Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Thơ về quê hương Nga Sơn (Quê chiếu cói)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (112.35 KB, 3 trang )


Biển quê hơng
Ta yêu nớc từ ngày trong tay mẹ
Nghe tiếng ru hoà vào gió êm êm
Làn gió biển vờn tóc ta nhè nhẹ
Non nớc đẹp giầu lời mẹ bay lên
Biển ôm đất trong lòng mình êm ả
Và cho ta những khoang cá óng vàng
Ta với biển bao nghĩa tình cao cả
Phía chân trời sóng vẫy gọi ta sang
Sống với biển nên ta lầu quen biển
Khi gió thuận về đẩy ngọn triều lên
Lớp lớp nối nhau xô vào bờ bến
Ta căng buồm thuyền đi tựa mũi tên
Ta lại hiểu những ngày không tiếng gió
Biển nh trời bỗng sập giữa trần gian
Trong lòng biển còn chiều sâu nữa đó
Đừng nghĩ rằng đây là lúc bình an.

` Biển giận giữ thờng đêm về dội sóng
Mẹ bảo ta rằng tiếng của Rung kêu
Ta lắng nghe trong đêm dài yên lặng
Càng thấy quê mình có biển mến yêu.
Dân làng ta đắp đê ngăn nớc biển
Cho đồng xa mặn chát trở ngọt ngào
Giọt giọt mồ hôi cả làng ta đó
Con đê cùng ta năm tháng lớn cao.
Đồng cói theo ta không ngừng lấn biển
Biển trả ngời mầu mỡ đất phù sa
Em gái ta dệt chiếu trông uyển chuyển
Cói và ngời nở rộ những mùa hoa


Những cây cói ở Việt Nam mọc thẳng
Đã cho ngời sản phẩm đẹp bao nhiêu
Nh quê ta ngọt ngào qua ma nắng
Sông với biển xanh không sợ thuỷ triều.
Hỡi những con tầu chạy khắp đại dơng
Mang chiếu Nga Sơn đến khắp phố phờng
Chất biển quê ta đợm trong chiếu đó
Trải bạn nằm thêm đầm ấm tình thơng.

Đỗ Phơng Lâm
(Nga Thuỷ - Nga Sơn - Thanh Hoá)

×