Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (25.01 KB, 3 trang )
SÁNG LÊN MỘT TINH THẦN VƯT KHÓ
Đó là em Phạm Ngọc Hy sinh viên năm thứ 2 Đại học Y Dược
Cần Thơ.
Từ lúc chào đời, Ngọc Hy chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt
của người cha thân yêu của mình. Nhưng ký ức về cha đối với Hy
chỉ là vài đóm nhỏ mờ nhạt nơi xa tít, không thể hình dung phụ tử
như thế nào. Bởi mọi người thường gọi em là đứa bé không cha.
Ngọc Hy tự khuyên nhủ mình rằng: “Không cha cũng không sao, bởi
vì mình còn có mẹ”. Nhưng số phận lại chớ trêu, mẹ em lại là người
đàn bà bò bệnh tâm thần. Thế là cả một thời thơ ấu tưởng chừng tươi
đẹp nhất của cô bé Hy tan biến như sương khói, thay vào đó là chuỗi
ngày dài cùng cực âu lo và đầy nước mắt. Nước mắt khóc thương
mẹ, nước mắt tủi phận mình khi chứng kiến bạn bè được đùa vui,
được ngã vào vòng tay thân yêu của mẹ. Cô bé đâm ra trầm lặng và
nỗi mặc cảm là đứa con của người mẹ điên càng làm cho cô bé sống
tách biệt với bạn bè.
Tuy được sống nhờ tại căn nhà nhỏ của người chò học ở phường
8, TPCM, chỉ mới 8 tuổi đầu mà cô bé lại là nguồn thu nhập chính
của gia đình. Sáng đi bán vé số, chiều đi học ở lớp học tình thương,
nhiều lúc vừa đi bán lại mang theo tập để học lúc nghó chân.
Từ cái ăn, cái mặc, học hành cho đến chăm sóc mẹ đều một
tay em tự lo. Mà đáng lẽ ra ở lứa tuổi ấy, phải được mẹ chăm sóc sự
giúp đỡ của người chò họ chỉ dừng lại ở việc trông nom và coi sóc
mẹ mỗi khi em không có ở nhà.
Ngọc Hy kể lại “Có nhiều hôm, mẹ lên cơn thì mẹ thường hay
vùng vẫy đập đầu bôm bốp vào tường vào thành giường, mỗi khi
được đỡ ngồi dậy đút ăn cơm hay thay quần áo. Có lúc sợ mẹ đau,
phải lấy thân mình chòu những cái đập đầu của mẹ”.
Suốt bao nhiêu năm trời. Cô bé đã chòu đựng bằng nỗi đau và
nước mắt, vào một ngày nọ có lẽ là ngày cuối cùng cô bé được ở
bên mẹ. Và rồi người mẹ cũng đã ra đi mãi mãi. Ngọc Hy trở thành