Tải bản đầy đủ (.doc) (20 trang)

nhung cau tho chon loc hay nhat

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (79.04 KB, 20 trang )

Mưa gió canh dài ngăn lối mộng
Trông chừng bến cũ biệt mù tăm
Cảm thương chiếc lá bay theo gió
Riêng nhớ tình xưa ghé bến thăm
Áo rét ai đan mà ngóng đợi
Còn vài hôm nữa hết mùa đông
Cột nhà hàng xóm lên câu đối
Em đọc tương tư giữa giấy hồng
Đùa rằng mất ngủ mấy đêm
Nào ngờ em đi hái thuốc
Em lội suối thế nào mà chân rách tướp
Em trèo đèo thế nào mà xước cả da tay
Lá lạc tiên ơi một bát nước đầy
Uống vào ngỡ chừng ngủ được, nào ngờ lại thao thức mấy đêm ngày, lá ơi
Qua chùa Quán Sứ gặp sư
Bỗng dưng lòng muốn đi tu ít ngày
Tu sao đến được sư thầy
Rồi ra phá giới đi cày nuôi em
Sầu ai lấp cả vòm trời,
Biết chăng chẳng biết hỡi người tình chung
Đa tình là nợ,
Mắc míu vào đố gỡ cho ra…
Tình cảnh ấy dẫu bút thần khôn vẽ
Càng tài tình càng ngốc càng si
Chữ tình là chữ chi chi?
Cây không sắc, nắng không màu
Thôi thì trách tự lá trầu ngày xưa…
Nhớ thương sao chẳng có mùa
Cứ hun hút quãng đường trưa một mình
Câu hát trao duyên vương vào khóm trúc
Để một đời thương nhớ gỡ không ra


Đêm đã sâu, tiếng lá rụng ngoài thềm
Ngày đã rộng giữa lòng người quạnh quẽ…
Bông cúc nhỏ nơi vườn khuya lặng lẽ
Có còn là nỗi nhớ của người chăng?
Mùa xuân trôi với dòng người
Mỗi màu áo một khoảng trời lướt qua
Tương tư hoa gạo quê nhà
Tự nhiên áo đỏ làm ta giật mình
Hôm nay dưới bến xuôi đò
Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau
Anh đi đấy, anh về đâu?
-1-
Cánh buồm nâu…cánh buồm nâu…cánh buồm
Mưa bay trắng lá rau tần
Thuyền ai thả khói xa dần bến mưa
Có người về khép song thưa
Để rêu ngõ trúc tương tư lá vàng
Anh thương đôi mắt ấy
Không khóc mà giăng mưa
Thôi em cứ việc đi tìm
Cho môi khỏi héo cho tim khỏi tàn
Biết đâu cuối bến trần gian
Người xưa vẫn đợi em sang một bờ
Tôi bỏ ra đi mười mấy tuổi
Mà sao còn nhớ tóc em dài
Cho em ngồi đợi người
Cho mưa phủ đầy trời
Anh ơi! Có một người
Có lẽ nào đơn côi
Hoa không nở một cành

Chim không đậu một mình
Ai ơi đừng phụ tình
Lẽ nào em xa anh
Hoa mướp rụng từng đóa vàng rải rác
Lũ chuồn chuồn nhớ nắng ngẩn ngơ bay
Dừng chân trước cửa nhà nàng
Thấy hoa vàng với bướm vàng hôn nhau
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa
Tên mình ai gọi sau vòm lá
Lối cũ em về nay đã thu
Một cái hôn ban sáng
Thành cơn mưa buổi chiều
Chia cho cơn mưa ấy
Để xa rồi em yêu
Mẹ xưa dối bà, con nay dối mẹ
Tình không dối được nhịp cầu
Ngủ ngoan em nhé đừng buồn
Giấc mơ sẽ mở lá buồm thong dong
Anh ngồi uống cạn dòng sông
Lo em nhan sắc về không có đò
Em con cá ngông cuồng
Bị nhấc khỏi vũng nước
-2-
Bởi một lưỡi câu không mồi sáng và đẹp
Mà người thả xuống trong một trò nghịch ác
Ôi đừng quăng em trở lại
Cũng đừng xốc áo bỏ đi…
Máu đang cháy trong cổ họng của em
Và đang khô trên chiếc lưỡi câu đẹp đẽ của người
Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến

Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
Bốn cánh tàn ba cánh sắp sửa rơi
Tay cầm trầu giọt lệ chạy quanh
Anh xơi một miếng cho bõ chút tình em nhớ thương
Anh khóa ơi! Cái bước công danh ngoắt ngoéo đủ trăm đường
Anh đi một bước tấm gan vàng em sẻ làm hai
Kìa người ta bè bạn vui cười
Đôi ta thương nhớ chỉ ngậm ngùi mà đứng trông nhau…
Đẩy nghiêng giá trúc không soi nữa
Cho nét hoa này phụ bóng gương
Trở gót trang đài đem tấm lụa
Rũ theo chiều gió gửi tha phương…
Giờ xa nhau để ánh trăng đầu ngõ
Cứ sáng hoài sáng mãi buổi chia li
Ôi nắng vàng sao mà nhớ nhung
Có ai đàn lẻ để tơ chùng
Có ai tiễn biệt nơi xa ấy
Xui bước chân đây cũng ngại ngùng
Em không đến thế là anh đã ngủ
Ngậm hình lá ngọt tím môi chì
Em xa quá. Anh càng xa nữa
Cười ngây qua phố ngỡ ngàng đi
Khó gì chỉ một ngày xa
Một ngày xa nữa là qua một đời
Mưa qua sân chùa cổ
Ướt cả tiếng chuông chiều
Thấy em không dám gọi
Sợ mưa ướt tên người
Em giờ cách trở xa xôi

Nhớ thương buốt lạnh chỗ ngồi ngày xưa
Nhạt nhòa hoa nắng lưa thưa
Vắng em anh bỗng thấy thừa cả anh
Xây bao nhiêu mộng thế mà
Đến nay phải gọi người là cố nhân
-3-
Đa tình liền với đa đoan
Tơ duyên đã nối lại càng đứt thêm
Cơn bão tạnh lâu rồi
Hàng cây xanh thắm lại
Nhưng em đã xa xôi
Và cơn bão lòng ta thổi mãi
Có một dòng sông mang tên em
Dòng sông anh tự đặt
Xin mùa thu chiếc lá làm thuyền
Có một dòng sông trôi vào lãng quên
Nước trong như nước mắt
Điều chưa đến mà sao thấy mất
Có một dòng sông chỉ có một bờ
Phía bờ kia quay mặt
Dòng sông anh không qua được bao giờ
Người trai quê biết đâu
Những đêm dài em khóc
Đầy như giếng mưa
Câm như bồ thóc
Trăm năm dù lỡ hẹn hò
Tiếc thay chút nghĩa cũ càng
Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
Chạng vạng níu ngày xin chút nắng
Thắp buồn đưa áo lụa qua sông

Áo em ngắn hết một thời con gái
Nỗi yêu anh còn biết giấu vào đâu
Mai về gom lá trong vườn
Đốt chùm kỉ niệm gửi hương khói buồn
Đã cạn sông Tương, dòng hóa bãi
Cầu xưa nên phố bến xưa đâu?
Chỉ còn dải yếm người quan họ
Mắc giữa đôi bờ thương nhớ nhau
Đưa người yêu qua nhà người yêu cũ
Trong cơn mưa ban trưa
Thấy hồn mình tách thành hai nửa
Nửa ướt bây giờ nửa ướt xa xưa
Em ngồi hóa đá thành chiều
Trả anh cái nụ hôn liều ngày xưa
Em ngồi hóa đá thành mưa
Trả anh cái phút anh đưa qua cầu
Xa nào anh có hay đâu
Đá từ lúc ấy bắt đầu hóa em
-4-
Đã bao mùa thu bên đàng bao cô bé
Lấy tà áo hứng trăng rồi đêm đêm trong mộng khóc thầm…
Tôi lầm lỗi để em thành cổ tích
Em hóa rằm vằng vặc cả miền tôi
Phố cong một vầng trăng khuyết
Tháng năm mơ ước chưa đầy
Tôi trong chiêm bao lẽo đẽo
Đi về thương nhớ khôn khuây
Thương tôi áo vàng em mặc
Cho màu chiều ấy không trôi
Chao ơi – áo nguyên màu nắng

Mà chiều ấy quá xa xôi
Yêu một khắc để mang sầu trọn kiếp
Tình mười năm còn lại mấy tờ thư
Đi ngược thời gian tìm bến cũ
Có còn trăng mọc để hàn huyên
Ngủ rồi sao kỉ niệm ơi
Giấc mơ còn thức bên trời nhớ nhau
Giang giang bay về rừng chiều mỏi mệt
Đôi cánh buồn vẽ mãi nét mi xưa
Thôi đừng kể chuyện ngày xưa
Ngày xưa ngọn gió còn chưa biết gì
Ngày xưa công chúa nhu mì
Thi hương thi hội người đi chật đường
Ngày xưa yên ả phố phường
Nửa đêm nghe động chày sương Tây Hồ
Em xinh em hứng gốc dừa
Quả rơi thì quả đến giờ vẫn rơi
Đôi nét buồn thổi lạnh mặt người yêu
Một chút sông đào để biết còn duyên
Một chút mây trôi để thành quan họ
Ai tình tứ cho cả chiều bỡ ngỡ
Liền chị xa biền biệt nỗi giăng mùng…
Em muốn làm dâu thì em ở lại
Lí ngựa ô xin cưới sắp về rồi
Bìm sen nở tím đường qua ngõ
Hoa cũng ham chơi suốt bốn mùa
Anh sang hái lén bông chưa nở
Em còn trẻ quá, biết hay chưa?
-5-
Tình yêu một mất mười ngờ

Khiến cho biển cứ khuất bờ trong nhau
Chị thản nhiên mối tình đầu
Thản nhiên em nhận bã trầu về têm
Giũ cho vơi hết giọt buồn
Phơi cho khô hết nhớ thương xa vời
Đàn Kiều được mấy khúc vui
Thơ Kiều có vận vào đời em chăng?
Tình so chưa đủ ngũ âm
Áo chồng con đã nặng oằn dây phơi
Thôi cũng đừng bước mạnh
Kẻo khuấy lên nhiều ngang trái đã quên rồi
Vui đến từ đâu óng ánh giọt mưa chiều
Thôi nhớ làm chi tuổi thơ xa tít tắp
Cũng đừng mãi băn khoăn về hạnh phúc
Hạnh phúc thực thà như chút nắng qua mưa
Và mưa đến, mưa như là ước hẹn
Mưa ướt áo cô dâu, mưa trắng ngõ tơ hồng
Ngày đông cuối trước thềm xuân chậm chạp
Mưa đeo nhẫn cầu hôn lên giậu cỏ nhà chồng
Em đi áo mỏng buông hờn tủi
Mây trắng bay đầy trước ngõ tre
Buồn xưa theo lối gió thu về
Tháng ba ta về, em bắt cua mò ốc
Gặp ta thẹn thùng giấu mặt
Chiếc nón vờ lật gió
Bước chân đi nghiêng ngả cánh đồng
Đã không giữ được vuông tròn
Tìm trong quên lãng có còn bóng nhau
Giếng thơi mưa ngập nước tràn
Ba gian đầy cả ba gian nắng chiều

Khi còn táo rụng sân đình
Thì còn ai đó đi rình của chua
Bao nhiêu bầy con nít
Đã tình bằng qua sông
Bao nhiêu thời thiếu nữ
Khớp ngựa ô theo chồng
Anh đánh đắm nụ cười
Giữa ngã ba biển cả
Em vớt làm tao nôi
Ru một thời nghiệt ngã
-6-
Ngôi nhà thơm thuở thơ ấu
Ngày xưa xanh vắng
Vầng trăng xưa ngả bóng chung đôi
Em đã xa như dĩ vãng rồi
Tình cũng quan san từ đáy mắt
Một hàng mây trắng mấy trùng khơi
Muốn sang không bắt được cầu
Trái tim người khác làm đau ngực mình
Em đã để lại trong tim tôi một mũi dao
Thỉnh thoảng lại nhấn sâu thêm một chút
Tôi mang nó suốt đời còn em thì không biết
Những mùa thu ướt máu vẫn đi về
Hái bông cơm nguội bên thềm cũ
Nhớ thuở quế trầm chưa mất nhau
Loài hoa anh tặng em ngày ấy
Giờ hết nguội rồi bỗng biết đau
Chiều yên như thể là vô lý
Với màu áo lính bước thong dong
Lòng anh như nước hồ thu lạnh

Quạnh quẽ đêm soi bóng nguyệt tà
Tình cờ anh gặp lại vầng trăng
Một nửa trăng thôi một nửa
Trăng vẫn đấy mà em xa quá
Nơi cuối trời em có ngóng trăng lên
Trăng bây giờ đã úa
Vàng hoa một nỗi lòng
Ngỡ không thơm nữa trăng ngày cũ
Cuối ngõ khuya về bưởi mới hương
Trăng du đãng ngủ nhờ thềm lạnh
Muốn mời vào nhà không chiếu chăn
Tỉnh giấc trăng đi còn để lại
Nước mắt đầy thềm tạ cố nhân
Ai ngăn được tuổi hai mươi hoài vọng
Khi ta về đông cũng ấm mùa xuân
Chiều cao nguyên biết về đâu gặp lại
Cọng cỏ mềm thắt chặt tóc hương bay
Bỏ mùa đông cũ ra phơi
Áo hoa ngoài ngõ cứ cười áo bông
-7-
Gió đông thổi đá cũng mềm
Guốc khuya đánh thức bậc thềm ngày xưa
Gió bấc cựa mình làm rơi quả khế
Mèo con ru cái liếp thầm thì
Đêm nũng nịu dụi đầu sau vai mẹ
Mùa đông còn bé tí ti
À mà trong vắng trong xa cách
Có lẽ bao nhiêu nỗi phũ phàng
Ngỡ rằng ủ ấm cho anh
Sương run run vỡ ướt mình tháng giêng

Chợ chiều nghiêng trĩu bóng em
Mùa đông bày bán một thềm lá rơi
Mùa hạ chẳng về theo hẹn ước
Trái tim thương nhớ có hao gầy
Tháng năm lửa đỏ
Phượng một trời rưng rưng
Hoa mướp nơi biệt xứ
Vàng treo màu nhớ nhung
Đường phố trong anh mùa đông
Sao áo em mùa hạ
Cổng trường khép rồi day dứt
Nhớ thương ơi hỡi trốn tìm
Đừng xanh xao lời hoa cỏ
Xui dòng sông đổ mắt em
Cái nắng không cần ai nhắc
Cũng nức nở đuổi xuống ngày
Mùa hạ đỏ run vòm lá
Gọi lòng quả ớt sang cay
Có mùa thu đi tìm vầng trăng xa xôi
Có cô bé khóc hờn mười sáu tuổi
Em đón mùa thu – trái tim nông nổi
Bất chợt gặp mình bối rối một vầng trăng
Vườn chợt thức một màu hoa đi vắng
Em ở đây mà em ở đâu
Người đi xa đã từ lâu
Mà mua thu đến vẫn đau lá vàng
Một ngày lá rụng báo tin thu
Lá rụng bay theo gió đổi mùa
Lá rụng hoa buồn không nở nữa
Hoa buồn không nở bướm đi tu

-8-

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×