Tải bản đầy đủ (.doc) (44 trang)

BÁO TƯỜNG 20-11 (LUC)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.25 MB, 44 trang )


Tôi nhớ mãi lần cuối được gặp cô, cũng là sau nhiều năm xa cách.
Lúc đó cô nằm liệt giường, một bà già bước vào giai đoạn cuối của cuộc
đời như bao người già khác, có điều đây là cô giáo đã dạy tôi từ hồi mười
ba, mười bốn tuổi. Ngày ấy tóc cô tết đuôi sam, thật dài. Cô mặc áo
gabađin màu ghi nhạt, đồng phục của lưu học sinh Khu Học Xá Trung
Ương. Cô không cười nhưng tươi sáng, nhẹ nhõm, đi sánh đôi bên thầy.
Thầy cao lớn, vạm vỡ, mặt chữ điền, râu quai nón cạo nhẵn. Thầy mặc áo
bộ đội bốn túi, đi hiên ngang, đúng là một chiến sỹ Điện Biên trở về. Bọn
trẻ mới lên cấp II chúng tôi chỉ trỏ, bàn tán. Cô sẽ dạy Trung Văn, còn thày
thì dạy văn. Đứa bảo thày cô sắp cưới nhau, đứa lại nói cưới rồi, chỉ biết
rằng khi thầy cô lên lớp dạy chúng tôi thì đã là vợ chồng.
Bây giờ thầy một giường, cô một giường. Thầy không bị liệt nhưng
phải thay tim nhân tạo. Thời gian vô tình trôi mà tàn phá sức khoẻ người ta
ghê gớm. Tôi ái ngại nhìn thầy, nhìn cô, xót xa. Thày cô cười cười ngụ ý:
Đấy, giờ thầy cô là như thế này đây. Cũng là công bằng thôi, nửa thế kỷ
chèo đò (theo cách nói mà thầy cô tự nhận). Tôi may mắn là người khách
trong chuyến đò đầu tiên khi cô bước vào đời nhà giáo. Cô cầm phấn viết
hai chữ "Trung Văn" bằng chữ Nho lên bảng và nói: "Chữ Trung Quốc,
mỗi chữ là một hình vẽ." Cô dặn nét nào viết trước, nét nào viết sau. Cô nói
tiếng Bắc Kinh, hệt một cô gái Hoa trong phim Trung Quốc. Tôi tiếc chỉ
được học cô có hai năm, lên lớp 7 đã phải bỏ học đi kéo xe bò phụ giúp gia
đình. Một lần vô tình thấy tôi đẩy xe bò lên dốc, cô cười nhìn bằng ánh mắt
cảm thông.
Trong chiến tranh tôi cũng có dịp ghé thăm thày cô. Hôm ấy chiều
đã muộn, tôi dắt xe đạp chuẩn bị qua phà. Thầy cô đang ở đây, ngôi nhà
gianh đơn sơ dưới tán cây trám cổ thụ. Thảo nào nghe nói khi mẹ thầy mất,
quan tài không khiêng được qua cửa chính, phải đưa ra bằng cửa sổ. Ngoài
sân, thầy mặc quần cộc, áo may ô, xoay trần sửa lại chiếc xe đạp cũ. Bên
cạnh có chiếc chõng tre trải manh chiếu rách và một cái điếu cày. Trông
thày vất vả quá! Từ trong bếp đặc khói, cô chúi đầu chạy ra gọi tên tôi, tóc


đầy tro rơm rạ. Cô bưng rổ rau muống ra bờ giếng. Một đàn con lóc nhóc
sàn sàn bằng nhau đang chơi ngẩng lên nhìn khách lạ. Ngày ấy nhà giáo là
nghèo nhất, nhưng được cả xã hội kính trọng. Hình như các thầy giáo tốt
đều nghèo và để lại trong lòng học trò những kỷ niệm khó quên.
Nhìn cô nằm liệt giường, tôi nhớ ngay đến những năm tháng ấy
và nói: "Cô hành hạ thân xác mình nhiều rồi, bây giờ nó đòi nợ đấy!" Đúng
vậy, những năm quan hệ quốc tế khó khăn cô phải nghỉ dạy trông thư viện
và cuốn thuốc lá để cải thiện. Cô tiếc chữ nghĩa thánh hiền, đành lấy hai
chữ "thời thế" để tự an ủi mình. Về hưu, tiếng Hoa lại lên ngôi. Nhiều
người cắp sách đến xin học, cô tận tình dạy nhưng không lấy tiền. Hình
như đồng tiền làm cho con chữ mất thiêng, và vì thế cứ bán rau muống
trước cửa nhà để có thêm thu nhập. Ngôi nhà thày cô đang ở bây giờ chính
là quà tặng của học sinh cũ chúng tôi. Bao nhiêu năm bôn ba vì lý tưởng
nghề nghiệp, học thêm nhiều thày cô nữa, nhưng tết ấy tự nhiên chúng tôi
nhớ đến thày cô cũ và rủ nhau đi chúc tết. Nhắc đến tên thày cô, chúng tôi
trẻ lại và gần nhau hơn, thân thiết như ruột thịt.
Sau tết chúng tôi quyết định xúm vào xây tặng thầy cô một ngôi nhà.
Người góp tiền, kẻ góp sức, riêng tôi nhận chân vận chuyển vật tư vì sở
hữu hai chiếc xe tải. Ai cũng nghĩ phải làm cái gì đó cho thày cô. Nhà xây
xong, cô làm bữa bún chả mừng tân gia. Các bạn nữ xắn tay áo trổ tài. Cô
bảo riêng món nước chấm để cô, vì chỉ cô mới biết mắm muối, tỏi ớt để ở
đâu. Thật tình cô chưa tin lắm vào khả năng của họ, mặc dù họ cũng đã là
những ông nội bà ngoại cả rồi. Thầy trò quây quần quanh mâm cơm trải
chiếu giữa nhà, xuýt xoa vì cay chảy cả nước mắt, nhìn nhau tóc đã trắng
đầu. Gặp nhau đông đủ thế này có phải là lần cuối không? Chúng tôi vẫn
mày tao như ngày nào, khiến đám cháu nội ngoại của thầy cô trố mắt ngạc
nhiên. Hôm ấy cô cho chúng tôi xem lại ảnh lớp chụp ngày xưa, nước ảnh
đen trắng đã ố vàng, có chỗ loang lổ, phải dùng cây tăm chỉ vào những
khuôn mặt bằng hạt đậu xanh để gọi tên từng đứa. Tôi hỏi cô làm sao có
thể nhớ hết tên học sinh trong đời dạy học của mình. Cô bảo, cô chỉ nhớ

những học sinh cũ, càng cũ càng nhớ, những lứa sau này thì lại quên. Bây
giờ trong chúng tôi nhiều người cũng dạy học, có người là giáo sư, song đó
là nghề bán chữ. Dạy bao nhiêu giờ, mỗi giờ bao nhiêu tiền, hết hợp đồng
thì thanh lý, thế thôi. Lần cuối gặp cô, phải chăng là định mệnh xui khiến,
cô nói: "Đời cô thế là mãn nguyện, con cái có hiếu, học trò có nghĩa." Tôi
hỏi: "Chữ 'nghĩa' viết thế nào em quên mất rồi". Cô cười: "Em cứ sống như
em đã sống, không phải ân hận là có nghĩa rồi. Còn chữ, nhớ được thì càng
hay." Miên man nghĩ về cô, tôi quên mất bạn mình đang cầm ống nghe ở
đầu dây bên kia. Mấy phút trước tôi gọi điện thoại, hỏi xem tết này có gặp
nhau ở nhà cô nữa không, thì được bạn trả lời: "Cô mất rồi! Đám tang to
lắm…". Ai cũng nghĩ tôi đã biết. Đầu dây bạn chờ cho sự bàng hoàng của
tôi lắng xuống, giờ mới lại tiếp tục, giọng trầm buồn: "Thôi thế nhé…".Còn
gì để nói nữa, tôi bần thần đặt ống nghe sau tiếng cạch ở đầu dây bên kia,
nhào vào giường trùm chăn kín đầu. Tại sao cứ phải đến lúc người thân yêu
ra đi mình mới tốt đẹp hơn lên? Trong chăn tối, một giọt nước mắt nóng
bỏng cộm lên nơi đầu mí, giọt nọ nối giọt kia thành dòng, âm thầm chảy…
SÖU TAÀM
Hôm nay gọi về nhà, hỏi thăm gia đình, tôi thật ngạc nhiên
khi người nghe điện thoại là đứa em trai đang học tieåu hoïc. Tôi thấy
hơi lạ, tại sao hôm nay nó không đi học nhỉ?
- Sao hụm nay em khụng i hc vy?
Nú ỏp:
- Hụm nay trng em c ngh tin a thy anh .
- Thy ? Tụi gng hi.
- D, ỳng ri ú anh!
Tụi nh nớn th, trong lũng dõng lờn mt ni nim thng tic vụ b.
Gỏc mỏy ri m tụi vn khụng tin ú l s tht, lin gi cho a
bn thõn. Nú ngp ngng: - Thy mt hụm ch nht... Gi thỡ khụng
phi l m ng na ri. Thy ó ra i. Bao nhiờu ký c ca thi tieồu hoùc
ựa v mt lỳc, lm tụi thy nh v bun quỏ!

Thy ó dỡu dt chỳng em lm nhng bi vn u tiờn ca thi
tieồu hoc, ó mang n cho ti em nhng bui hc vn khụng bao gi
chỏn, ngi ó thi hn vo nhng bi th, bi vn lm cho li ging
ca thy khin l hc trũ mờ mn... Hc vi thy, khụng cú a no cũn
ngi mụn tieỏng vieọt, m ngc li.
Dỏng thy cao, gy, ging núi m ỏp v truyn cm. Thy, mt
giỏo viờn lõu nm trong ngnh giỏo, vi nim am mờ ng lp, cú mt
ging núi mang sc cun hỳt l k, trm bng theo õm iu ca mi bi
vn, bi th. Gi cũn õu ging núi y, cũn õu nhng bui c nghe
thy hỏt, thy ngõm th, cú khi l nhng bi th do chớnh thy cm
tỏcNh nhng gi gii lao no chỳng em cng t li vi nhau, trao
i, ci ựa,lm khi cũn dỏm c gan trờu chc thy cụ na ch. "ụng
C bn chỳng em c mt dp bt ng, c nhúm ci, m thy cng
không nhịn được cười, vừa cười vừa đỏ mặt.Trong buổi liên hoan lớp
cuối năm, thầy đã tặng cho chúng em những lời chúc thân thương nhất,
trước khi chúng em bước vào một bước ngoặt lớn của cuộc đời, một
bước ngoặt mà từ đó sẽ không có thầy bên cạnh để hàng tuần giảng
văn cho chúng em nghe...
Những lần sau đó chúng em về vẫn đến thăm thầy. Cả nhóm
đúng là quậy ghê luôn. Nhớ năm đầu tiên khi chúng em mới kéo nhau
qua nhà thầy, lúc nhà thầy chưa xây ấy, vui ghê, nào là nghe thầy đọc
thơ, nào là nghe thầy nói chuyện vui, và trêu chúng em bằng những câu
đùa mà ai cũng hải cười.
Thời gian trôi qua, nào ai có ngờ, trong một lần thầy đi khám
bệnh bác sĩ bảo thầy bị viêm dây thanh liệt, phải phẫu thuật. Sẽ chẳng
có gì nếu đó là căn bệnh bình thường. Điều đáng nói ở đây là sau khi
phẫu thuật, có thể thầy sẽ không thể nói được, có nghĩa là cũng không
thể lên lớp được...Tết vừa rồi chúng em sang nhà thầy, nhưng thầy
đang ở bệnh viện. Khi thầy về nhà, thì những học trò cũ của thầy lại đã
đi học xa.

Hè đến, em cùng mẹ đến thăm thầy. Thầy mệt nên nằm trong
phòng. Em vào, cầm tay thầy một lúc. Bàn tay thầy đã gầy hơn xưa rất
nhiều, mới ốm một thời gian ngắn mà sao thầy sút đi nhanh quá… Xoa
bàn tay thầy mà em thấy lòng mình thắt lại... Thầy giơ tay ra hiệu bảo
em ra ngoài phòng khách ngồi chơi. Thầy ơi, em biết chứ, biết thầy
buồn nhiều. Vốn là một giáo viên dạy, dùng lời nói để mang kiến thức
đến cho bao thế hệ học sinh, vậy mà giờ muốn thốt lên lời lại không nói
được, bảo ai lại không buồn...
Em tưởng rồi thầy sẽ lại vượt qua căn bệnh quái ác ấy, như bao
lần thầy đã vượt qua gian khó của cuộc đời, nhưng nào ngờ thầy đã ra
đi... Khi nghe tin thầy mất, em nghẹn lời không nói được.
Thầy ơi, mặc cho cuộc sống bôn ba, thầy vẫn một đời chèo đò
đưa từng lớp học sinh qua bến bờ tri thức. Ngày lại ngày, thầy cặm cụi
nắm vững tay chèo, chỉ sợ học sinh của mình lạc lối trên đường đời có
lắm bão táp, chông gai. Cho đến một ngày, thầy đã ra đi…
Chúng em cầu chúc thầy một giấc ngủ bình yên, không ưu tư sầu
muộn. Nếu có kiếp sau, xin cho chúng em lại được làm học trò của
thầy,thầynhé…
Söu taàm
Trong những ngày của tháng 11, các thầy, cô giáo ở tất cả các
trường học trong cả nước đang sôi nổi với nhiều phong trào, hoạt động
thi đua dạy tốt để chào mừng ngày “lễ hội” của các thầy cô - những
người làm công tác giáo dục.
Ngày 20/11 hàng năm, từ lâu đã trở thành ngày lễ “tôn sư trọng
đạo”, tôn vinh những người thầy, người cô đã và đang đứng trên bục
giảng, truyền đạt tri thức và đạo làm người cho bao lớp học trò nối tiếp
nhau.
Lịch sử của ngày 20/11 được bắt đầu từ một Tổ chức quốc tế
các nhà giáo tiến bộ thành lập ở Paris, Pháp vào tháng 7/1946 lấy tên là
F.I.S.E (Fédertion International Syndicale des Enseignants - Liên hiệp

quốc tế các công đoàn giáo dục). Nǎm 1949 tại hội nghị Vacsxava, Ba
Lan, tổ chức FISE đã xây dựng một bản "Hiến chương các nhà giáo"
gồm 15 chương với nội dung chủ yếu là đấu tranh chống nền giáo dục
tư sản, phong kiến, xây dựng nền giáo dục tiến bộ" bảo vệ những
quyền lợi vật chất và tinh thần chính đáng của nghề dạy học và nhà
giáo, đề cao trách nhiệm và vị trí của nghề dạy học và nhà giáo.
Trong những nǎm kháng hiến chống thực dân Pháp xâm lược,
Công đoàn giáo dục Việt Nam đã quan hệ với tổ chức FISE để tranh thủ
các diễn đàn quốc tế tố cáo âm mưu tội ác của bọn đế quốc xâm lược
đối với nhân dân ta cũng như đối với giáo viên và học sinh đồng thời
giới thiệu những thành tích của nền giáo dục cách mạng, tranh thủ sự
đồng tình ủng hộ của giáo giới trên toàn thế giới đối với cuộc kháng
chiến chính nghĩa của nhân dân ta.
Mùa xuân năm 1953, Đoàn Việt Nam do Thứ trưởng Bộ Quốc gia
Giáo dục Nguyễn Khánh Toàn làm trưởng đoàn đã tham dự Hội nghị
quan trọng kết nạp Công đoàn Giáo dục của một số nước vào tổ chức
FISE tại Viên (Thủ đô nước Áo), trong đó có Công đoàn Giáo dục Việt
Nam. Như vậy, chỉ một thời gian ngắn sau khi thành lập (22/7/1951),
Công đoàn giáo dục Việt Nam được
kết nạp là một thành viên của FISE
Từ 26 đến 30/8/1957 tại thủ đô Vacxava, có 57 nước tham dự
hội nghị FISE. Trong đó có Công đoàn giáo dục Việt Nam. Đoàn Việt
Nam đã quyết định lấy ngày 20/11/1958 làm ngày "Quốc tế hiến chương
các nhà giáo". Ngày này, lần đầu tiên được tổ chức trên toàn
miền Bắc nước ta vào năm 1958. Những nǎm sau đó, ngày này cũng
được tổ chức tại các vùng giải phóng ở miền Nam. Hàng nǎm vào dịp
kỷ niệm 20-11, cơ quan tiểu ban giáo dục thường xuất bản, phát hành
một số tập san đặc biệt để cổ vũ tinh thần đấu tranh của giáo giới
trong vùng tạm chiếm, động viên tinh thần chịu đựng gian khổ của anh
chị em, giáo viên kháng chiến.Sau ngày đất nước được thống nhất,

giáo giới Việt Nam đoàn kết nhất trí xây dựng nền giáo dục theo đường
lối của Đảng cộng sản Việt Nam theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Ý
nghĩa của Quốc tế hiến chương các nhà giáo đã hoàn thành sứ mạng
lịch sử với giáo giới Việt Nam. Và ngày 20/11 đã trở thành ngày truyền
thống với mọi nội dung của giáo giới Việt Nam và nhân Việt Nam.
Ngày 20/11 hàng năm đã trở thành dịp đặc biệt để những cô cậu
học trò thể hiện tình cảm với những người đã luôn tận tình truyền đạt
kiến thức, dìu dắt mình lớn lên. Đó là thời gian để suy ngẫm, để nhớ về
những kỉ niệm với thầy cô đáng kính, là những hình ảnh thân thương,
không thể nào quên...Sẽ mãi theo chúng ta trên bước đường đời.
Theo Vietnam.net
Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ
Đọc chữ O cô dặn phải tròn môi
Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài
Chỉ mỗi chữ O em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy
Cô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!
Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.
Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất

Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em ..
VAÊN THÒ DIEÃM QUYØNH – Lôùp 4/1
Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ...
Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...
"Vết chân tròn
Vẫn đi về trên con đường mòn cát trắng quê tôi
Anh thương binh vẫn đến trường làng
Vẫn ôm đàn dạy các em thơ..
Bài hát quê hương"
NGUYEÃN NGOÏC THUYÙ NHI
LÔÙP : 4/1
Bàn chân thầy giáo
Trần Đăng Khoa
Thầy ngồi ghế giảng bài
Xếp cạnh bàn đôi nạng gỗ
Một bàn chân đâu rồi
Chúng em ko rõ
Sáng nào bom Mỹ dội
Phượng đổ ngổn ngang, mái trường tốc ngói
Mặt bảng đen lỗ chỗ vết bom bi

Thầy cầm súng ra đi
Bài tập đọc dạy chúng em dang dở
Hoa phượng
Hoa phượng cháy một góc trời như lửa
Năm nay thầy trở về
Nụ cười vẫn nguyên vẹn như xưa
Nhưng một bàn chân ko còn nữa
Ôi bàn chân
in lên cổng trường những chiều giá buốt
In lên cổng trường những đêm mưa dầm
Dấu nạng hai bên như hai hàng lỗ đáo
Chúng em nhận ra bàn chân thầy giáo
Như nhận ra cái chưa hoàn hảo
Của cả cuộc đời mình
Bàn chân thầy gửi lại Khe Sanh
Hay Tây Ninh, Đồng Tháp ?
Bàn chân đạp xuống đầu lũ giặc
Cho lẽ sống làm người
Em lắng nghe thầy giảng từng lời
Rung động bao điều suy nghĩ
Nghe thầm vọng bàn chân đi đánh Mỹ
Nghe âm vang tiếng gọi của chiến trường
Em đi suốt chiều dài yêu thương
Chiều sâu đất nước
Theo những dấu chân người thầy năm trước
Và bàn chân thầy, bàn chân đã mất
Vẫn dẫn chúng em đi trọn vẹn cuộc đời.......
Thăm thầy
Gì vui hơn trò cũ đến thăm thầy
Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng , rất nhẹ ...

Hẻm cũ , nhà xưa , tường rêu , lặng lẽ
Hồi hộp phút chờ ... cửa mở thầy đây !
Khách là ai ? Thầy chẳng nhận ra ngay
Con đây ạ ! học trò thầy thuở ấy !
Trò cũ tới thăm , lớp xưa hiện lại .
Loang loang ánh nhìn , loang loang nét môi
Vang tiếng nô đùa , vẳng giọng đọc bài
Rộn rịp nhịp trống vào ra mỗi buổi ...
Và cậu trò nhỏ , nghèo , đói mà run
"Cậu bé" ngồi đây tay vẫn run run
Không còn đói mà thương thầy già yếu !
Con khỏi lo . Thầy tiền vơi gạo thiếu
Chuyện lẽ thường , đời đạm bạc từng quen
Mối bận tâm, nhắc lại nếu con quên :
"Đời chỉ đẹp, nếu có tình có nghĩa !"
" Người thường không tránh khỏi cái chết
Nhưng thiên tài thì vẫn đang sống ".
PHAÏM QUOÁC TRUNG
LÔÙP: 4/1
Cô Ơi !
Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã...
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào
Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?

Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền
Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về
Lúc xưa cô vỗ về...
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô ?!
THAÙI HUYØNH VÓNH PHAÙT
LÔÙP: 4/1
Tình bạn
-Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy buồn và muốn khóc…
Hãy gọi cho tôi!
Tôi ko hứa sẽ làm bạn cười , nhưng biết đâu tôi sẽ khóc cùng bạn!
-Nếu một ngày náo đó, bạn cảm thấy vô cùng đơn độc…
Hãy gọi cho tôi!
Tôi sẽ đến bên bạn, chỉ để im lặng ko nói một lời, nhưng tôi muốn bạn biết
rằng luôn có tôi bên cạnh!
-Nếu một ngày náo đó, bạn phân vân trước những quyết định của mình.
Hãy gọi cho tôi!
Tôi sẽ không quyết định thay bạn, nhưng tôi có thể giúp bạn vững tâm hơn
trước những sự lựa chọn của mình.
-Nếu một ngày nào đó, bạn vô cùng đau khổ vì phạm phải sai lầm
Hãy gọi cho tôi!
Tôi ko thể sửa chữa sai lầm đó, nhưng tôi có thể giúp bạn nhận rằng những
sai lầm ây sẽ giúp bạn trưởng thành hơn và tự tin hơn.
-Nếu một ngày nào đó, bạn lo sợ những điều tôt đẹp sẽ qua đi.
Hãy gọi cho tôi!

Tôi sẽ không giữ chúng lại, nhưng tôi sẽ giúp bạn hiểu rằng mọi việc điều
có những điểm khởi đầu và kết thúc.
-Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy bế tắc và tuyệt vọng.
Hãy gọi cho tôi!
Tôi ko hứa sẽ làm bạn quên đi tất cả, nhưng tôi có thế giúp bạn tìm được
niềm tin trong cuộc sống.
Nhưng một ngày nòa đó, bạn gọi mà ko thấy tôi trả lời. Bạn hãy đến bên
tôi, vì lúc đó tôi đang cần bạn!
Sau khi các bạn đọc được điều này, mong các bạn sẽ giữ mãi một tình bạn
đẹp!!!
SÖU TAÀM
Sắc màu của tình bạn
Có một ngày sắc màu của thế giới này bắt đầu tranh luận với nhau
xem ai có gam màu đẹp nhất, quan trọng nhất, hữu dụng nhất và
được yêu thích
-Xanh lá cây nói: "Tôi quan trọng nhất. Tôi là dấu hiệu của sự sống
và hy vọng. Tôi được chọn màu cho cỏ cây, hoa lá. Không có tôi, tất
cả mọi loài trên thế gian này sẽ không thể tồn tại. Cứ hãy nhìn về
cánh đồng kia, bạn sẽ thấy một màu xanh bạt ngàn của tôi".
-Xanh dương chen vào: "Bạn có nghĩ về trái đất. Vậy bạn hãy nghĩ
về bầu trời và đại dương xem sao. Nước chính là nguồn sống cơ bản
nhất, được tạo ra bởi những đám mây hình thành bởi những vùng
biển rộng lớn này. Hơn nữa, bầu trời sẽ cho khoảng không rộng lớn,
hòa bình và sự êm ả".
-Màu vàng cười lớn: "Ôi các bạn cứ quan trọng hóa. Tôi thì thực tế
hơn, tôi đem lạ tiếng cười, hạnh phúc và sự ấm áp cho thế giới này.
Này nhé, mặt trời màu vàng, mặt trăng màu vàng và các vì sao cũng
màu vàng. Mỗi khi bạn nhìn vào một đóa hướng dương, bạn sẽ cảm
thấy cả thế giới này đang mỉm cười. Không có tôi cả thế giới này sẽ
không có niềm vui".

-Màu cam lên tiếng: "Tôi là gam màu của sự mạnh khoẻ và sức
mạnh. Mặc dù lượng màu của tôi không nhiều bằng các bạn, nhưng
tôi mới đáng giá nhất vì tôi là nhu cầu của sự sống. Tôi mang đến
hầu hết các vitamin tối quan trọng như cà rốt, cam, xoài, bí ngô, đu
đủ ...Tôi không ở bên ngoài nhiều nhưng khi bình minh hay hoàng
hôn xuất hiện là màu sắc của tôi. Ở đây có bạn nào sánh kịp được
với vẻ đẹp ấy không ?".
-Màu đỏ không thể nhịn được cũng nhảy vào cuộc: "Tôi là máu,
cuộc sống này là máu. Tôi là màu sắc của sự đe dọa nhưng cũng là
biểu tượng của lòng dũng cảm. Tôi mang lửa đến cho con người.
Tôi sẵn sàng chiến đấu vì mục đích cao cả. Không có tôi, trái đất
này sẽ trống rỗng như mặt trăng. Tôi là sắc màu của tình yêu và đam

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×