Đề 11: Hãy tả lại một đêm trăng nơi miền quê.
BàI LàM:
" Sân nhà em sáng quá, nhờ ánh trăng sáng ngời. Trăng tròn nh cái đĩa, lơ lững mà
không rơi..... " Thích thật! Khi đợc thởng thức một đêm trăng bình yên nơi chốn quê
nhà.
Hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống, chân trời tím sẫm một lúc rồi tấm lụa khổng lồ
của màn đêm cũng trùm kín lên vạn vật. Vài cơn gió nhẹ thoảng qua, lá cây thì thầm
trò chuyện. Bầu không khí trở nên mát mẻ hơn. Một lúc sau, phía đằng đông hửng
sáng, bầu trời trắng dần ra .... "Trăng đã lên rồi!" em sung sớng reo lên.
Từ chân trời, mặt trăng tròn nh cái mâm đồng đang dần dần hiện ra. Sau một lúc ngập
ngừng nh e lệ, nó từ từ nhô lên cả một vòng tròn vành vạnh, một màu vàng tơi mát.
Một màu vàng mới tuyệt làm sao! Đám mây trắng tan ra phản chiếu ánh trăng tạo
thành một vầng hào quang ngũ sắc bao quanh càng làm cho mặt trăng thêm lộng lẫy.
Thế rồi, ánh hào quang cũng dần tan biến, mặt trăng cũng đã đổi màu. Màu vàng cam
lúc nãy không còn mà nhờng cho màu trắng sữa tinh khiết, sáng ngời. Trăng bây giờ
nh treo lơ lửng trên ngọn cây và toả ra một thứ ánh sáng thật kì ảo, xanh xanh, trăng
trắng mà rất trong sáng. Vạn vật đều nh chìm đắm trong ánh sáng huyền ảo ấy. Mặt
hồ, vờn tợc, nhà cửa, cây cối, ... đều loáng loáng ánh trăng mơ màng đó.
Càng về khuya, trăng càng lên cao hơn, nó nh chơi vơi giữa bầu trời đầy sao và sáng
vằng vặc. Một vài áng mây nhẹ nhàng trôi, lớt qua mặt trăng nh đùa giỡn, vuốt ve nó.
Em nh thả hồn trớc ánh trăng, hoà vào ánh trăng tuyệt đẹp đó.
Với em, dù là một đêm trăng đầu tháng mảnh mai nh một chiếc thuyền trôi, một đêm
trăng hạ tuần mãi đến khuya mới nhô lên ngắm vạn vật êm đềm trong giấc ngủ hay
một đêm trăng trung tuần vằng vặc nh hôm nay đều để lại trong em những kỉ niệm êm
đềm mà em không thể nào quên đợc bởi đây chính là mảnh đất chôn rau, cắt rốn của
em, mỗi sự vật đều đã cùng em lớn lên, đều đã để lại trong em những kỉ niệm mà em
không thể nào quên đợc.
Đề 12: Hãy tả cánh đồng làng em vào một buổi sáng đẹp trời.
BàI LàM:
"Em đi giữa biển vàng, nghe mênh mông trên đồng lúa hát, hơng lúa chín thoang
thoảng bay, làm lung lay hàng cột điện, làm lay động những hàng cây, .... ". Mỗi lần
nghe giai điệu của bài hát này vang lên, em lại nh đang nhìn thấy hình ảnh cánh đồng
quê em hiện ra trớc mắt, một cánh đồng tuyệt đẹp dù lúa đơng thì con gái hay nh lúc
này, lúa đã chín vàng.
Từ xa nhìn lại, cả cánh đồng nh một tấm thảm vàng trải rộng. Thoang thoảng đâu đây
mùi hơng lúa chín. Hơng lúa ngọt ngào, man mác quyện vào trong gió, lan toả khắp
không gian, .... những ruộng lúa vàng mợt mà, óng ả nh những dải lụa mềm thớt tha.
Những cây lúa nặng trĩu bông sai chíu chít. Những hạt lúa tròn căng đang đung đa trớc
gió. Trời cao xanh vời vợi, mấy đám mây trắng lững lờ trôi nh đang mãi ngắm nhìn
tấm thảm vàng tuyệt đẹp. Ông mặt trời rạng rỡ toả ánh nắng lung linh làm lấp lánh
những hạt sơng long lanh còn đọng lại trên kẽ lá, vơng trên những ngọn cỏ xanh rờn.
Thoảng đa trong gió, tiếng sáo diều ngân nga nghe thật vui tai. Cánh diều chao lợn
trên không nh vờn vào mây trắng, nh đua cùng chị gió, cùng những cánh chim đang
tung cánh giữa trời cao. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng rực rỡ, chói chang tràn xuống
cánh đồng, biển lúa nh vàng hơn đung đa trong gió, chạy đuổi nhau đến tít tắp chân
trời.
Em yêu cánh đồng làng em nh yêu ngời nông dân "một nắng, hai sơng", "bán mặt cho
đất, bán lng cho trời" để làm ra hạt gạo. Bng bát cơm thơm trên tay, em lại nhớ đến
câu ca dao xa "một hạt thóc vàng, chín giọt mồ hôi".
Đề 13: Hãy viết về ngời thân yêu nhất của em.
BàI LàM:
Có ai trong đời lại không lớn lên bởi những câu hát ru ầu ơ của mẹ và những truyện cổ
tích êm ái của bà? Em cũng thế! Những câu chuyện thần tiên, thú vị của bà đã đa em
vào giấc ngủ, đã cùng em lớn khôn theo ngày tháng và thời gian. Bởi vậy, hình ảnh của
ngời bà tảo tần một đời vì con, vì cháu mãi mãi khắc sâu trong kí ức em.
Bà em năm nay đã 85 tuổi, cái tuổi mà ít ai trong đời có đợc. Dáng ngời bà nhỏ nhắn,
hao gầy nhng vẫn đang còn rất nhanh nhẹn. Mái tóc pha sơng đã bạc màu theo ngày
tháng đợc bà búi gọn gàng sau gáy. Nớc da sạm màu và đã trổ đồi mồi, có lẽ vì bà đã
tảo tần, bơn chải thay chồng nuôi con trong những năm tháng chiến tranh! Mắt bà hơi
đùng đục nhng cái nhìn của bà mới âu yếm làm sao, ánh mắt bà nhìn nh vỗ về, nh
động viên em cố vơn lên trong học tập cũng nh trong cuộc sống. Hai gò má của bà nhô
lên, rám nắng. Đôi môi đã khô lại nhng vẫn còn phơn phớt hồng, một nét xuân xanh
còn sót lại, hẳn ngày xa bà em đẹp lắm! Em sống cùng ba mẹ nên không đợc ở gần bà
nhng mỗi lần về thăm quê, em lại đợc bà đón em nơi thềm nhà với nụ cời rạng rỡ trên
môi, hẳn bà em vui lắm! Bà ân cần hỏi han việc học tập của em, kể cho em nghe
chuyện ở quê, khoe với em mảnh vờn nho nhỏ do chính tay bà chăm bẵm rồi cho em
những phần quà mà bà đã dành dum, chắt chiu. Em có cảm giác bà yêu em nhất, cũng
dễ hiểu thôi, trong số con cháu của bà, chỉ có gia đình em là phải sống nơi đất khách,
quê ngời.
Bà em khoẻ mạnh, nhanh nhảu là thế, vậy mà bây giờ bà phải liệt giờng sau một trận
ốm "thập t, nhất sinh". Ra thăm bà, em thấy bà thoi thóp, giành giật với "tử thần" trên
giờng bệnh, lòng em nhói đau. Em không dám nghĩ đến một ngày nào đó, em phải
vĩnh viễn mất bà ... bà ơi! Bà cố gắng lên, dù ốm đau, dù bà có nằm một chỗ thì có bà
căn nhà cũng bớt phần trống vắng; có bà, mỗi lần về thăm quê, cháu còn có ngời
mong, .... Thơng bà, em cũng chỉ biết để trong lòng và cố chăm chỉ học tập để làm vui
lòng bà.
Em nhớ bà vô cùng! Nhớ nh nhớ cái hơng vị ngọt ngào của trái lê đầu mùa mà bà để
dành cho em. Trong em, văng vẳng đâu đây mấy câu thơ em đã học trong chơng trình
Tiểu học: "Bà nh trái ngọt cuối mùa, càng thêm tuổi tác càng tơi lòng vàng"
Đề 14: Sống trong cảnh cô đơn tủi cực, cô Tấm đã coi cá bống nh một ngời bạn thân.
Hằng ngày, cô bớt phần cơm ít ỏi của mình để dành cho cá bống.
Em hãy tả niềm vui của cô Tấm khi gặp cá bống và nỗi đau xót của cô Tấm khi mất
ngời bạn thân ấy.
BàI LàM:
Mẹ mất sớm, bố cũng đã qua đời. Sống trong cô đơn, tủi cực với sự chửi bới, xỉ nhục
của mẹ con Cám, Tấm chẳng có ai mà giải bày, mà tâm sự ngoài chú cá bống nhỏ mà
cô đang nuôi ở cái giếng đầu làng.
Ngày ngày, sau bữa cơm chiều, Tấm lại bớt trong phần cơm ít ỏi của mình, dấu vào
thùng gánh nớc mang ra cho bống. Những lúc này, cô cảm thấy trong lòng thật thanh
thản, mọi tủi cực đều tan biến hết, bởi cô đã có bống để mà tâm sự, để mà chia sẻ nỗi
lòng mình. Đến bên giếng, cầm gói cơm trong tay, Tấm cất tiếng gọi: " Bống bống,
bang bang! lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta, chớ ăn cơm hẩm, cháo hoa nhà ngời".
Nghe tiếng gọi ngọt ngào, trìu mến của Tấm, tức thì bống ngoi lên khỏi mặt nớc, lợn
qua, lợn lại mấy vòng nh chào đón Tấm rồi mới đớp gọn những hạt cơm mà Tấm đã
dành cho. Có lẽ bống cũng phần nào hiểu đợc giá trị của những hạt cơm này nên cố ăn
cho kì hết. Đuôi bống ngúng nguẩy, mắt bống sáng lên nh để bày tỏ lòng biết ơn và cứ
chao lợn mãi bên thành giếng nh không muốn rời xa Tấm. Tấm nh đọc đợc điều đó,
một nụ cời rạng rỡ nở trên khuôn mặt trái xoan của cô. Cô nhìn bống mà trong lòng
tràn ngập niềm vui.... cứ thế, ngày qua ngày, bống là niềm vui nhỏ nhoi nhng gần nh là
duy nhất của Tấm.
Một ngày, nh thờng lệ, Tấm lại ra giếng gánh nớc và mang cơm cho bống ăn. Tấm cất
tiếng gọi bống. Một lần, hai lần, rồi ba lần, .... mặt giếng vẫn lặng ngắt, một nét lo âu
hiện rõ trên khuôn mặt Tấm, giọng cô lạc đi, nớc mắt rơi lả chả .... "Bống bống, bang
bang! Bống nhỏ bống ngoan, hạt cơm chị Tấm là hạt cơm vàng, cay đắng ngọt bùi để
dành nuôi bống, bống bống bang bang, ...." tiếng gọi bống nghẹn ngào trong tiếng
nấc!
Tấm gục đầu bên thành giếng, không lẽ nào ngời bạn tâm tình, bé nhỏ ấy cũng rời xa
Tấm? Không lẽ nào, một lần nữa Tấm lại đơn côi, trơ trọi giữa cuộc đời oan trái này?
Đề 15: Nhiều năm tháng đã trôi qua nhng mãi mãi Giu-li-ét-ta không bao giờ quên
Ma-ri-ô, không bao giờ quên câu chuyện về ngời bạn đã nhờng sự sống cho mình
trong một vụ đắm tàu khủng khiếp. Thay lời Giu-li-ét-ta, em hãy kể lại câu chuyện
Một vụ đắm tàu nh một hồi tởng.
BàI LàM:
Năm năm du học ở xứ sở sơng mù cũng đã kết thúc trong sự miệt mài học tập và đợi
chờ của tôi. Chỉ mấy ngày nữa thôi, tôi sẽ đợc đoàn tụ cùng gia đình nơi chốn quê nhà.
Tôi tha thẩn lên boong tàu, tựa ngời vào lan can, ngắm nhìn mặt nớc xanh ngắn ngắt,
hiền hoà đa những con sóng sóng nhỏ chạy tít tắp về phía chân trời xa xa. Tôi bỗng
nhớ đến Ma-ri-ô, ngời bạn đồng hành của tôi trên chuyến tàu năm ấy, chuyến tàu định
mệnh đã cớp mất ngời bạn mới quen nhng rất đỗi cao thợng-ngời đã nhờng sự sống
cho tôi năm nào.
Ngày đó, tôi mới mời hai tuổi. Tôi đang trên đờng trở về nhà sau một chuyến đi chơi
xa. Lòng rạo rực, bâng khuâng vì sắp đợc gặp lại bố mẹ, ông bà cùng với em trai tôi.
Tôi đang miên man nghĩ sẽ kể gì cho mọi ngời nghe về chuyến đi này? Tôi lang thang
trên boong tàu ngắm nhìn hoàng hôn trên biển. Đẹp quá! Tôi thích thú khẽ kêu lên.
Bất chợt, tôi bắt găph cái nhìn tò mò của một cậu bé gầy gầy, đen đen, cao chỉ khoảng
bằng em trai tôi. Chúng tôi làm quen rất tự nhiên:
- Mình là Ma-ri-ô
- Mình là Giu-li-ét-ta, mình đang trên đờng về nhà sau một chuyến du lịch.
Thế rồi tôi luyên thuyên kể cho Ma-ri-ô đủ mọi chuyện về những ngời trong gia đình
tôi. Ma-ri-ô chỉ nghe mà không đáp lại, ánh mắt cậu ta thoáng buồn khi tôi hào hứng
kể về bố mẹ tôi. Thời gian dờng nh trôi nhanh hơn, mới đó mà đã 9 giờ tối, chúng tôi
định chia tay nhau để trở về phòng mình thì bất ngờ con tàu chao đảo. Ma-ri-ô ngã
chúi vào cột buồm, trán cậu đẫm máu. Tôi gỡ chiếc khăn đỏ trên đầu băng vết thơng
cho Ma-ri-ô. Ma-ri-ô không nói gì nhng trong màn đêm dày đặc, tôi nh đọc đợc lời
cám ơn trong ánh mắt của cậu. Chúng tôi cha kịp định thần thì nnhững cơn sóng lại
ầm ầm xô tới: "Bão biển!" những tiếng kêu thất thanh làm náo động cả con tàu..
Chúng tôi đứng bên nhau, giữ chặt cột buồm để lấy thăng bằng. Thời gian cứ nặng nề
trôi qua trong lo âu và sợ hãi. Đến gần sáng, con tàu cũng bớt chao đảo cũng là lúc
tiếng ai đó kêu lên: "Tàu đang chìm!". Mọi ngời trên tầu mạnh ai nấy chạy, họ nhảy
xuống những chiếc tàu cứu trợ để thoát thân. Tôi và Ma-ri-ô đứng nh chôn chân xuống
sàn tàu. "Còn đủ chỗ cho một đứa nữa!"- tiếng một ngời đàn ông hét lên, tôi và Ma-
ri-ô mới nh sực tỉnh. "Đứa nhỏ thôi!", tôi thất vọng đến tột cùng khi nghe câu nói đó,
vậy là ..... tôi không dám nghĩ tiếp nữa và nhắm nghiền mắt lại phó mặc cho số phận.
Bỗng ai đó ôm ngang lng tôi và nhấc bổng tôi lên, tôi mở mắt ra nhìn, thì ra đó là Ma-
ri-ô "Giu-li-ét-ta, cậu xuống đi, cậu còn có bố me ...". trong khoảng khắc mong manh
đó , tôi mới chợt hiểu ra cái ánh mắt buồn của Ma-ri-ô khi nghe tôi kể về bố mẹ tôi!
Có bàn tay ai đó đỡ lấy tôi, rồi tôi ngồi thọt lõm xuỗng chiếc xuồng cứu trợ. "Ma-ri-ô!
Ma-ri-ô!... " Nh chợt tỉnh cơn mơ, tôi lao về phía thành con thuyền ... trớc mắt tôi, trên
đỉnh cột buồm của con tàu đang dần dần chìm xuống, Ma-ri-ô vẫn đó, tay ôm chặt
thân cột buồm, đầu ngửng cao, mái tóc bay trong gió, nét mặt vô t không gợn chút u t-
.... "Vĩnh biệt Ma-ri-ô! Vĩnh biệt Ma-ri-ô!".. tôi đau đớn nấc lên ....
Tiếng loảng xoảng của những chiếc dây chảo kéo lệt xệt trên sàn tàu đa tôi về với hiện
tại, mới đó mà đã mời mấy năm trôi qua, không hiểu trong lòng đại dơng mênh mông
đó, Ma-ri-ô của tôi đang nằm ở nơi nào? Lòng tôi tràn ngập nỗi tiếc nhớ không nguôi
cùng với sự khâm phục và biết ơn ngời bạn đồng hành trên chuyến tàu khủng khiếp
năm nào.
a.