Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Hồi ký người giáo viên

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (88.45 KB, 3 trang )

Hồi ký : MẾN TRẺ - YÊU NGHỀ
Thắm thoát thời gian trôi nhanh, đến nay có lẽ đã là ba mươi năm rồi kể từ
ngày tôi bước chân vào ngành giáo dục để thỏa ước mơ của thời còn đi học và
nhiệt huyết cháy nồng của lứa tuổi đôi mươi. Với những năm tháng qua, biết bao
vui buồn của nghề giáo đi cùng với những khó khăn nhất định, tôi vẫn đứng vững
trong môi trường Sư phạm. Hôm nay mỗi lần quay về vùng ký ức, tôi mới thấu
hiểu hết rằng" Muốn đạt được hoài bão phải biết phấn đấu bằng tất cả ý chí và nghị
lực của bản thân, bất luận trong hoàn cảnh nào cũng không bị dao động"
Dù ai nói ngã nói nghiêng .
Lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân.
Nhớ lại những tháng ngày đầu tiên dìu dắt các em thơ vành môi như còn
thơm mùi sữa mẹ , nhìn từng đôi mắt sáng của lứa tuổi mẫu giáo mới thật đáng yêu
làm sao. Cái nghề vừa làm mẹ, vừa làm cô thật biết bao khó khăn cho những cô
giáo trẻ như chúng tôi. Mỗi sáng đến lớp tiếng trẻ thơ khóc ré lên khi rời tay bố
mẹ, khiến lòng tôi hoang mang lo âu và tự hỏi với lòng mình " Các cháu cứ mãi
không chịu rời xa bố mẹ như thế này, liệu mình có đủ khả năng dỗ dành các cháu
để theo cô vào lớp không?. Và mình đứng vững với nghề cô nuôi dạy trẻ này bao
lâu nữa nhỉ! ". Nhưng với lòng yêu thương con trẻ cộng với những kiến thức về
tâm lý dạy trẻ mà tôi đã học ở trường Sư phạm và bằng tất cả nghị lực của mình tôi
đã vượt qua thử thách mặc dù lúc đó chưa lập gia đình, chưa có kinh nghiệm chăm
sóc trẻ thơ.Từng ngày, từng ngày các cháu đã chịu nghe lời cô và ngoan ngoãn vẫy
chào tạm biệt người thân để vào lớp.
Ngày ấy đất nước ta còn trong nền kinh tế bao cấp nên đời sống của những
người làm công ăn lương nhất là giáo viên như chúng tôi kinh tế gặp rất nhiều khó
khăn. Trước những nhu cầu về cơm, áo, gạo, tiền còn biết bao thiếu thốn cứ theo
chân chúng tôi đến trường, len lỏi vào dòng suy tư, làm cho đôi chân tôi có lúc
tưởng chừng không đứng vững được trước thực tại của cuộc sống gia đình, mỗi khi
cầm đồng lương ít ỏi trên tay phải tiện tặn tính toán mới đủ chi tiêu hằng ngày.
Chính vì vậy, bạn bè tôi không ít đứa đã bỏ ngành khi lập gia đình để kiếm kế sinh
nhai mới có thu nhập khá hơn .Chúng nói với tôi rằng" Tụi tau đi mày ở lại cố
gắng thực hiện tốt cái mơ ước của mình nhé! ".Năm năm, rồi mười năm cùng với


sự động viên của gia đình, tôi vẫn hăng say miệt mài đi trên con đường mà mình đã
chọn và cảm thấy vui lên khi nhìn các đàn cháu nhỏ luôn quấn quýt bên tôi. Bằng
tình mẹ thương con tôi dang tay ôm từng đứa, vuốt ve vỗ về và xem chúng như
chính những đứa con thân yêu nhỏ bé của mình. " Càng yêu người bao nhiêu càng
yêu nghề bấy nhiêu ". Mỗi một năm học trôi qua nhìn các cháu lớn nhanh và chuẩn
bị bước vào ngưỡng cửa trường lớp mới. Tôi cảm thấy hài lòng và bịn rịn khi phải
xa các cháu. Những năm tháng ở nghề nuôi dạy trẻ đã tạo cho tôi có thêm kiến
thức và nhiều kinh nghiệm để dạy dỗ các con của tôi chăm ngoan.
1
Đất nước đổi mới đời sống của giáo viên tuy có được cải thiện hơn nhưng
vẫn còn đó những khó khăn nhất định vì phải lo cho con cái học hành. Tuy thế tôi
vẫn không hề có suy nghĩ rằng mình sẽ ra khỏi ngành bởi vì trong lòng tôi luôn có
ngọn lửa yêu thương trẻ cháy bỏng và tình thân ái của đồng nghiệp, có một mái ấm
công đoàn luôn kịp thời chia xẻ những vui buồn, khó khăn trong cuộc sống của
mỗi đoàn viên.Vượt qua mọi áp lực của nghề nuôi dạy trẻ, vượt qua những khó
khăn về kinh tế bằng chính nổ lực của bản thân mình tôi đã được đề bạt làm Hiệu
phó của trường khi tuổi đời chưa được 30 cho đến ngày tôi chuyển sang giảng dạy
ở bậc Tiểu học theo nguyện vọng sau khi đã hoàn thành chương trình đào tạo Đại
học ......
Sống trong một môi trường hoàn toàn mới về mọi mặt, trường lớp mới, đồng
nghiệp mới, học sinh lứa tuổi khác hơn, tôi thực sự bỡ ngỡ như cô dâu mới về nhà
chồng. Tôi cố gắng gần gũi, hoà nhập với mọi người và cảm thấy dễ chịu hơn khi
nhận ra rằng tất cả mọi chị em ở đây đều dễ mến và thân thiện, có một tổ ấm công
đoàn hết lòng chăm lo đến đời sống của đoàn viên .Từ đây, tôi tìm tòi học hỏi kinh
ngiệm giảng dạy các em .Tiếp thu ý kiến giúp đỡ của đồng nghiệp, chịu khó nghiên
cứu trong sách vỡ chuyên môn để làm thế nào dạy các em hiểu bài tốt hơn và mỗi
ngày một tiến bộ . Với độ tuổi tiểu học này các em chưa có nhận thức sâu về việc
học đôi lúc có em ngồi mãi không chịu viết bài. Trách nhiệm của một cô giáo xem
các em như con cháu của mình tôi đến bên hỏi han ân cần và động viên các em
chăm ngoan học tập. Chính có nhiều thời gian ở trường Mẫu giáo nên tôi hiểu biết

nhiều về tâm sinh lý của học sinh Lớp Một. Cứ thế năm tháng trôi qua bây giờ đã
gần 10 năm giảng dạy tại ngôi trường tiểu học,. Từ buổi ban đầu xa lạ ấy bây giờ
đã trở thành mái ấm thân quen vì trong tôi tình thương yêu học trò luôn hiện hữu.
Mái trường thân yêu này cũng đã có nhiều thay đổi, từ chỗ cơ sở vật chất còn thiếu
thốn đến nay đã có đầy đủ đồ dùng dạy học cho giáo viên cùng với các thiết bị
công nghệ thông tin khác. Ngôi trường được xây mới thêm để cho các em có chỗ
học an toàn, khang trang, đã thoả lòng mơ ước của giáo viên và các bậc phụ huynh.
Kinh tế đất nước từng bước phát triển , khoa học kỷ thuật ngày càng nâng cao, yêu
cầu giảng dạy trong giáo dục cần phải phát huy, cần phải áp dụng các tiến bộ khoa
học về công nghệ thông tin do đó đòi hỏi mỗi giáo viên phải không ngừng tự học
hỏi. Tuy tuổi đời không còn trẻ nữa nhưng tôi vẫn tham gia học tin học để có đủ
khả năng soạn những trang giáo án điện tử đơn giản phục vụ cho công tác giảng
dạy của mình, giúp các em tiếp thu nhanh và thích thú hơn trong mỗi tiết học, buổi
học. Làm sao tôi có thể quên được những ngày đầu đứng trên bục giảng dạy các
em lớp Một, lứa tuổi các em vừa qua tuổi mẫu giáo nên còn ngây thơ lắm.Với độ
tuổi này tuy hiếu động nghịch ngợm nhưng lại rất nhút nhát khi tiếp xúc với người
lạ. Nhìn những đôi mắt xoe tròn, những vành môi còn đỏ thắm phát âm còn lắp bắp
ngọng nghịu thấy mà thương làm sao....Ngày ngày tôi luôn gần gũi để tạo cho các
em mạnh dạn hơn trong học tập và sinh hoạt. Vất vả nhất là tập cho các em diễn
2
vần, phát âm cho chuẫn vốn lẽ các em chưa quen cách phát âm đúng. Từng ngày,
từng ngày tôi cần mẫn giúp các em vượt qua những khó khăn đó. Mỗi ngày sau giờ
học tôi dành ra ba mươi phút để hướng dẫn lại một số em học còn yếu, tiếp thu bài
chậm, tìm gặp phụ huynh trao đổi các mặt các em còn hạn chế để phụ huynh có
thời gian quan tâm hơn nữa. Với công sức những gì mình đã bỏ ra kết quả hằng
năm đa số các em đều ngoan ngoãn tiến bộ, học giỏi biết đọc thông viết thạo, biết
làm các bài tính theo chương trình đã học đó là một phần thưởng vô cùng xứng
đáng dành cho mỗi một giáo viên lớp Một. Tôi lấy câu nói của một nhà văn, một
danh nhân triết học Pháp J.J. ROUSSEAU : " Chúng ta luôn thành công khi chúng
ta biết làm tốt công việc của mình " để làm hành trang cho mình trên con đường

làm tròn nhiệm vụ của một " người giáo viên nhân dân."
Cuộc sống bây giờ vẫn chưa hết những khó khăn, gánh nặng gia đình và áp
lực công việc xã hội luôn đè nặng lên vai người phụ nữ với biết bao bộn bề lo toan
mới, nhưng không phải vì thế mà tôi xao nhãng nhiệm vụ của mình. Thật đáng
buồn khi chúng ta phải nghe ở đâu đó có các trường hợp bạo hành ngược đãi học
sinh của một số thầy cô giáo làm ảnh hưởng không nhỏ đến danh dự của nhà giáo,
làm xấu đi hình ảnh người thầy, danh dự nghề nghiệp. Một nghề mà luôn được xã
hội tôn vinh và xem là: " Nghề cao quý nhất trong những nghề khác". Chúng ta là
nhà giáo được xã hội phân công dạy dỗ học sinh trở nên người có ích cho nước nhà
sau này, thì không có lý do gì mà không có tình thương yêu và trách nhiệm đối với
học sinh của mình" Tất cả vì học sinh thân yêu" và " mỗi thầy cô giáo luôn là tấm
gương sáng cho học sinh noi theo" . Có như vậy mới thực sự làm tốt phong trào
"xây dựng trường học thân thiện, học sinh tích cực" do Bộ Giáo Dục phát động đầu
năm học 2008 - 2009 . Thực hiện đúng nghĩa câu nói " Vì lợi ích mười năm phải
trồng cây. Vì lợi ích trăm năm phải trồng người" của Chủ Tịch Hò Chí Minh đã
từng căn dặn nhà giáo chúng ta.
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam hồi tưởng lại những gì mình đã đi trên chặng
đường dài của 30 năm làm nghề giáo. Bước chân vào nghề tuổi vẫn còn xuân đến
nay tóc dần thay màu với bao biến đổi của công việc và cuộc sống tôi vẫn vững
vàng vui bước trên con đường mình đã chọn . Niềm vui hôm nay như lan toả vào
trong căn lớp đến từng học trò nhỏ của tôi và nói rằng :" Các em hãy ngoan ngoãn
học tập nhé đừng lo sợ vì bên các em còn có các cô giáo sẽ là người dìu dắt, nâng
niu để các em bước qua " ngưỡng cửa" kiến thức ban đầu bằng những bước đi
vững chải nhất "
Cẩm Châu, Ngày 09/11/2010
Gv: Lã Thë V ui
3

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×