GỬI VỀ CÔ GIÁO DẠY VĂN
Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm.
Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ ?
Ước gì... Hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên
Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy: "Văn học là nhân học"
Và chẳng ai học xong bài học làm người!
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười
Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp
Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi
Những lúc buồn em nhớ quá - Cô ơi!
Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ...
Nguyễn Thụy Diễm Chi
Bài thơ này do Trinh T Tran ( ) sưu tầm
Hoa Và Ngày 20-11
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Còn rung rinh sắc thắm tươi
20-11 ngày năm ấy
Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi
Cô tôi mặc áo dài trắng
Tóc xanh cài một nụ hồng
Ngỡ mùa xuân sang quá
Học trò ngơ ngẩn chờ trông...
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy ...
Xuân sang, thầy đã bốn mươi
Mái tóc chuyển màu bụi phấn
Nhành hoa cô có còn cài ?
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy ...
Tà áo dài trắng nơi nao,
Thầy cô- những mùa quả ngọt
Em bỗng thành hoa lúc nào .
PHẠM THỊ THANH NHÀN
(Hội bút Hương Đầu Mùa)
Bài này do Sao Mai ( ) sưu tầm
XIN LỖI CÁC EM
Tôi đâu phải người làm nông
Cày xong đánh giấc say nồng một hơi
Chuông reo tan buổi dạy rồi
Còn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên.
Trách mình đứng trước các em
Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy!
Rụng dần theo bụi phấn bay
Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh
Dẫu là lời giảng của mình
Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang
Dẫu là tiết học vừa tan
Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi!
Hiểu dùm tôi các em ơi
Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ
Cảnh đời chộn rộn bán mua
Áo cơm nào dễ chi đùa với ai .
Vờ quên cuộc sống bên ngoài
Nhiều điều xa lạ nói hoài riết quen
Dở hay, yêu ghét, trắng đen
Còn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu
Ai còn dằn vặt đêm sâu
Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên
Thật lòng tạ lỗi các em
Hiểu ra khi đã lớn lên mai này!
TRẦN NGỌC HƯỞNG
Biết Có Bao Giờ...
Kính tặng cô
Dòng sông lớn dần theo năm tháng
Người lái đò tuổi bạc thời gian
Đưa người khách sang sông
Đưa khát vọng vào bờ
Nhưng biết bao giờ,
Người khách
Quay đầu ngó lại ?!
Như Nhã
(Mực Tím số 287 - 20/11/1997
Một Đời
Tôi đứng cao, không phải giữa cuộc đời
Mà phấn cầm tay, một mình bục giảng
Cái bệ gạch xây đơn sơ kiên nhẫn
Nhiều lúc thay bằng ghế gỗ chông chênh
Gập ghềnh đường đi những ngày tuổi xuân
Có khó khăn, có hay dở điệp trùng
Những lớp học sinh hằng ngày tiếp cận
Có nụ cười xen nước mắt rưng rưng
Gần gũi thân thương lại là cách biệt
Tôi vẫn xa trong rộn rã sân trường
Lời nói nhỏ giữa bạt ngàn xao xuyến
Của lớp người sau mơ vượt đại dương
Đơn sơ là những phần đóng góp của mình
Vào những ngày qua, chiến tranh gian khổ
Ngọn đèn thắp lớp đêm che chắn lại
Chỉ còn soi trang vở trắng học trò.
Nay đã bảy mươi, nhìn lại cuộc đời
Năm tháng đi rồi chắt chiu còn lại
Một đốm lửa nhen, nhiều mơ ước nhỏ
Công việc khai tâm khiêm tốn người thầy.
Nguyễn Trọng Di
Bài này do Nhi Tran ( ) sưu tầm.
TƯƠNG LAI
Ngoài khung cửa trầm tư cây bàng lá đỏ
Dưới sân trường hoa điệp nở vàng ươm
Hương của đất và hương của trời cùng hòa quyện
Giữa trời kia vang tiếng hót trong ngần
Con chim non đã biết tự mình bay
chập chững...
Cành cây nâng đỡ những bước chuyền
Nhìn lại sau mình và nhìn lên phía trước
Đường chân trời rộng mở
những cánh cửa trí thức còn đóng chặt
Ai là người tiến lên ?
và ai là người lùi lại ?
Vẫn nhớ lời cô dặn:
"Nên làm gì để giúp ích tương lai"
Lê Thị Dung
Do Đặng Nguyễn Tú Trân ( ) sưu tầm.
Trang Chính | Mục Lục