Trang nhất
Xã hội
Thế giới
Kinh doanh
Văn hóa
Thể thao
Pháp luật
Đời sống
Khoa học
Vi tính
Ôtô - Xe máy
Bạn đọc viết
Tâm sự
Rao vặt
Cười
RSS
Thế giới Văn hoá Thể thao Kinh doanh Xã hội Đời sống
T? khóa tìm ki?m
BẠN ĐỌC VIẾT
> XÃ HỘI
Thứ năm, 16/7/2009, 10:26 GMT+7
E-mail Bản In
Không hẳn cách dạy của thầy Mỹ hay hơn thầy Việt
Cách dạy này không phải là chưa được áp dụng tại Việt Nam mà đã được áp dụng rồi, vào những lúc có
dự giờ báo trước. Tôi còn nhớ mỗi khi có dự giờ thì hầu như chúng tôi phải học trước, tập trước và diễn
lại. (Thạch Huỳnh)
> Về cách 'người ta' dạy học sinh bài 'Cô bé Lọ lem'
Người gửi: Thạch Huỳnh
Tôi là sinh viên mới ra trường. Lúc nhỏ tôi cũng được thầy cô dạy cho những bài văn theo đúng "kiểu
Việt Nam". Và đúng như mọi người nói, "học trò thời xưa sợ thầy cô hơn cha mẹ" thế là tôi cắm đầu vào
những bài văn mà thầy cô đã giải sẵn để mà học và rồi được điểm cao. Cứ như thế và trở thành thói quen,
cho đến khi thi tốt nghiệp THPT tôi vẫn học môn Văn theo cách đó.
Nếu nói cách dạy của người Mỹ hay hơn cách dạy của người Việt Nam thì không hẳn như vậy. Nhưng
luôn tự hào rằng cách dạy của người Việt Nam thực sự phù hợp, thực sự hay thì lại không đúng. Tại sao
chúng ta không kết hợp 2 cách dạy này lại với nhau?
Khi trẻ còn nhỏ, ta cho chúng phát biểu ý kiến của mình như ông thầy người Mỹ đã làm sẽ làm cho trẻ
con hiểu rõ hơn về thế giới xung quanh chứ không nên để chúng mãi theo đuổi ước muốn được gặp tiên,
gặp bụt như chúng ta thường làm. Như vậy chúng sẽ ỷ lại rằng "không cần cố gắng thực hiện việc gì đó
khi gặp khó khăn mà hãy cố gắng khóc thật to để bụt nghe thấy".
Bên cạnh đó ta cũng giúp được chúng tập cách nhận xét về một đề tài, một bài văn cũng như những vấn
đề có trong bài văn đó. Khi chúng lớn hơn chút nữa (cấp 2) chúng ta sẽ dùng những gợi ý có sẵn để
hướng dẫn chúng diễn đạt ra, đồng thời khuyến khích sáng tạo. Lên cấp 3 thì hầu như mỗi em đều có khả
năng làm một bài văn cho riêng mình.
Cách dạy này không phải là chưa được áp dụng tại Việt Nam mà đã được áp dung rồi, áp dụng vào
những lúc có dự giờ báo trước. Tôi còn nhớ mỗi khi có dự giờ thì hầu như chúng tôi phải học trước, tập
trước và diễn lại. Làm như thế thì xin hỏi tốt hay không tốt cho suy nghĩ của trẻ em?
Tôi cảm thấy rất buồn và phản cảm với cách cư xử cũng như cách nói của giới trẻ ngày nay. Nhưng làm
sao để có thể thay đổi ngay tư tưởng của cả một thế hệ, để sau đó thế hệ này sẽ tạo ra một thế hệ tốt hơn?
10 năm hay 20 năm hay bao lâu nữa?