Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

hãy gửi thư cho người bạn muốn!

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (28.58 KB, 2 trang )

Gửi em- Chiếc xơng sờn thứ 7
Đã bao lần em hỏi tôi Trên đời này, anh yêu ai nhất? Tôi chỉ cời, im lặng.
Một lần em cha chịu thôi :Trong lòng anh, em là gì nhỉ?.Em là khúc xơng sờn
của anh.Sao cơ?. Em ngớc mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên. tôi bật cời rồi kể:
Theo truyền thuyết :Chúa sáng thế dùng 6 ngày để tạo ra muôn loài. Vào ngày thứ
7, khi Trái đất thoát khỏi những cơn lốc hỗn mang của vũ trụ. Từ trong bóng tối, bên
cạnh những hình hài vạn vật đang rõ nét, một ngời đàn ông đã ra đời cùng sự cô đơn.
Chúa thấy ngay lỗi lầm của mình và ông sửa chữa ngay tối hôm đó. Một lỗ hổng đợc
sinh ra để lấp đầy khoảng trống cô đơn của ngời đàn ông. từ chiếc xơng sờn thứ 7 -
Phụ nữ xuất hiện. Từ đó, đàn ông ai cũng đi tìm phần còn lại của mình, để lấp đầy
khoảng trống, để chấm dứt những cơn đau ê ẩm trong lồng ngực.
Nói rồi tôi cầm tay em, đặt môi mình lên bàn tay ấm áp của em và hỏi: Thế đấy
tha cô, cô có đồng ý trở lại lồng ngực tôi không?.Không. Em mím môi quay đi để
dấu khuôn mặt đỏ bừng. Tôi kéo em lại, ôm chặt vào lòng, hôn tới tấp lên môi cho tới
khi em kêu lên Em xin hàng. Em đồng ý.
Sau ngày cới tôi và em có một khoảng thời gian dài sống trong những ngày hạnh
phúc ngọt ngào. Nhng cuộc đời có vô số những điều khó hiểu. Những bất đồng gây
bực bội nhỏ nhặt, gặm nhấm dần mơ ớc, tình yêu của chúng tôi. Cơn lốc mu sinh bận
bịu khiến tôivà em ngày càng xa nhau. Cuộc sống gia đình trở nên nhạt nhẽo tầm th-
ờng. Những ánh mắt thân thơng trao nhau trớc kia thay thế bằng những phút giây im
lặng, dày vò trĩu nặng. Có lẽ tôi và em còn quá trẻ !?
Rồi một ngày sau cuộc cãi vã, em khóc và chạy ra khỏi nhà. Tôi hậm hực đuổi
theo. Khi em đã ở bên kia đờng, ở giữa là những dòng xe hối hả ngợc xuôi, tôi thấy em
quay lại nhìn mình gào lên Anh cha bao giờ yêu tôi cả. Giận tính trẻ con của vợ, tôi
buột miệng Còn cô, hãy xem lại mình có đáng yêu không? Cô đau phải là khúc xơng
ấy trên ngời tôi. Em nín lặng, đôi mắt dại đi ,ngấn nớc. Tiếng xe trên đờng gầm rú.
Rất lâu trên hè phố. Em quay về nhà mắt đẫm lệ, thu dọn đồ đạc. Tôi đứng trân trối,
môi run rẩy, trái tim thót lại nh vừa tuột tay làm rơi một thứ đồ pha lê quý giá. Trên
bàn là tờ giấy bị xé vội, những hàng chữ viết vội vàng nghiêng ngả,
Nếu em đã không phải là khúc xơng ấy của anh thì hãy để em ra đi. thà đợc giải
thoát còn hơn chịu đau khổ. Mỗi ngời chúng ta hãy đi tìm nửa còn lại của mình, anh


ạ.
Bảy năm trôi qua, tôi vẫn cha tái hôn. Mặc dù đã gặp rất nhiều đàn bà nhng tôi vẫn
không thể gạt em ra khỏi tâm trí. Tôi đợc biết em đã trở thành một ngời đàn bà thành
đạt,đã tái giá với một doanh nhân Canada rồi lại chia tay. Lần đầu, nghe đợc tin em lấy
chồng,tôi lồng lộn trong ghen tuông, hằn học nghỉ, dù sao đàn bà chẳng bao giờ chịu
đợc cảnh đơn chiếc. Nhng đâu đấy ẩn khuất sau năm tháng phôi pha, trong một góc
nhỏ trong một trái tim cằn cỗi,tôi vẫn chờ đợi em.
Đã có lần, tôi gặp em tại sân bay nơ diễn ra vô vàn những cuộc gặp gỡ và chia li
trong một chuyến đi đến vùng đồng cỏ Châu Phi hoang dã (Em thích nơi đó vì trong
em sự hoang dã luôn trỗi dậy). Trớc cửa lên máy bay tôi thấy em đứng lẻ loi trên lối
vào rộng thênh thang. Thân hình nhỏ bé của em nh đang bị cuốn vào hành lang sâu
thẳm, ngồn ngộn ngời. Tim đập loạn xạ, mặt nóng bừng, tay lạnh đi, tôi bỏ lại tất cả
lao trở lại. tôi reo lên từ ngoài cổng kiểm tra xuất cảnh. Đứng bên kia, bị ngăn bởi
cánh cửa và dòng ngời qua lại, tôi gọi với Chào em, em khoẻ chứ?. Em cời gật
đầu:Em không sao cả. Còn anh? Anh đã tìm thấy khúc xơng sờn của anh cha? Tôi
mỉm cời lắc đầu:Cha.
Bỗng nhiên một đám khách du lịch đi vào hành lang sâu thẳm, ngồn ngộn ngời đã
nuốt chửng em. Tôi gào, gọi tên em, chạy nh điên để đuổi theo. Chạy. chạychạy mãi.
Đến nay đã gần 10năm kể từ lần gặp cuối cùng ấy, tôi vẫn không nghe đợc tin tức
nào về em. Không tái hôn, trong căn phòng của tôi và em, trên chiếc giờng rộng thênh
thang, tôi vẫn gặp em trong những cơn mê. Trong những cơn đau nhói dội trong lồng
ngực.
Tôi vẫn chờ.
Chiếc xơng sờn thứ 7.
Em.

×