Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

KỊCH bản cửu TRÙNG đài

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (40.58 KB, 4 trang )

CỬU TRÙNG ĐÀI
Cảnh 1: Vua, Cung nữ
Vua ngồi trên ghế, một cung nữ múa, cung nữ còn lại đứng quạt cho vua
VUA - Ha ha ha… Đẹp, đẹp! Các ngươi múa đẹp lắm, ta rất thích!
KIM PHƯỢNG - Muôn tâu bệ hạ, hôm nay chẳng hay có điều chi làm người vui vẻ như vậy?
VUA - Hỏi hay lắm. Ta hôm nay vui, về việc của Cửu Trùng Đài. Ngày hôm nay, hoàng thân đã mang
đến cho ta một kẻ thiên tài. Hắn là người thợ tài hoa bậc nhất đất nước này. Có hắn, rồi đây chắc chắn
Cửu Trùng Đài sẽ được xây xong. Đến lúc đó, ta sẽ ngày ngày đưa các nàng đi hưởng lạc. Ha ha ha
ha….
KIM PHƯỢNG - Ôi, thế thì thật là phúc lớn của chị em thần thiếp, tạ ơn thánh thượng vạn tuế. Nhưng
bẩm, thần thiếp xin mạn phép được hỏi, kẻ đó là ai?
VUA - Còn ai vào đây nữa. Hắn chính là, VŨ NHƯ TÔ
Cảnh 2: Đan Thiềm, Vũ Như Tô
ĐAN THIỀM - Ông Cả, tôi mong ông mãi, giờ mới gặp được. Qủa là phúc phận trời ban. Tôi đến đây,
là để nói chuyện với ông về Cửu Trùng Đài.
VNT (gắt lên): Nếu vậy thì đi đi! Còn gì để nói? Hừ, thà ta chết, chứ không phục tùng mệnh lệnh của
một kẻ hôn quân bạo chúa, tiếp tay cho hắn và đám đàn bà ti tiện kia hưởng lạc!
ĐAN THIỀM - Ông Cả, ông hãy nghe tôi nói. Lý tưởng của ông chẳng phải là vì nước vì dân hay sao?
Lũ cung nữ kia rồi cũng sẽ chết, nhưng tác phẩm của ông sẽ lưu giữ muôn đời! Ông hãy nghe theo lệnh
vua, xây dựng Cửu Trùng Đài. Rồi đây, nó sẽ trở thành một kiệt tác, tài năng của ông sẽ được chứng
minh, và đất nước sẽ có một công trình vĩ đại bền như trăng sao, có thể tranh tinh xảo với hóa công, để
dân ta nghìn thu còn hãnh diện! Ông Cả, chẳng lẽ ông không muốn điều đó?
VŨ NHƯ TÔ - Nói thì dễ, làm mới khó. Đây, quả là một quyết định khó. Bà mau về đi, hãy để ta suy
nghĩ thêm đã.
… VŨ NHƯ TÔ đi qua đi lại suy nghĩ
VŨ NHƯ TÔ - Thôi được rồi, ta sẽ xây Cửu Trùng Đài. Đây sẽ là đóng góp của ta dành cho non sông
đất nước!
Cảnh 3: Dân, lính
Dân đang nói chuyện với nhau, lính xông vào
Lính: Toàn bộ dân làng quỳ xuống, nhận thánh chỉ vua ban. Phụng thiên thừa mệnh, hoàng đế chiếu
viết. Để phục vụ cho việc xây dựng Cửu Trùng Đài, điểm tô non sông đất nước, nay lệnh cho tất cả


người dân lập tức lên kinh tham gia xây dựng. Kẻ nào làm tốt, ban thưởng hậu hĩnh. Kẻ nào chống đối,
chém đầu không tha. Dân làng tuân chỉ.
Dân: hoảng loạn, quỳ lạy lính


Dân: Bẩm ông, xin ông rủ lòng thương. Nhà tôi chỉ còn mỗi tôi lo lắng. Tôi đi rồi, họ biết sống làm
sao. Bẩm ông, cầu ông suy xét.
Lính: Dài dòng cái gì. Của cải bây giờ, là để xây đài cả. Im lặng tuân mệnh đi.
Binh lính lôi kéo dân đi.
Cảnh 4: Người dân, Lính
Người dân cực nhọc bê các khối gạch đi, bị lính quất roi đốc thúc. Người dân quyết định nổi loạn.
Dân: Bây giờ tao không làm nữa. Chúng bay muốn chém muốn giết gì thì mặc kệ. Xây dựng điểm tô
cho non sông? Non sông giàu lên, nhưng là do máu thịt của chúng tao rơi xuống! Anh em đâu, xông
lên.
Người dân đập phá Cửu Trùng Đài
Cảnh 5: VŨ NHƯ TÔ - Đan Thiềm, Cung nữ
VŨ NHƯ TÔ - Có việc gì mà bà chạy hớt hơ, hớt hải?
ĐAN THIỀM, thở hổn hển - Nguy đến nơi rồi... Ông Cả!
VŨ NHƯ TÔ - Lạ chưa, nguy làm sao?
ĐAN THIỀM - Ông trốn đi, mau lên không thì không kịp.
VŨ NHƯ TÔ - Sao bà nói lạ? Đài Cửu trùng chưa xong, tôi trốn đi đâu. Làm gì phải trốn?
ĐAN THIỀM - Loạn đến nơi rồi. Dân gian đói kém nổi lên tứ tung. Ai ai cũng cho ông là thủ phạm.
Vua xa xỉ là vì ông, công khố hao hụt là vì ông, dân gian lầm than là vì ông, man di oán giận là vì ông,
thần nhân trách móc là vì ông. Họ muốn phá Cửu trùng đài.
VŨ NHƯ TÔ - Phá Cửu trùng đài? Không đời nào! Mà tôi thì không làm gì nên tội. Họ hiểu nhầm.
VŨ NHƯ TÔ - Tôi không trốn đâu. Người quân tử không bao giờ sợ chết. Mà vạn nhất có chết, thì
cũng phải để cho mọi người biết rằng công việc mình làm chính đại quang minh. Tôi sống với Cửu
trùng đài, chết cũng với Cửu trùng đài. Hồn tôi để cả đây, thì tôi chạy đi đâu?
ĐAN THIỀM - Ông đừng mơ mộng nữa. Dân chúng không hiểu công việc của ông. Tài kia không nên
để uổng. Ông mà có mệnh hệ nào thì nước ta không còn ai tô điểm nữa. Trốn đi! Đừng để phí tài trời.

Tôi chết đi không thiệt hại cho đời. Còn ông, ông phải đi mới được. (Có tiếng nhà đổ, tiếng cửa đổ)
(nàng chắp tay lạy). Tôi xin ông, ông nghe tôi trốn đi.
VŨ NHƯ TÔ, thản nhiên - Bà ở đây. Vậy tôi cũng ở đây, nguy biến ta cùng chịu.
Có tiếng giày dép nhốn nháo. Bọn cung nữ hốt hoảng đi vào.
KIM PHƯỢNG, khóc lóc - Làm thế nào bây giờ? Cửa điện bị chúng phá rồi! (hỏi Đan Thiềm). Đây có
cửa ra đằng sau không?
ĐAN THIỀM - Đến đây là đường cùng rồi! Đây là tử địa!
Cung nữ - Trời ơi!
Quân khởi loạn kéo vào, gươm giáo sáng lòe.


Cảnh 6:
Quân khởi loạn - Đây rồi! Vũ Như Tô! Lũ cung nữ!
NGÔ HẠCH - Quân bay, vào bắt lũ cung nữ trước.
Cung nữ, quỳ xuống - Trăm lạy tướng quân, trăm lạy tướng quân.
KIM PHƯỢNG, quỳ xuống - Chị em chúng tôi không có tội gì (Đan Thiềm bĩu môi thở dài). Kẻ hay
xúc xiểm vua là ả kia (chỉ Đan Thiềm). Chính nó mê hoặc vua. Chính nó dan díu với Vũ Như Tô, làm
uế tạp nơi cung cấm, chính nó là thủ phạm.
ĐAN THIỀM - Lũ yêu quái không được đặt để nên nhời, tướng quân nên thấu cho. Tôi không sợ chết,
nguyện xin được chết. Nhưng tôi không phải là con người bất chính, tôi nói thế không hổ với quỷ thần
hai vai, không hổ với thanh thiên bạch nhật.
ĐAN THIỀM - Tướng quân nghe tôi. Bao nhiêu tội tôi xin chịu hết. Nhưng xin tướng quân tha cho ông
Cả. Ông ấy là một người tài...
VŨ NHƯ TÔ - Đan Thiềm, bà đứng dậy. Sao bà lẩn thẩn thế, lạy cả một đứa tiểu nhân?
NGÔ HẠCH, cười ha hả - Cần thợ tài để tô điểm. Để hao hụt công khố, để dân gian lầm than.
NGÔ HẠCH, truyền - Trói cổ con đĩ già lại.
NGÔ HẠCH - Dẫn nó đi, không cho nó nói nhảm nữa (Quân sĩ dẫn nàng ra).
ĐAN THIỀM - Ông Cả ơi! Xin cùng ông vĩnh biệt. (Họ kéo nàng ra tàn nhẫn).
Cảnh 7; Những người trên, trừ Đan Thiềm
VŨ NHƯ TÔ - Xin đa tạ tấm lòng tri kỷ. Đan Thiềm, xin cùng bà vĩnh biệt. (Buồn rầu, trấn tĩnh ngay).

Đời ta chưa tận, mệnh ta chưa cùng. Ta sẽ xây một đài vĩ đại để tạ lòng tri kỷ.
VŨ NHƯ TÔ, đầy hy vọng - Dẫn ta ra mắt An Hòa hầu, để ta phân trần. Ta tội gì. Không, ta chỉ có một
hoài bão là tô điểm đất nước, đem hết tài ra xây cho nòi giống một tòa đài hoa lệ, thách cả những công
trình sau trước, tranh tinh xảo với Hóa công. Vậy thì ta có tội gì? Ta xây Cửu trùng đài có phải đâu để
hại nước? Không, không, ta không có tội và chủ tướng các người sẽ cởi trói cho ta để ta xây nốt Cửu
trùng đài...
Quân sĩ, cười ầm - Quân điên rồ, câm ngay đi không chúng ông vả vỡ miệng bây giờ. Mày không biết
mấy nghìn người chết vì Cửu trùng đài, mẹ mất con, vợ mất chồng vì mày đó ư? Người ta oán mày hơn
oán quỷ. Câm ngay đi.
VŨ NHƯ TÔ - ... Vài năm nữa, đài Cửu trùng hoàn thành, cao cả, huy hoàng, giữa cõi trần lao lực, có
một cảnh Bồng lai… xuất hiện...
Quân sĩ - Câm mồm! (Họ xúm vào vả miệng Vũ Như Tô).
Một tên lính chạy vào
Lũ quân - Bẩm tướng quân! Kinh thành phát hỏa!
VŨ NHƯ TÔ - Thế Cửu trùng đài?


Lũ quân - Cửu trùng đài ư? Cửu trùng đài sắp là một đống tro tàn!
VŨ NHƯ TÔ - Vô lý! Vô lý!
NGÔ HẠCH - Rõ quân ngu muội! Đến đầu mày chả chắc, nói chi đến Cửu trùng đài mà còn tin tưởng.
VŨ NHƯ TÔ - Đời ta không quý bằng Cửu trùng đài.
Quân sĩ - Giống vật không biết nhục.
VŨ NHƯ TÔ, nhìn ra, rú lên - Đốt thực rồi! Đốt thực rồi! Ôi đảng ác! Ôi muôn phần căm giận! Trời ơi!
Phú cho ta cái tài làm gì? Ôi mộng lớn! Ôi Đan Thiềm! Ôi Cửu trùng đài! (Có tiếng hô vui vẻ: “Cửu
trùng đài đã cháy!”).
VNT ôm đầu tuyệt vọng.




Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×