Tải bản đầy đủ (.pdf) (6 trang)

Dạy kĩ năng văn hoá Pháp trong giảng dạy thực hành tiếng cho người học

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (161.54 KB, 6 trang )

PHƯƠNG PHÁP GIẢNG DẠY v

DẠY KĨ NĂNG VĂN HOÁ PHÁP
TRONG GIẢNG DẠY THỰC HÀNH
TIẾNG CHO NGƯỜI HỌC
HOÀNG VĂN TIẾN
Học viện Khoa học Quân sự

TÓM TẮT
Văn hóa và ngôn ngữ là hai yếu tố không thể tách rời. Một người học tiếng Pháp chỉ có thể giao tiếp
thành công khi có kĩ năng văn hóa Pháp tốt. Vì vậy, trong giảng dạy ngoại ngữ nói chung, giảng dạy thực
hành tiếng Pháp nói riêng, dạy kĩ năng văn hóa phải được chú trọng và tiến hành đồng thời với việc phát
triển các kĩ năng giao tiếp.
Từ khoá: kỹ năng giao tiếp, kỹ năng văn hoá Pháp, thực hành tiếng, văn hoá

1. ĐẶT VẤN ĐỀ
Văn hóa và ngôn ngữ là hai yếu tố không thể tách
rời. Văn hóa là môi trường trong đó ngôn ngữ
được sử dụng theo các quy tắc ứng xử chung
của một cộng đồng người sử dụng ngôn ngữ
đó. Ngôn ngữ là một thành tố quan trọng hàng
đầu của văn hóa, là công cụ để ghi lại và biểu đạt
văn hóa. Nói cách khác, ngôn ngữ chứa đựng rất
nhiều kiến thức văn hóa của cộng đồng ngôn
ngữ đó. Vì vậy, người ta thường nói ngôn ngữ là
chiếc chìa khóa để khám phá một nền văn hóa và
học một ngôn ngữ là học một nền văn hóa.
Một người học tiếng Pháp chỉ có thể giao tiếp
thành công khi làm chủ được kĩ năng giao tiếp
bằng ngoại ngữ này. Kĩ năng giao tiếp bao gồm
nhiều thành tố như kiến thức ngôn ngữ, năng lực



diễn ngôn, năng lực quy chiếu, chiến lược giao
tiếp, kiến thức về ngôn ngữ xã hội học... trong đó,
năng lực văn hóa của người học đóng vai trò rất
quan trọng, thậm chí có lúc quan trọng nhất.
Trong giảng dạy ngoại ngữ nói chung và trong
giảng dạy thực hành tiếng Pháp nói riêng, chúng
tôi thấy rằng, dạy kĩ năng văn hóa phải được chú
trọng và tiến hành đồng thời với việc phát triển các
kĩ năng giao tiếp. Tuy nhiên, dạy kĩ năng văn hóa
trong quá trình giảng dạy thực hành tiếng Pháp
không phải lúc nào cũng được quan tâm đúng
mực do thiếu nguồn tài liệu tham khảo giàu kiến
thức văn hoá Pháp cũng như những hạn chế trong
phương pháp dạy của giảng viên. Bài viết này gợi
mở một số phương pháp dạy kĩ năng văn hóa cho
người học trong các giờ thực hành tiếng Pháp.
KHOA HỌC NGOẠI NGỮ QUÂN SỰ

Số 2 - 7/2016

29


v PHƯƠNG PHÁP GIẢNG DẠY

2. NỘI DUNG
Trong giáo học pháp giảng dạy ngoại ngữ hiện
nay theo đường hướng giao tiếp và hành động,
người ta đặt ra mục tiêu cao nhất là người học

có thể sử dụng ngoại ngữ một cách hiệu quả
trong các tình huống giao tiếp. Người học được
xem như là những chủ thể xã hội, phải hành động
trong các lĩnh vực của cuộc sống (nhân sự, giáo
dục, nghề nghiệp, công chúng…). Trong mỗi lĩnh
vực, người sử dụng ngôn ngữ phải thực hiện các
nhiệm vụ mang tính hành động trong các hoàn
cảnh khác nhau. Nhưng thực tế cũng chứng minh
rằng, các kiến thức về ngôn ngữ là không đủ để
đảm bảo sự thành công của một giao tiếp xã hội,
mà một yếu tố rất quan trọng, có lúc còn quan
trọng hơn cả các yếu tố ngôn từ, đó là năng lực
và cách ứng xử hợp văn hóa của người tham gia
giao tiếp. Như vậy, kỹ năng văn hóa là yếu tố củng
cố, làm cơ sở đảm bảo các hoạt động giao tiếp
ngôn ngữ luôn phù hợp với mục đích giao tiếp.
Ngôn ngữ là kênh truyền tải cơ bản các tri thức
văn minh-văn hóa của cộng đồng ngôn ngữ đó.
Trước hết, cần làm rõ một số khái niệm cơ bản
có liên quan đến quá trình dạy kĩ năng văn hóa
trong giảng dạy tiếng Pháp.
2.1. Khái niệm văn hóa (culture) - văn minh
(civilisation)
Hiện tại có rất nhiều khái niệm khác nhau, cách sử
dụng khác nhau về thuật ngữ văn hóa-văn minh
tùy theo lĩnh vực nghiên cứu, góc độ đề cập và
quan điểm của nhà nghiên cứu. Tuy nhiên, chúng
tôi xin nêu ra đây khái niệm chung nhất về văn
hóa-văn minh.
Văn hóa, theo định nghĩa của UNESCO trong Tuyên

bố Mexico năm 1982, là tập hợp toàn bộ những
giá trị vật chất và tinh thần của một cộng đồng
người, được lưu giữ từ thế hệ này qua thế hệ khác,
có giá trị khu biệt với các cộng đồng khác. Nó bao
gồm văn học, nghệ thuật, điện ảnh, sân khấu,
hệ thống các giá trị và các chuẩn mực xã hội,
tôn giáo, tín ngưỡng, phong tục và tập quán …

30

KHOA HỌC NGOẠI NGỮ QUÂN SỰ

Số 2 - 7/2016

Văn minh là tập hợp các giá trị mang tính vật chất
của một cộng đồng đạt được, nó phản ánh trình
độ phát triển của cộng đồng đó.
Trong giáo học pháp giảng dạy ngoại ngữ, một số
tác giả như Sapir (1967) et Debyser (1982) đồng
nhất hai khái niệm trên, coi chúng như là những
từ đồng nghĩa, có thể thay thế nhau. Đó là “tập
hợp các thái độ, các cách nhận thức về thế giới và
các nét khu biệt của một cộng đồng người, cho phép
cộng đồng đó có một vị trí riêng biệt trong vũ trụ”
(Sapir, 1967). Tuy nhiên, trong thực tế, thuật ngữ
“văn hóa” còn chỉ các kiến thức phi ngôn ngữ đặc
trưng và quy định cách nói năng của từng cộng
đồng người (khoảng cách giữa các người tham gia
đối thoại, cử chỉ, điệu bộ, cách xưng hô…), bộ phận
không thể dạy tách rời khỏi quá trình dạy/học

một ngoại ngữ; thuật ngữ “văn minh” bao hàm
hệ thống các kiến thức mang tính lý thuyết về
địa lý, xã hội, văn học, lịch sử, chính trị, tôn giáo,
tín ngưỡng, phong tục và tập quán… và được
giảng dạy với tư cách là một bộ môn riêng biệt
trong chương trình đào tạo một ngoại ngữ nào
đó. Trong khuôn khổ bài viết này, chúng tôi chỉ
tập trung vào quá trình giảng dạy kỹ năng văn
hóa được lồng ghép trong các giờ dạy thực hành
tiếng Pháp trên lớp cho người học.
2.2. Kĩ năng văn hóa (compétence culturelle)
- kĩ năng liên văn hóa (compétence
interculturelle)
Kỹ năng văn hoá của một người là khả năng áp
dụng hiệu quả các hiểu biết của bản thân về hệ
thống chuẩn mực, giá trị văn hoá của cộng đồng
mà anh ta là một thành viên vào hoạt động ứng
xử trong các giao tiếp xã hội với những người
xung quanh. Theo Puren (2014), trong xu hướng
phát triển xã hội đa ngôn ngữ và đa văn hoá hiện
nay, kỹ năng văn hoá được hình thành từ một số
thành tố cơ bản như hiểu biết tri thức chung của
nhân loại, kiến thức về một nền văn hoá cụ thể,
năng lực liên văn hoá, năng lực chung sống hài
hoà và hành động hiệu quả trong các giao tiếp
xã hội với những người xung quanh có văn hoá
khác biệt.


PHƯƠNG PHÁP GIẢNG DẠY v


Không có một người học nào khi tiếp xúc với
một ngoại ngữ mà lại chưa được trang bị một
chút kiến thức văn hóa nào. Trong quá trình
sinh sống, học tập, mỗi người được tiếp nhận
các kiến thức văn hóa của cộng đồng đó thông
qua việc quan sát, hoạt động hàng ngày hay học
tập. Tất cả những tri thức đó tạo cho mỗi thành
viên trong cộng đồng nắm bắt và chia sẻ hệ
thống các chuẩn mực, giá trị của cộng đồng đó
như một chuẩn quy chiếu, không tranh cãi; họ
sẽ nhìn nhận, đánh giá thế giới khách quan và
các thực tế gặp phải thông qua lăng kính của
hệ thống các giá trị, chuẩn mực quy chiếu của
cộng đồng mà họ là một thành viên; ứng xử với
những người xung quanh dưới sự chỉ dẫn, quy
định của các chuẩn mực văn hoá đó. Như vậy,
kỹ năng văn hóa trong văn hóa gốc luôn thường
trực, tham gia và chỉ đạo mọi hoạt động của mỗi
thành viên thuộc cộng đồng.
Khi một người bắt đầu học tiếng Pháp, họ đang
tiếp xúc với một nền văn hóa mới, với những hiện
thực, hệ thống các giá trị, chuẩn mực và hệ quy
chiếu mới; và họ nhận ra những nét tương đồng
và khác biệt giữa nền văn hóa mẹ đẻ và văn hóa
Pháp. Và trong quá trình tiếp xúc đó, người học
thường phải đối mặt với các cú sốc văn hóa (choc
culturel) do sự khác biệt trong tư duy, cách sống,
cách nhìn nhận thế giới khách quan và về chính
bản thân trong vũ trụ. Như một phản xạ tự nhiên,

người học có xu hướng sử dụng lăng kính văn hóa
mẹ đẻ để xem xét, đánh giá các hiện thực của văn
hóa nước ngoài trong quá trình học tiếng Pháp,
đặc biệt là đối với các khác biệt. Hơn thế, sự xem
xét, đánh giá một hiện thực nước ngoài thường
thông qua các biểu mẫu, công thức sẵn có của văn
hóa mẹ đẻ, dù cho các biểu mẫu, công thức đó
phản ánh không hoàn toàn chính xác thực tế, mà
chỉ phản ánh hiện thực một cách khái quát hóa
và sơ lược (Zarate, 1986). Sẽ là ảo tưởng nếu đặt
ra mục tiêu trong giảng dạy tiếng Pháp là hình
thành ở người học Việt Nam một kỹ năng văn hóa
Pháp giống như ở một người Pháp. Thật vậy, mục
tiêu của quá trình giảng dạy tiếng Pháp là cung
cấp cho người học hệ thống các giá trị, chuẩn
mực và các quy chiếu dựa trên các hiện thực xã

hội Pháp; giúp người học tránh cái nhìn nhận,
đánh giá chủ quan, áp đặt trước các hiện thực của
xã hội Pháp theo các chuẩn mực, quy chiếu của
văn hóa Việt Nam; loại bỏ thái độ kỳ thị với người
khác mình và có cái nhìn khách quan hơn với
chính hệ thống văn hóa gốc của bản thân; ứng
xử phù hợp về văn hoá trong các giao tiếp bằng
tiếng Pháp. Đó cũng chính là kỹ năng liên văn hóa
cần phát triển ở người học ngoại ngữ.
2.3. Dạy kĩ năng văn hóa trong giảng dạy
ngoại ngữ
Nhìn nhận từ góc độ dạy và học một ngoại ngữ,
việc học một ngôn ngữ mới không chỉ gói gọn

trong việc học các kiến thức ngôn ngữ mà còn
phải tiếp thu các kiến thức văn hóa của dân tộc,
cộng đồng sử dụng ngôn ngữ đó.
Nếu việc học tiếng Pháp diễn ra ngay tại nước
Pháp, người học được sống trong môi trường
văn hóa bản địa, tiếp xúc và đối diện với những
thực tế lạ lẫm nên để có thể giao tiếp được trong
cộng đồng xa lạ đó, người học phải luôn tự xoay
sở để tránh các cú sốc văn hóa và thích nghi với
nền văn hóa nước ngoài thông qua việc tiếp xúc
hàng ngày, quan sát và điều chỉnh dần hành vi
của mình.
Nhưng nếu quá trình học này diễn ra ngoài môi
trường sử dụng thường nhật tiếng Pháp như ở
Việt Nam, người học sẽ có mức độ tiếp xúc, tiếp
thu và thích ứng văn hóa Pháp thấp hơn. Các
thành tố văn hóa Pháp sẽ trở nên nặng nề, khó
tiếp nhận hơn vì thiếu môi trường thực tế để đối
chiếu, soi rọi và điều chỉnh cho phù hợp với các
chuẩn mực của nền văn hóa Pháp khi sử dụng
ngôn ngữ đó. Do đó, giảng viên thường tập trung
vào giảng dạy tiếng và chỉ giới thiệu sơ lược cho
người học các khái niệm văn hóa Pháp, chưa
đúng theo đường hướng liên văn hóa cần phải
thực hiện.
Từ thực tế đó, xin nêu ra một số nội dung cần
quan tâm để nâng cao hiệu quả dạy kĩ năng văn
hóa trong các giờ thực hành tiếng Pháp.
KHOA HỌC NGOẠI NGỮ QUÂN SỰ


Số 2 - 7/2016

31


v PHƯƠNG PHÁP GIẢNG DẠY

Tài liệu giảng dạy
Giáo trình sử dụng cho việc giảng dạy tiếng Pháp
dùng ở giai đoạn đầu trong các trường đại học
ngoại ngữ hay trong các trường không chuyên
ngữ ở Việt Nam thường do người bản ngữ biên
soạn và bao giờ cũng chứa đựng nhiều thành tố
văn hóa của nền văn hóa Pháp. Tuy nhiên, các giáo
trình này thường thiếu các kiến thức văn hóa đặc
thù của đất nước người học hoặc quá nhấn mạnh
đến các yếu tố văn hóa nước ngoài. Vì vậy, trong
quá trình giảng dạy ngoại ngữ, người dạy cần lựa
chọn, bổ sung các tài liệu đích thực lấy từ nhiều
nguồn của cuộc sống hàng ngày, đề cập đến các
thành tố văn hóa của cả nền văn hóa đích và văn
hóa tiếng mẹ đẻ của người học để có thể so sánh,
đối chiếu và làm rõ, bổ sung các nội dung văn hóa
đề cập đến trong giáo trình giảng dạy tiếng Pháp.
Giảng viên
Vai trò của người giảng viên là rất quan trọng đối
với việc truyền tải các kiến thức văn hóa trong
việc học tiếng Pháp. Tuy nhiên, nhiều giảng viên
dạy thực hành tiếng còn quá chú trọng vào việc
dạy các kiến thức ngôn ngữ (từ vựng, ngữ pháp,

ngữ âm, khả năng diễn đạt ...) mà không dành một
vị trí thỏa đáng cho việc truyền tải các kiến thức
và phát triển kỹ năng văn hóa Pháp. Vì vậy, giảng
viên cần nhận thức được tầm quan trọng của kỹ
năng này, thực hiện quá trình giảng dạy ngôn ngữ
kết hợp phát triển kỹ năng văn hóa ở người học
theo đường hướng giao thoa văn hóa. Giảng viên
không ngừng nâng cao trình độ, phương pháp
về phân tích, đối chiếu và so sánh văn hóa, tránh
việc liệt kê đơn thuần các hiện tượng văn hóa ở
hai nền văn hóa. Bên cạnh đó, giảng viên trau dồi
thường xuyên các kiến thức văn hóa Pháp để có
thể cung cấp chính xác, đầy đủ và cập nhật nhất
cho người học. Cần phải nói thêm, văn hóa không
phải là cái gì bất biến, nó thay đổi với thời gian,
với từng nhóm hay cộng đồng người khác nhau.
Giảng viên phải cập nhật, bổ sung và hoàn thiện
kĩ năng văn hóa Pháp của bản thân thông qua
việc học tập, theo dõi các phương tiện thông tin
đại chúng, sách báo, tạp chí. Sẽ là lý tưởng khi

32

KHOA HỌC NGOẠI NGỮ QUÂN SỰ

Số 2 - 7/2016

giảng viên được đi thăm quan, học tập thực tế
ở Pháp để được trải nghiệm «ăn, ở, sống và tắm»
trong nền văn hóa Pháp mà họ đang giảng dạy.

Người học
Người học cần nhận thức được tầm quan trọng
của các kiến thức và kỹ năng văn hóa đối với việc
học tiếng Pháp nói chung, giao tiếp tiếng Pháp
nói riêng. Trong quá trình học các kỹ năng giao
tiếp tiếng Pháp, cần chú trọng đến tính phù hợp
của các hoạt động giao tiếp ngôn ngữ với các
chuẩn mực văn hóa đích. Phải chú ý học cả cách
tư duy ngôn ngữ, cách nói của người bản ngữ
chứ không chỉ là việc đơn thuần sử dụng ngoại
ngữ để diễn đạt tư duy theo văn hóa mẹ đẻ. Tích
cực tìm tòi, nghiên cứu các phong tục, tập quán,
thói quen, tín ngưỡng của người bản ngữ trong
quá trình học thực hành tiếng trên lớp với sự
trợ giúp của giảng viên, qua phim, ảnh, tạp chí,
mạng internet và qua quan sát thực tế giao tiếp
với người Pháp nếu có điều kiện.
Đề xuất một số phương pháp dạy kĩ năng văn
hóa Pháp
Trong các giờ học, khuyến khích người học nhìn
nhận, đánh giá các hiện thực văn hóa-xã hội Pháp
được đề cập đến trong sự đối chiếu, so sánh với
văn hóa mẹ đẻ. Cần chú trọng giới thiệu các yếu
tố văn hóa Pháp vì người học không có điều kiện
tiếp xúc, khám phá, trải nghiệm trực tiếp các hiện
thực đó; nhưng vẫn khuyến khích họ giữ gìn sắc
văn hóa mẹ đẻ  ; giúp họ có thể thích ứng theo
hoàn cảnh giao tiếp cụ thể gặp phải. Ví dụ, người
học phải biết không nên đặt các câu hỏi về đời tư
của một người Pháp (tuổi tác, tình trạng hôn nhân,

con cái, thu nhập ...) vì người Pháp cho như vậy
là tò mò, dò xét trong khi đối với một người Việt
Nam thì những câu hỏi đó lại thể hiện sự quan
tâm, tình cảm gần gũi.
Luôn kết hợp rèn luyện các kĩ năng giao tiếp với
việc cung cấp các kiến thức và rèn luyện kỹ năng
văn hóa Pháp phù hợp với hoàn cảnh giao tiếp,
tránh việc sử dụng ngoại ngữ đang học để thực


PHƯƠNG PHÁP GIẢNG DẠY v

hiện các giao tiếp nội văn hóa vì giữa người dạy
và người học đều có cùng một văn hóa gốc là văn
hóa Việt Nam.
Thường xuyên tổ chức các buổi thảo luận xung
quanh các chủ đề văn hóa Pháp được đề cập đến
trong thực hành giao tiếp tiếng Pháp để giúp
người học nắm bắt các khác biệt giữa hai nền văn
hóa, và xa hơn, giúp họ tránh được các cú sốc văn
hóa trong quá trình tiếp xúc với nền văn hóa đích
này. Ví dụ như sau khi học xong một bài liên quan
đến hôn nhân của người Pháp (quan niệm, vai trò
của hôn nhân đối với gia đình, các xu hướng mới
của thanh niên Pháp ...), giảng viên có thể đưa ra
các yêu cầu đối với người học như: «Bạn suy nghĩ
như thế nào về hôn nhân trong xã hội Việt Nam?».
Khi dạy thực hành giao tiếp tiếng Pháp, cần nhấn
mạnh vào mục đích và ngữ cảnh giao tiếp thay
vì chỉ chú trọng vào dạy các cấu trúc ngôn ngữ

cứng nhắc, liệt kê từ vựng tách rời khỏi hoàn cảnh
giao tiếp. Một phát ngôn bất kì chỉ cho một cách
hiểu chính xác nhất khi nằm trong ngữ cảnh rõ
ràng, được quy định bởi các quy chiếu văn hóa
của cộng đồng ngôn ngữ đó. Ví dụ như khi một
người Anh nói “Cảm ơn” khi một ai đó mời anh ta
có nghĩa là anh ta đồng ý, còn với một người Pháp
thì lại có nghĩa là sự từ chối. Vì vậy, trong giờ học
nên thường xuyên cho người học tham gia thực
hành các bài hội thoại, đóng kịch để tái hiện các
thực tế giao tiếp ngôn ngữ ở nước bản ngữ.
Sử dụng các phương tiện nghe nhìn trong các
giờ học để mang đến cho người học hình ảnh
và ngôn ngữ sống động, gần gũi với thực tế văn
hóa-xã hội Pháp: phim, ảnh, băng video, tư liệu
về phong cảnh, cách ăn mặc, sinh hoạt, làm việc...
Tổ chức cho người học thực hành đóng vai (jeu de
rôle) trong các tình huống giao tiếp đa dạng. Ví dụ:
ngay từ bài học chào hỏi đầu tiên, có thể giới thiệu
và yêu cầu người học đóng vai để sử dụng một số
ngôn ngữ cử chỉ, những điều “cấm kỵ” trong văn
hóa chào hỏi của người Pháp; thực hành đóng
vai khách hàng đến dùng bữa tại một nhà hàng
để Pháp biết văn hóa tiền “pourboire” ở Pháp...

Khuyến khích người học tự tìm hiểu nền văn
hóa đích thông qua báo chí, các phương tiện
thông tin đại chúng khác hay Internet, nhất là khi
người học đã đạt trình độ ngôn ngữ nhất định.
Để khuyến khích việc tự tìm tòi này, giảng viên

có thể giao nhiệm vụ cho người học làm việc
theo nhóm để tạo ra các “Hồ sơ văn hóa” (dossier
culturel), tức là thực hiện một nghiên cứu tương
đối đầy đủ về một chủ điểm văn hóa nào đó (các
hình tượng biểu trưng cho nước Pháp và Việt Nam,
các công trình kiến trúc ở Pa-ri, các lễ hội ở Pháp và
ở Việt Nam ...), sau đó yêu cầu người học giới thiệu
trước lớp dưới hình thức một bài thuyết trình hay
một phóng sự. Hình thức này kích thích sự hứng
thú, độc lập và sáng tạo của người học trong tìm
tòi nghiên cứu vì có rất nhiều sự lựa chọn khác
nhau trong lĩnh vực văn hóa tùy theo sở thích của
người học.
3. KẾT LUẬN
Để có thể giao tiếp thành công một ngoại ngữ
nói chung, tiếng Pháp nói riêng đòi hỏi người
học nhất thiết phải được trang bị kĩ năng văn
hóa nước ngoài đó. Vì vậy, giảng dạy tiếng Pháp
không thể tách rời khỏi việc giảng dạy kĩ năng
văn hóa Pháp cho người học. Mỗi hoạt động giao
tiếp ngôn ngữ đều phải chú ý đến tính phù hợp
và được đánh giá bằng các chuẩn mực văn hóa
của cộng đồng ngôn ngữ đó. Người dạy cần chú
trọng đến việc truyền tải các kiến thức văn hóa
đích cho người học, giúp họ làm quen, hiểu được
và thích ứng dần với các thực tế văn hóa nước
ngoài, xa hơn là hành động và ứng xử hiệu quả,
thành công trong cộng đồng sử dụng ngôn ngữ
đó. Ngoài ra, cần khuyến khích người học luôn
tìm tòi và tiếp cận nền văn hóa nước ngoài theo

đường hướng liên văn hóa, tức trong sự so sánh,
đối chiếu với nền văn hóa tiếng mẹ đẻ để có một
thái độ khách quan khi xem xét, đánh giá các hiện
thực văn hóa-xã hội Pháp gặp phải. Để đạt được
mục tiêu đó, đòi hỏi người dạy trong quá trình
giảng dạy ngoại ngữ cần vận dụng nhiều phương
pháp khác nhau, phát huy tính chủ động, tích cực
nghiên cứu của cả người dạy và người học cũng
như sự trợ giúp của công nghệ thông tin để đạt
KHOA HỌC NGOẠI NGỮ QUÂN SỰ

Số 2 - 7/2016

33


v PHƯƠNG PHÁP GIẢNG DẠY

hiệu quả cao nhất trong lĩnh hội kĩ năng văn hóa,
yếu tố vô cùng quan trọng cho sự thành công của
việc học tập ngoại ngữ./.
Tài liệu tham khảo:
1. BESSE H., «  Eduquer la
interculturelle », Le FDLM, No 188.

perception

2. CORTTENET-HAGE M., « Enseigner la culture »,
Le FDLM, No 250.
3. BERTOLETTI MC., « Nous vous ils ...stéréotypes

identitaires et compétence interculturelle  », Le
FDLM, No 291.
4. DEBYSER F. (1982), «  Pédagogies venues
d’ailleurs-transferts de didactique et culture », Le
FDLM, No 170.

et ses différentes composantes dans la mise en
œuvre de la perspective actionnelle, une nouvelle
approche didactique », Intercâmbio, 2e série, Vol.7,
tr.21-38.
9. SAPIR E. (1967), Anthropologie. Tome 1 : Culture
et personnalité, Edition de Minuit, Paris.
10. ZARATE G. (1986), Enseigner une culture
étrangère, Hachette, collection F., Paris.

TEACHING FRENCH CULTURE IN A LANGUAGE
CLASS FOR THE LEARNERS OF FRENCH

5. HOÀNG Văn Tiến, (2007), Giảng dạy kiến thức
văn hoá cho sinh viên năm thứ nhất và năm thứ hai
học tiếng Pháp tại Học viện Khoa học Quân sự, Luận
văn thạc sĩ, Đại học Ngoại ngữ- Đại học Quốc gia
Hà Nội.

Abstract: Culture is an inseparable element
in studying language. A person can only learn
French to communicate successfully with good
knowledge of French culture. So in teaching
French in general and communication skills in
particular, teaching cultural knowledge and skills

must be emphasized and conducted concurrently
with development of the communication skills.

6. NGUYỄN Phi Nga (2007), Giảng dạy các kiến
thức văn minh-văn hóa, đề tài NCKH, Hà Nội.

Keywords: communication skills, French culture
skills, language pratice teaching, culture

7. PORCHER L. (1987), Manières de classe, Didier,
Paris.
8. PUREN C. (2014), «  La compétence culturelle

34

KHOA HỌC NGOẠI NGỮ QUÂN SỰ

Số 2 - 7/2016

Ngày nhận: 20/6/2016
Ngày phản biện: 18/7/2016
Ngày duyệt đăng: 27/7/2016



×