyệt vời. Tôi
ước gì ông có thể đi cùng, ai nấy đều cảm mến Jane, không còn gì tuyệt hơn. Mọi
người đều khen con bé xinh xắn, riêng chàng Bingley cảm thấy nó khá đẹp, và
nhảy với nó hai bản. Tôi chỉ có thể nghĩ đến việc đấy: anh ấy đã nhảy với con bé
hai bản, chỉ có con bé là được mời nhảy đến lần thứ hai. Trước tiên, anh ta mời cô
Lucas. Tôi cảm thấy thật bực mình khi ấy, nhưng mà anh ta tỏ ra không thích con
9
/>bé ấy tí nào. Ông biết chứ, thật ra chẳng ai thích con bé ấy cả. Anh ta bị Jane nhà
ta thu hút sau khi nhảy với nó. Thế là anh chàng dọ hỏi về con bé, được người ta
giới thiệu với nó, rồi mời con bé nhảy tiếp bản thứ hai. Thế rồi bản thứ ba với cô
King, bản thứ tư với Maria Lucas, bản thứ năm với Jane lần nữa, bản thứ sáu với
Lizzy, rồi nhà Boulanger.
Ông chồng mất kiên nhẫn ngắt lời:
- Nếu anh ta có thương hại tôi thì anh ấy chỉ nên khiêu vũ phân nửa như thế! Lạy
Chúa, bà đừng kể về mấy cô gái nhảy với anh ta nữa. À! Có lẽ cứ kể rằng anh ta bị
trật khớp cổ chân trong bản đầu tiên thì hơn.
Bà Bennet tiếp tục:
- Tôi thật sự thấy thích anh ta. Anh ta thật đẹp trai! Các chị em của anh ta cũng
hấp dẫn. Trong đời tôi chưa từng thấy trang phục nào thanh lịch như loại các cô ấy
mặc. Tôi tin chắc dải đăng-ten trên áo bà Hurst…
Bà lại bị ngắt lời. Ông Bennet không muốn nghe bà kể về thời trang lòe loẹt. Thế
là bà buộc phải chuyển đề tài, và với tất cả chua cay, công thêm ít phóng đại, kể
cho ông nghe về thái độ thô lỗ của Mr Darcy. Bà tiếp:
- Nhưng ông yên tâm, Lizzy không mất mát gì khi không hợp với thị hiếu của hắn.
Anh ta thuộc hạng người khó thương nhất, một con người đáng kinh tởm, không
đáng cho ai lấy lòng. Anh ta chảnh chọe và kiêu kì không ai chịu được. Hắn ta cứ

đi lòng vòng đầu này đầu nọ, làm ra vẻ ta đây là nhất! Mà hắn có đẹp trai gì cho
cam! Tôi ước gì ông có ở đấy để cho anh ta ít lời răn! Tôi ghét cay ghét đắng anh
ta.
Chương 4
Khi chung quanh không còn ai, Jane thổ lộ với Elizabeth về tình cảm mà cô dành
cho anh Bingley, trong khi trước đấy cô có phần thận trọng trong lời khen:
- Thanh niên đúng là phải như anh ấy, chín chắn, vui vẻ, sống động. Chị chưa bao
giờ gặp người nào như thế! Thật thư thái, với vẻ gia giáo tuyệt vời!
10
/>Elizabeth đáp:
- Anh ấy còn là người đẹp trai nữa, thanh niên là phải như thế. Đúng là mẫu người
hoàn hảo.
- Chị cảm thầy hãnh diện khi được anh ấy mời nhảy lần thứ hai. Chị không ngờ
mình được anh ấy chú ý đến như thế.
- Không ngờ à! Chính em nghĩ chị xứng đáng với điều ấy. Nhưng mà đấy là sự
khác biệt lớn giữa hai chị em chúng ta. Chị luôn cảm thấy bất ngờ khi được chú ý
đến, còn em thì không bao giờ. Anh ta có mời chị nhảy thêm cũng là chuyện
đương nhiên. Hẳn anh ta nhận thấy chị xinh đẹp hơn các cô gái khác trong phòng.
Không cần có lời cảm ơn anh ta vì chuyện này. Anh ấy đúng là người dễ mến, và
em không có ý định ngăn cản chị thích anh ta. Chị đã từng mến nhiều người ngu
xuẩn hơn thế nhiều.
- Này Lizzy!
- Chị biết không? Chị rất dễ xiêu lòng trước người khác. Trong mắt chị ai cũng là
người tốt và dễ mến. Trong đời em chưa từng nghe chị chê bai người nào cả.
- Chị không muốn hấp tấp chỉ trích thiên ha, nhưng chị luôn nói thất lòng điều chị
nghĩ.
- Em biết như vậy. Chính vì vậy mà chị là một người tuyệt vời. Với tấm lòng chân
chất của chị không thể nhận ra thói điên rồ và càn bậy của người ta. Thái độ giả vờ
bộc trực thì đâu đâu cũng có. Nhưng bộc trực mà không có ý phô trương hay chủ
định như chị thì thật hiếm. Chị chỉ chú ý đến điểm tốt của mọi người để ngợi khen

mà không để ý đến cái xấu. Và như vậy chị cũng rất thích hai chị em của anh ấy
phải không? Tư cách của họ không bằng anh ấy.
- Chắc chắn không bằng, thoạt đầu chị nghĩ như vậy. Nhưng có nói chuyện với họ
mới thấy họ rất dễ mến. Bà chị sẽ sống cùng anh ấy và giúp cai quản ngôi nhà. Chị
không nhầm khi nói rằng chúng ta sẽ có một người làng giềng thật lôi cuốn như bà
ta.
11
/>Elizabeth im lặng nghe, nhưng không cảm thấy thuyết phục. Cô thấy cách cư xử
của chị em anh Bingley không phải là dễ mến. Với khả năng quan sát nhạy bén, tư
tưởng không dễ uốn nắn như cô chị, cộng thêm trí phán đoán không gì lay chuyển
được, cô cảm thấy khó chấp nhận được họ. Thật ra hai người phụ nữ này là những
người khá tốt, họ không thiếu phần hóm hỉnh khi họ vui và cũng không thiếu khả
năng làm vui lòng người khác khi họ muốn. Nhưng hai người quá kiêu hãnh và tự
cao. Họ khá đẹp, và được giáo dục trong trường dòng thành phố, có gia tài hai
mươi nghìn bảng, có thói quen tiêu xài quá mức và thích giao du với tầng lớp
thượng lưu. Do đấy về mọi phương diện họ có quyền nghĩ họ ở bậc cao và xem
thường người khác. Họ thuộc về một gia tộc danh vọng tại miền Bắc nước Anh.
Đấy là môi trường in sâu vào hoài niệm của họ hơn là gia tài của họ và cậu em vốn
đã được tích lũy nhờ kinh doanh.
Mr Bingley thừa hưởng từ ông bố một gia tài lên đến gần một trăm nghìn bảng.
Ông đã định mua bất động sản, nhưng không kịp mua thì ông qua đời. Mr Bingley
cũng có ý định tương tự, và có lúc đã chọn được nơi chốn, nhưng bây giờ anh đã
được cấp một ngôi nhà khang trang công thêm một trang viên. Nhiều người vốn rõ
tính tình của chàng vẫn không thể đoán được liệu chàng có lưu lại Netherfield suốt
đời hay không.
Các chị em của chàng thiết tha muốn chàng mua bất động sản cho riêng mình,
nhưng giờ đây tuy chỉ là người ở thuê, cô em vẫn không ngần ngại ngồi ghế chủ vị
ở bàn ăn. Bà Husrt cũng thế, vốn đã lập gia đình với nhiều trang phục hơn tài sản,
mỗi khi bà muốn bà vẫn sẵn sàng xem ngôi nhà của anh là nơi chốn của bà.
Bingley tình cờ được giới thiệu về ngôi nhà Netherfield. Anh đến xem và sau nửa

giờ xem xét bên trong và ngoài, cảm thấy thích vị trí của ngôi nhà và các phòng
chính của nó, đồng ý với mấy lời ca ngợi của chủ nhân, rồi thuận ý ngay.
Giữa anh và Mr Darcy có tình bạn rất bền vững, mặc dù tính nết hay người trái
ngược nhau. Bingley được Darcy quý mến vì tính xuề xoà, cởi mở, dễ uốn nắn,
12
/>tuy không có cơ duyên nào khác mang lại sự tương phản hơn so với bản chất của
anh, nhưng với chính mình anh không bao giờ lộ vẻ bất mãn. Bingley tin tưởng
vững chắc vào bản ĩnh của Darcy, và đánh giá cao óc phán đoán của bạn mình. Về
mặt hiễu biết thì Darcy có phần trội hơn Bingley, và tỏ ra khôn ngoan hơn. Darcy
vừa kiêu kỳ, kín đáo và cử chỉ của anh không mấy cuốn hút tuy anh được giáo dục
rất kỹ lưỡng. Về mặt này Bingley lại có phần trội hơn, dù ở đâu anh cũng được
mọi người quý mến, riêng Darcy thì cứ mãi xúc phạm thiên ha.
Cách thức hai người trò chuyện với nhau trong buổi dạ vũ biểu thị rõ nét cá tính
của họ. Bingley trong đời chưa từng gặp người con gái dễ thương và xinh xắn như
Jane. Mọi người đều tử tế và ân cần với anh. Không kiểu cách và cứng nhắc,
chẳng bao lâu anh đã làm quen được với tất cả mọi người trong phòng, riêng đối
với Jane Bennet thì anh thấy không thiên thần nào có thể đẹp hơn. Riêng đối với
được, anh thấy cả đám người này không có dáng vẻ gì đặc sắc vì thế anh chẳng
chú ý đến ai cả, và cũng chẳng được ai chú ý đến. Anh công nhận Jane là cô gái
đẹp, nhưng anh thấy cô cười quá nhiều.
Bà Husrt và cô em gái cũng nghĩ như thế, nhưng hai người vẫn mến cô, cho rằng
cô là một thiếu nữ dễ mến, hiền dịu, và không ngần ngại muốn biết thêm về cô.
Thế là Jane đã được mọi người công nhận là hiền dịu, nên qua đấy Bingley cảm
thấy được phép nghĩ đến cô mỗi khi anh muốn.
Chương 5
Cách Longbourn một quãng đường ngắn có một gia đình quen thân với nhà
Bennet. Ngài William Lucas lúc trước kinh doanh tại Meryton, tạo nên được một
sự nghiệp kha khá và được triều đình phong tước Hiệp sĩ khi ông giữ chức thị
trưởng. Có lẽ ông đã cảm nhận vinh dự này một cách quá mãnh liệt. Ông chán
ghét công việc kinh doanh và ngôi nhà của mình trong một thị trấn thương mại

nhỏ, nên ông rời bỏ cả hai và dời gia quyến về một ngôi nhà cách Meryton khoảng
một dặm. Ông đặt tên ngôi nhà là Lucas Lodge – Nhà nghỉ họ Lucas, nơi ông có
13
/>thể tự mãn coi mình là một người quan trọng, không bị ràng buộc vì chuyện làm
ăn buôn bán, chỉ chuyên chú vào việc sống cho ra vẻ với thiên hạ là một công dân
tốt. Ông hoan hỉ về tước phong của mình nhưng không lấy làm kiêu kì, ngược lại
ông quan tâm đến tất cả mọi người. Với bản chất không muốn ai bị xúc phạm, lại
thêm tính thân thiết và chiều lòng người, việc phong tước cho ông ở điện St James
đã khiến ông trở thành một người nhã nhặn.
Phu nhân Lucas là một người phụ nữ rất hiền hoà, không quá khôn ngoan nên dễ
trở thành một người láng giềng tốt của bà Bennet. Họ có vài người con. Cô con gái
đầu lòng, biết điều và thông minh, khoảng hai mươi bảy tuổi là bạn thân của
Elizabeth.
Việc các cô con gái nhà Bennet và Lucas gặp nhau để kháo chuyện vể buổi dạ vũ
là tuyệt đối cần thiết. Buổi sáng hôm sau, các cô Lucas đi đến Longbourn để nghe
tin và nói chuyện với nhau.
Bà Bennet nói với cô Lucas trong vẻ tự chủ:
- Này Charlotte, cháu bắt đầu buổi dạ vũ được thuận lợi đấy. Cháu là lựa chọn thứ
nhất của cậu Bingley.
- Đúng thế nhưng hình như anh ấy thích lựa chọn thứ hai hơn ạ.
- À cô nghĩ rằng cháu muốn nói đến Jane – Vì anh ta nhảy với con bé hai lần. Có
vẻ như anh ta mến con bé – thật ra tôi đã tin như vậy – tôi có nghe nói về điều ấy,
nhưng tôi không bíêt gì về chuyện... chuyện gì đấy về Mr Robinson.
- Có thể bà cho rằng cháu đã nghe lỏm Mr Bingley và Mr Robinson nói chuyện
với nhau, cháu đã kể cho bà nghe về chuyện này chưa nhỉ? Anh Robinson hỏi anh
ta nghĩ thế nào về buổi dạ vũ Meryton, anh ta có nghĩ rằng có nhiều phụ nữ đẹp
trong phòng không? Anh nghĩ cô nào đẹp nhất. Anh ta trả lời ngay câu cuối cùng –
À ! Chắc cô cả nhà Bennet, đúng thế không ai không đồng ý.
- Thế là anh ta đã có chủ định, dường như đấy là… nhưng rất có thể chẳng đi đến
đâu cả, cháu biết đấy.

14
/>Charlotte nói:
- Lizzy, chuyện chị nghe lỏm đạt mục đích tốt hơn chuyện của em đúng không?
Lời Mr Darcy nói không đáng cho ta nghe nhưng lời của anh ban, có phải thế
không? Tội nghiệp Eliza, phải tỏ ra chịu đựng!
- Tôi mong cháu đừng mang chuyện ấy vào đầu của Lizzy để gây bực tức vì sự
ngược đãi của anh ta. Vì anh ta là mẫu người quá khó chịu nên nếu anh ta có thích
ai thì người ấy thật vô phúc. Tối hôm qua bà Long có kể cho tôi nghe rằng anh ta
ngồi gần bà ấy trong nửa giờ đồng hồ mà không hề mở miệng.
Jane hỏi:
- Mẹ có chắc không bị nhầm chứ? Con thấy rõ ràng là anh ta có nói chuyện với bà
ấy.
- À, đấy là vì bà đã hỏi anh ta có thích sống tại Netherfield không, nên anh ta phải
trả lời, nhưng bà bảo anh ta có vẽ rất bực bội vì có người khơi chuyện.
Jane nói:
- Cô Bingley nói với con rằng anh ta không bao giờ nói năng nhiều ngoại trừ với
những người mà anh rất thân thiết. Với những người này anh to ra khá dễ chịu.
- Mẹ thấy chẳng tin chút nào. Nếu anh ta có tính dễ chịu như thế, hẳn anh ta đã
chuyện trò cùng bà Long. Nhưng mẹ có thể đoán là do đâu: mọi người đều nói
rằng do anh ta quá kiêu hãnh, và bằng cách nào đấy anh ta đã nghe nói rằng nhà bà
Long không có xe ngựa kéo và phải thuê xe cà tàng để đi vũ hội.
Cô Lucas nói:
- Cháu không màng anh ta có nói chuyện với bà Long hay không, nhưng cháu ước
phải chi anh ta khiêu vũ cùng với Lizzy.
Bà mẹ bảo Elizabeth:
- Để khi khác Lizzy, Nếu mẹ là con, mẹ sẽ không muốn khiêu vũ với anh ta.
- Con tin mẹ, và con có thể hứa chắc với mẹ sẽ không bao giờ khiêu vũ với anh ta.
Cô Lucas nói:
15
/>- Tính kiêu hãnh của anh ta không làm chị khó chịu, vì có lí do chính đáng nào

đấy. Ta không nên thắc mắc tại sao một thanh niên có nhiều thứ như thế: gia tộc
cao sang, tài sản kếch xù, lại nghĩ rằng mình cao quý. Nếu chị có thể nói, anh ta có
quyền được kiêu hãnh.
- Điều ấy rất đúng, riêng em có thể dễ dàng tha thứ cho tính kiêu hãnh của anh ta,
nêu anh ta không sỉ nhục cái kiêu hãnh của em.
Mary vẫn còn ấm ức trong ý nghĩ kiên định của cô chị:
- Em tin rằng kiêu hãnh là một khuyết điểm rất thông thường. Qua những gì em đã
đọc, em tin rằng điều này rất phổ biến, bản chất con người hay thiên về tật này.
Trong chúng ta rất ít người không có một ý nghĩ tự mãn về mặt này hay mặt khác,
hoặc có thật hoặc tưởng tượng. Phù phiếm và kiêu hãnh là hai điều khác nhau, tuy
rằng người ta thường xem hai thứ đồng nghĩa với nhau. Một người có thể cảm
thấy kiêu hãnh nhưng không tỏ ra phù phiếm. Kiêu hãnh là khi ta có ý kiến về
chính mình, phù phiếm là khi ta muốn người khác nghĩ về mình như thế nào.
Cô em nhà Lucas thốt lên:
- Nếu em được giàu có như Mr Darcy, em không cần cảm thấy kiêu hãnh như thế.
Em sẽ nuôi một đàn chó săn và mỗi ngày uống một chai rượu vang.
- Thế thì cháu sẽ uống quá nhiếu đấy, nếu tôi bắt gặp tôi sẽ thu ngay chai rượu của
cháu…
Và cuộc tranh luận kéo dài cho đến khi chia tay.
Chương 6
Thế là chẳng bao lâu những phụ nữ tại Longbourn đều đến thăm viếng
Netherfield. Họ được thăm viếng trả lễ đúng cách. Tư cách dễ mến của Jane
Bennet chinh phục bà Husrt và cô Bingley. Mặc dầu bà mẹ có thái độ không ai
chịu nổi và các em cô không đáng nói đến, họ đều muốn làm thân với cô chị. Jane
cảm thấy rất vui được quan tâm như thế, nhưng Elizabeth vẫn nhận ra vẻ kiêu kì
của bên kia trong việc đối xử với mọi người và ngay cả với Jane, nên cô cảm thấy
16
/>không thể ưa được hai người, mặc dù lòng tốt của họ đối với Jane đều có ảnh
hưởng đến tình cảm của Mr Bingley. Rõ ràng là mỗi khi hai người gặp nhau, anh
đều tỏ ra thật sự mến cô, còn đối với Jane, cô cũng thích anh nhiều hơn, nhưng cô

vui khi thấy mọi người không nhận ra điều này. Cô là kết hợp một cách mạnh mẽ
tính khí điền đạm và thái độ phấn khởi, và hai điều này che dấu sự suy đốn của
những kẻ hay chen vào chuyện của người khác. Elizabeth nói chuyện này cho
Charlotte Lucas nghe. Charlotte trả lời:
- Có thể là điều hay nếu tạo ấn tượng như thế cho thiên hạ, nhưng đôi lúc dè dặt
quá cũng bị bất lợi. Nếu một người con gái cứ che giấu mãi tình cảm của mình, cô
ta có thể sẽ đánh mất cơ hội làm anh chàng chú ý đến mình, và lúc ấy không còn
điều gì khác ngoại trừ tự an ủi khi thiên hạ cũng mù tịt như mình. Hầu như trong
mọi mối quan hệ đều cần ít nhiều cảm kích hay phù phiếm, đến nỗi nếu cứ đ6ẻ cho
mọi việc tự do phát tiển thì chẳng có gì là đãm bảo cả. Chúng ta có thể bắt đầu một
cách thoải mái – có thể một tình thương mến nhẹ nhàng cũng là tự nhiên thôi,
nhưng rất ít người trong chúng ta có thể yêu thật lòng mà không cần bên kia khích
lệ. Trong mười trường hợp, đến chín trường hợp mà người phụ nữ nên tỏ lộ niềm
cảm mến nhiều hơn tình cảm của mình. Chắc chắn Bingley mến chị của em,
nhưng anh ta có thể dừng ở đấy nếu chị ấy không giúp anh tiến thêm.
- Nhưng thật ra Jane có tỏ ý khích lệ anh ta tiến thêm, trong giới hạn mà phẩm giá
của chị ấy cho phép. Nếu em đã có thể cảm nhận được tình ý của chị ấy thì anh ta
sẽ là kẻ ngu ngốc nếu như không nhận ra.
- Eliza, nên nhớ rằng đối với tâm tính Jane, anh ta không hiểu nhiều như em đâu.
- Nhưng nếu một phụ nữ đã có cảm tình đặc biệt với một chàng trai và không cố
tình giấu giếm, anh ta cần tìm hiểu cho rõ.
- Có thể anh ấy cần phải tìm hiểu, nếu anh ta biết nhiều về cô ấy. Nhưng mặc dù
Jane và Bingley gặp gỡ nhau khá thường xuyên, không bao giờ hai người gặp
nhau được lâu. Vì họ luôn gặp nhau trong đám đông, họ không thể trò chuyện với
17
/>nhau nhiều. Vì thế Jane cần phải tranh thủ từng thời khắc để nắm bắt lấy tình cảm
của anh. Khi đã chắc chắn chiếm được trái tim của anh ta, chị có thể nhàn nhã tùy
thích trong tình yêu.
- Kế hoạch của chị tốt thật đấy, không còn gì hồ nghi ngoại trừ ước muốn hôn
phối, nếu em nhất quyết lấy một anh chàng giàu có, hoặc bất cứ anh chàng nào,

em sẽ theo cách này. Nhưng đấy không phải là cảm nghĩ của Jane, chị ấy không có
chủ ý đóng kịch. Chị ấy vẫn không chắc tình cảm của mình ra sao, hoặc là chuyện
này có hợp lý hay không? Jane chỉ mới quen biết anh ta có nửa tháng. Đã nhảy với
anh ta bốn bản ở Meryton, và chỉ gặp anh ta một lần tại nhà anh, và từ lúc ấy ăn tối
bốn lần với anh cùng với những người khác nữa. Những cơ hội này không đủ cho
Jane hiểu nhiều về anh.
- Em đúng theo cách nói của em. Nếy Jane chỉ đơn thuần ăn tối với anh, chị ấy chỉ
có thể biết anh ăn có ngon miệng không, nhưng em nên nhớ hai người đã gặp nhau
trong bốn buổi tối, bốn buổi tối có thể tạo nên rất nhiều việc.
- Vâng trong bốn buổi tối đã giúp họ thấy được họ cùng yêu thích môn giải trí nào,
nhưng về tính khí của hai người, em nghĩ họ không để lộ ra nhiều.
- À, chị thật tình mong Jane được toại nguyện, và nếu chị ấy lên xe hoa ngày mai,
chị tin rằng chị ấy chắc chắn sẽ được hạnh phúc như thể chị đã tìm hiểu về anh
trong mười hai tháng. Hạnh phúc trong hôn nhân hoàn toàn chỉ do cơ may. Nếu
hai bên đồng cảm với nhau trước đấy, hoặc tính khí hai bên tương đồng nhau trước
đấy, thì cũng không làm cho hạnh phúc thêm chút nào. Họ luôn trù định trở thành
người khác hẳn sau đó, đủ để mỗi người đều bị phiền toái vì nhau. Vì thế đối với
người mà ta sắp chia sẻ cuộc đời thì cần biết về những khuyết điểm của họ càng ít
càng tốt.
- Chị làm em buồn cười, Charlotte à, nhưng việc chị nói nghe không ổn chút nào.
Chị hẳn biết nó không ổn nên em tin là chị chẳng bao giờ hành động thế.
Trong khi bận rộn quan sát mối quan hệ giữa Bingley và chị mình, Elizabeth
18
/>không ngờ rằng mình là đối tượng đáng lưu ý trong mắt bạn của Mr Bingley.
Darcy ban đầu không mấy nhìn nhận rằng cô đẹp, anh đã thấy cô trong buổi dạ vũ
mà không hề mến mộ cô. Và sau đấy anh nhìn cô chỉ để chê bai. Nhưng chẳng bao
lâu, sau khi anh thấy rõ và kể cho bạn bè nghe rằng anh khó nhìn thấy nét đẹp nào
trên gương mặt cô, thì anh đã bắt đầu cảm nhận gương mặt cô toát lên vẻ thông
minh khác thường, qua biểu hiện đẹp đẽ từ đôi mắt huyền của cô. Khám phá này
là một điều làm anh xấu hổ không kém. Mặc dù qua con mắt nghiêm khắc của

mình anh thấy thể hình của cô kém cân đối, anh phải công nhận ra vóc dáng của
cô toát ra vẻ thanh thoát ưa nhìn; mặc dù anh chê cử chỉ của cô không phải thuộc
giới thượng lưu, nhưng anh bị tính hay bông đùa của cô cuốn hút. Về việc này cô
hoàn toàn không nhận ra – với cô anh chỉ là một người ở đâu cũng không cảm
thấy dễ chịu, la người đã chê cô không đẹp đến mức không đáng cho anh mời
khiêu vũ.
Anh bắt đầu muốn tìm hiểu thêm về cô. Để có bước đầu tiến đến việc chuyện trò
với cô, anh góp lời vào những cuộc chuyện trò của cô với người khác. Việc này
làm cô để tâm. Đấy là khi nhà Lucas tổ chức một buổi họp mặt lớn.
Elizabeth nói với Charlotte:
- Anh Darcy có ý gì thế khi anh ta góp ý vào câu chuyện em đang trao đổi với Đại
tá Forster?
- Đấy là câu hỏi mà chỉ anh được mới có thể trả lời.
- Nhưng nếu anh ta làm như thế lần nữa, chắc chắn em sẽ cho anh ta biết em nghĩ
thế nào về anh ta. Hắn có con mắt rất nhạo báng, nếu em không bắt đầu một cách
xấc xược em sẽ trở nên sợ hãi hắn mất.
Ngay sau đấy, anh chàng lại đến, mặc dù có vẻ không muốn góp lời. Cô Lucas
thách bạn mình đề cập với anh đến việc họ vừa trao đổi. Thế là Elizabeth bị thách
thức, cô quay lại anh chàng và nói:
- Ngài Darcy, ngài có cảm thấy tôi vừa phát biểu rất hay không, khi tôi trêu Đại tá
19
/>Forster rằng nên tổ chức một buổi dạ vũ ở Meryton?
- Tôi ủng hộ nhiệt tình, nhưng tôi nghĩ đây là chủ đề mà các cô luôn ủng hộ nhiệt
tình nhất.
- Anh nghiêm khắc với chúng tôi quá.
- Bây giờ đến phiên cô bị trêu, Eliza, tôi sẽ dạo nhạc mở đầu, rồi cô biết phải tiếp
nối như thế nào. – Lucas chen vào.
- Chị thật là người lạ lùng so với bạn bè – luôn luôn muốn đàn hát trước mặt mọi
người! Nếu tính cách phù phiếm của em trở thành nhạc và thơ được là do chị giúp
ích rất nhiều đấy. Nhưng em không muốn trình diễn trước mặt những người mong

muốn được xem màn trình diễn hay nhất.
Tuy nhiên, vì cô Lucas nhất quyết yêu cầu, cô nói tiếp, nhìn qua Darcy:
- Được rồi, nếu phải như thế thì đành vậy. Có một câu châm ngôn rất hay mà mọi
người ở đây đều biết : “Hãy giữ lấy hơi thở để thổi nguội cháo” nên tôi sẽ giữ hơi
thở mà hát cho hay.
Màn trình diễn của cô thật dễ thương, tuy không có gì tuyệt diệu. Sau một, hai bản
và trước khi cô có thể đáp ứng lời yêu cầu tiếp tục, tiếng dạo nhạc đã cất lên từ cô
em Mary, đứa con chất phác nhất gia đình, chuyên cần học hỏi cho kiến thức và sự
hoàn thiện, luôn luôn nóng nảy muốn biểu thị.
Mary không có kì tài hay khiếu thưởng thức, mặc dù tính phù phiếm khiến cô
chuyên cần, nó cũng tạo cho cô bộ dạng thông thái rởm và cử chỉ kiêu sa, nên điều
này cũng có thể gây xúc phạm cho người hơn là cô nghĩ. Elizabeth, xuề xòa và
chân thật lắng nghe với mọi thích thú tuy tài năng của cô em không bằng nửa cô.
Mary, vào cuối bản concerto, vui sướng muốn mua thêm vài lời ca ngợi và cảm
kích bằng những giai điệu Tô Cách Lan và Ái Nhĩ Lan, theo lời yêu cầu của các cô
em. Các cô này đang khiêu vũ ở cuối căn phòng cùng với các cô nhà Lucas và vài
ba sĩ quan.
Darcy đứng trong sự khinh bỉ thầm lặng về cách thức trải qua một buổi tối như thế
20
/>này, và thoát ra ngoài mọi cuộc trò chuyện. Anh đắm chìm trong suy nghĩ của
mình mà không để ý rằng Ngài William đang đứng kế bên, cho đến khi ông này
lên tiếng.
- Anh Darcy, kể ra cũng thật vui cho bọn trẻ! Không có gì hơn khiêu vũ. Tôi cho
khiêu vũ là cái thú tinh tế đầu tiên của xã hội tao nhã.
- Đúng vậy thưa ngài. Khiêu vũ cũng là cái mốt thịnh hành của những xã hội kém
tao nhã trên thế giới. Mọi người hoang sơ đều có thể nhảy múa.
Ngài William chỉ mỉm cười.
- Tôi tán thưởng tíêt mục trình diễn của cô bạn anh…
Ông ngừng nói một khoảnh khắc khi trông thấy Bingley gia nhập nhóm chuyện
trò, rồi tiếp tục:

- Và tôi tinh chắc rằng anh tinh thông môn khoa học nhân văn, anh Darcy.
- Tôi nghĩ rằng ngài đã thấy tôi khiêu vũ ở Meryton.
- Vâng đúng như vậy. Tôi vui thích vô cùng với quan cảnh mình mục kích. Anh có
thường khiêu vũ ở điện St James không?
- Chưa bao giờ thưa ngài.
- Anh có nghĩ rằng nên có lời tán dương đúng cách cho nơi ấy chứ?
- Đấy là lời tán dương mà tôi chưa bao giờ ban cho bất kì nơi đâu khác, nếu tôi có
thể thoái thác.
- Tôi đoán nhà anh ở trong thành phố có phải vậy không?
Darcy chỉ nghiêng người không nói.
- Có lúc tôi có ý nghĩ sống ổn định tại thành phố vì tôi thích xã hội thượng lưu,
nhưng xem chừng bầu không khí ở London không phù hợp với phu nhân Lucas.
Ông ngừng, chờ đợi một câu trả lời, nhưng anh chàng không sẵn lòng nói thêm
câu nào. Vừa lúc đấy, Elizabeth đang đi đến họ, ông chợt nảy ra ý nghĩ làm một
việc thật hào hiệp, nên ông gọi cô:
- Eliza thân yêu, tại sao cô không khiêu vũ? Anh Darcy, cho phép tôi giới thiệu cô
21
/>nương này với anh như một bạn nhảy đáng mơ ước. Tôi chắc rằng anh không thể
khước từ, khi trước mặt anh có một vẻ đẹp tuyệt vời như thế này.
Rồi nắm lấy tay cô, đáng lẽ ông đã dẫn cô đến chỗ Darcy, cái anh chàng rất đỗi
ngạc nhiên nhưng không hẳn muốn từ chối, thì cô đã lập tức thối lui và nói với
một ít bối rối:
- Thật ra , thưa ngài, tôi không có ý định khiêu vũ chút nào. Xin Ngài đừng nghĩ
rằng tôi đến đây để tìm bạn nhảy.
Với mọi khuôn phép đúng mực, Darcy yêu cầu được nhận vinh dự từ bàn tay cô,
nhưng bị khước từ. Elizabeth đã cả quyết, ngay cả Ngài William cũng không thể
lay chuyển cô dù cho ông gắng thuyết phục.
- Eliza, cô khiêu vũ quá đẹp nên thật là vô tình nếu cô không cho tôi được diễm
phúc xem cô trình diễn. Mặc dù vị này không thích tham dự cuộc chơi, tôi chắc
rằng anh sẽ không từ chối chiều ý chúng ta trong nửa giờ.

Elizabeth mỉm cười:
- Ngài Darcy chỉ lịch sự thế thôi.
- Đúng là vậy nhưng cô Elizabeth thân yêu, xét qua hoàn cảnh xui khiến, sẽ không
có gì làm lạ nếu anh sẵn lòng chiều theo ta, vì ai có thể từ chối một người như cô?
Elizabeth ném một cái nhìn tinh quái, rồi quay đi. Với anh chàng, sự chống đối đã
không gây phương hại đến cô. Anh đang nghĩ đến cô với một ít hài lòng khi cô
Bingley đi đến.
- Tôi có thể đoán ra chủ đề anh đang suy nghĩ.
- Tôi không tin như vậy.
- Anh đang nghĩ rằng không thể chịu đựng được khi trải qua nhiều buổi tối như thế
này – trong một xã hội như thế này. Thật ra tôi đồng ý với anh. Tôi chưa từng thấy
khó chịu như tối nay. Sự vô vị lại còn thêm tiếng ồn, và thêm vào đấy là thái độ kẻ
cả của những kẻ này. Tôi muốn làm gì đấy để được nghe anh lên án họ mạnh mẽ.
- Xin cô tin rằng ước đoán của cô đã hoàn toàn sai. Đầu óc của tôi đang cảm thấy
22
/>dễ chịu. Tôi đang suy tư với cả niềm vui mà một đôi mắt đẹp trên gương mặt của
một người phụ nữ đẹp có thể ban phát cho tôi.
Cô Bingley lập tức nhìn thẳng vào mật anh, tỏ ý muốn anh nói cho biết người phụ
nữ nào đã khơi dậy cho anh những suy tưởng ấy. Và Darcy gan dạ đáp:
- Cô Elizabeth Bennet!
- Cô Elizabeth Bennet! Tôi rất ngạc nhiên. Anh đã cảm mến cô ấy bao lâu rồi? Và
xin cho biết lúc nào tôi có thể chúc mừng anh?
- Đấy là câu tôi chờ cô hỏi. Trí tưởng tượng của phụ nữ thật là nhanh, chỉ trong
phút chốc nhảy từ cảm mến sang tình yêu, từ tình yêu sang hôn nhân. Tôi biết cô
có ý chúc mừng tôi.
- Không mà, nếu anh nghiêm túc về chuyện này, tôi sẽ xem như việc đã được an
bày tuyệt đối. Thật ra, anh sẽ có một bà nhạc mẫu duyên dáng, dĩ nhiên bà sẽ luôn
luôn đến sống tại Pemberly với anh.
Anh hoàn toàn lãnh đạm nghe cô nói, trong khi cô lấy làm thích thú ăn nói theo
cách này, và khi vẻ điềm tĩnh của anh cho thấy rằng cô không bị ngăn chặn, cô

càng thêm tinh quái
Chương 7
Thu nhập của ông Bennet hầu như chỉ bao gồm trọn vẹn trong hai nghìn bảng mỗi
năm. Không may cho các cô con gái, người thừa kế mặc định là một người đàn
ông có quan hệ xa. Gia tài của bà mẹ không thể bù đắp những thiếu thốn. Ông bố
bà đã hành nghề luật sư tại Meryton, và để lại cho bà bốn nghìn bảng.
Bà có một người em gái lấy ông Phillips, ông này làm thư kí cho người cha rồi nối
tiếp sự nghiệp của ông cụ. Một người em trai của bà sống tại London, làm ăn trong
ngành kinh doanh và có chút ít danh tiếng.
Làng Longburn chỉ cách Meryton một dặm, một khoảng cách thuận tiện cho
những cô gái trẻ muốn đi đến đấy ba, bốn lần một tuần để thăm viếng bà dì của họ
và nhân thể ghé qua những cửa hàng thời trang. Đặc biệt, hai cô con gái nhỏ nhất
23
/>của nhà Bennet, Catherine và Lydia, thường có những chuyến đi như thế. Tâm trí
hai cô thường ít bận rộn hơn các cô chị, nên khi không có chuỵên gì hay hơn, họ
thấy cần đi bộ đến Meryton để vui thú trong thời khắc ban mai và có thêm đề tài
nói chuyện vào buổi tối, cho dù không có tin tức gì đặc biệt họ luôn xoay sở để
biết được điều gì đó từ bà dì. Hiện giờ các cô nhận được tin về một trung đoàn lực
lượng dân quân vừa chuyển đến đóng trại suốt mùa đông, với Meryton là vị trí bản
doanh.
Những chuyến viếng thăm bà Phillips giờ phát sinh những tin tức đáng quan tâm.
Mỗi ngày họ đều biết thêm về tên của những sĩ quan và những mối quan hệ của
họ. Nơi họ đóng trại không giữ bí mật được bao lâu, nên cuối cùng các cô đều
quen biết họ. Ông Phillips đã đi thăm viếng tất cả, và việc này mở cho các cô cháu
gái một nguồn vui chưa từng có. Họ chỉ nói về các sĩ quan. Gia tài lớn lao của
Bingley, vốn gây nhiều phấn khích cho bà mẹ khi nghe nói đến, giờ trở thành vô
nghĩa dưới mắt cô gái nhỏ.
Sau khi đã nghe các cô huyên thuyên suốt một buổi sáng, ông Bennet lạnh lùng
nhận xét:
- Theo như bố thấy cách hai con nói chuyện, hai con là hai đứa con gái ngu xuẩn

nhất nước. Bố đã nghi ngờ điều này, nhưng bây giờ bố tin là thật.
Catherine bối rối không trả lời, nhưng Lydia thì hoàn toàn lãnh đạm, tiếp tục nói
về việc cô mến mộ đại úy Carter, về việc cô hy vọng được gặp anh trong ngày, vì
ngày kế anh sẽ đi London.
Bà Bennet nói:
- Ông à! Tôi ngạc nhiên khi thấy ông nghĩ rằng các con ông ngu xuẩn. Tôi có thể
khinh thường con cái của người khác nhưng không thể khinh thường con mình.
- Nếu các con tôi ngu xuẩn, tôi sẽ luôn cảm thông với chúng.
- Vâng với những việc xảy ra thì tất cả chúng nó đều rất khôn ngoan.
- Tôi có tự mãn rằng đây chỉ là một điểm mà ta không đồng ý. Tôi đã kì vọng rằng
24
/>cảm nghĩ của chúng ta trùng hợp trong mọi việc, nhưng đến bây giờ tôi phải bất
đồng ý kiến với bà khi nghĩ rằng hai đứa con gái nhỏ của chúng ta ngu xuẩn một
cách khác thường.
- Ông không nên mong các con đều có ý thức như bố mẹ chúng. Khi chúng bằng
tuổi tôi, tôi tin chắc chúng sẽ chẳng còn nghĩ đến các sĩ quan nữa. Tôi còn nhớ có
thời tôi yêu thích bộ quân phục với áo choàng đỏ, và thật ra đến bây giờ trong tâm
tư tôi vẫn còn thích. Nếu bây giờ có một anh chàng đại tá trẻ, bảnh trai, với năm
hay sáu nghìn bảng mỗi năm muốn lấy con gái tôi, tôi sẽ không từ chối. Tôi nghĩ
hôm ấy đại tá Foster trông rất lịch sự trong bộ quân phục mặc tại buổi chiêu đãi
của ngài William.
Lydia kêu lên:
- Mẹ ơi, dì con bảo đại tá Foster và đại úy Carter không đến thăm nhà cô Watson
thường như khi họ mới chuyển đến, bây giờ họ thường đứng trong phòng đọc sách
của nhà Clark.
Trong khi bà Bennet chưa kịp trả lời, người hầu mang vào cho Jane một là thư từ
Netherfield và đứng chờ phúc đáp. Mắt bà Bennet sáng lên vì vui mừng, bà hăm
hở hỏi khi cô con gái đang đọc:
- Thế nào Jane, thư của ai thế? Anh ta nói gì thế? Jane, đọc nhanh lên và nói cho
mọi người nghe, nhanh lên con yêu.

- Đấy là thư của cô Bingley.
Rồi cô đọc to lên:
“Chị thân mến,
Nếu chị không quá bộ đến thăm dự buổi ăn tối nay với Louisa và em, em e rằng
chúng ta sẽ trở nên xa cách suốt đời, vì cuộc đối đầu giữa hai phụ nữ thì không thể
kết thúc khi có xung đột. Khi nhận thư này xin chị đến ngay nhé. Ông anh em và
vài người khác sẽ ăn tối cùng các sĩ quan.
Thân ái,
25

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×