Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Cảm xúc về bài bụi phấn

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (48.19 KB, 3 trang )

VÀI CẢM XÚC KHI NGHE BÀI HÁT "BỤI PHẤN"
( VIẾT NHÂN NGÀY 20/11 )
Chắc chắn nhiều người từng nghe bài hát " Bụi phấn". Lời bài hát
nhẹ nhàng. Âm điệu như những vần thơ được gieo trên khuông nhạc.
Không biết đây có phải là bài thơ phổ nhạc , hay là tiếng nhạc được lồng
thơ. Chỉ biết rằng khi nghe bài hát này, bao người thấy lòng xúc động. Có
lẽ " Bụi phấn" vừa là thơ vừa là nhạc, tác giả đã gieo xúc cảm của mình
trong khoảnh khắc nhận biết ấy vào hồn người nghe.
" Khi thầy viết bảng bụi phấn rơi rơi..."
Chỉ là hình ảnh được tác giả ghi nhận lại. Thật đơn giản. Người thầy
viết bảng và bụi phấn rơi rơi. Đây là hình ảnh quá quen thuộc và một hiện
tượng tự nhiên, ta có thể gặp ở nhiều nơi: trường học, lớp học tư....Bởi lẽ
khi sử dụng phấn để viết, tất nhiên bụi phấn phải rơi. Điều này rõ ràng dễ
hiểu, không cần dùng mắt nhìn, ta cũng có thể tưởng tượng ra....
"Bụi phấn " qua cảm nhận của tác giả không còn là một điều đơn
giản nữa. Những hạt bụi trong bài hát đã được cách điệu lên một bước.
Không còn là một hình ảnh nhiếp ảnh gia chụp lại , mà đã được tiếp nhận
như hình ảnh của không gian ba chiều. Hạt bụi phấn không còn là sự liên
kết của vôi cộng với phụ gia cấu thành. Ở đây, hạt bụi phấn đã có hồn biết
gieo vần cho thơ và cấu thành tiếng nhạc. Rơi ư? Hai từ "rơi rơi" đã lập đi
lập lại, như một điệp khúc, quyện tình người vào đó. Hạt bụi rơi, tiếp tục
rơi, liên tiếp mãi không ngừng. Hạt bụi li ti tưởng chừng không nhìn thấy
được, theo từng dòng chữ thầy ghi bảng, lặng lẽ rơi .... Hạt bụi phấn ấy,
đã rơi từ các mảng kiến thức nối nhau tuôn chảy, chuyển hóa khối óc trái
tim người thầy, thành bước chân học trò đến tương lai. Chính trong lời hát,
việc người thầy viết bảng, để bụi phấn rơi, không còn bó buộc trong phạm
vi thông thường nữa. Nó đã hóa thân từ các mắc xích tự nhiên, chuyển
thành cảm xúc từ thầy đến trò. Qua tác giả, tình cảm ấy, làm rung động
không thôi đến người nghe. Trong phút giây ngắn ngủi xúc cảm, chỉ có thể
là một người làm học trò, chúng ta mới có thể hiểu hết sự sâu lắng này....
Bụi phấn cứ theo dòng thời gian tiếp tục rơi:


" Có hạt bụi nào rơi trên bục giảng. Có hạt bụi nào rơi trên tóc thầy..."
Bất chợt nhìn thấy hạt bụi phấn rơi, vì mình, người học trò mới giật mình...
Có bao nhiêu lần chúng ta nhìn thấy? Nhiều lắm phải không? Nhưng có
bao giờ ta tự hỏi: bao nhiêu lần nhìn thấy mà lòng ta bồi hồi ? Ít quá phải
không? Chưa nói là có người chưa có một lần! Điều này cũng không thể
trách ai. Chỉ biết rằng, dù có bài hát này hay không, hạt bụi phấn vẫn cứ
mãi rơi.... Nó rơi vương trên bục hay trên mái tóc thầy, luôn đọng lại nỗi
ưu tư. Ai từng tự hào về sự thành đạt, hãy một lần nhớ đến: hàng triệu hạt
bụi phấn, vô tình rơi từ các bài giảng của thầy, đưa đường ta đến vinh
quang....
Chắc chắn vì yêu nghề, mến trẻ, nên người thầy không hề chú ý đến
những hạt bụi rơi, đã nhuộm trắng mái tóc mình. Nhưng là học sinh, ta sao
không nao lòng khi nghe:
" Em yêu phút giây này, thầy em tóc như bạc thêm. Bạc thêm vì bụi
phấn , để cho em bài học hay..."
Điệu nhạc mượt mà, nhẹ nhàng đưa hồn thơ vào lòng người nghe. Khi bất
ngờ phát hiện mái tóc thầy điểm bạc, vì tuổi đời chồng chất quyện cùng
màu bụi phấn rơi, mắt người làm học trò chợt cay cay.... Thật xót xa khi
người làm học trò như chúng ta , đã có khi vô tình đối với thầy cô của
mình. Chính giờ phút đi về trên bục giảng, tóc thầy ngày càng bạc
thêm....Mà người nhận thành quả trực tiếp có phải là học sinh, là chúng
ta không?
Hãy nhìn, hãy nghe, hãy để lòng lắng xuống: để ta biết yêu
thương người âm thầm dìu dắt chúng ta , như người lái đò đưa khách sang
sông.... Người ta nói làm giáo viên là làm "nghề bán cháo phổi"! Có gì
ngạc nhiên đâu. Một bài giảng bao nhiêu câu nói, vừa nói lớn tiếng, vừa
phải làm cho học sinh hiểu.... Và những hạt bụi phấn rơi vô tình đó, nhuộm
tóc thầy được, thì làm sao không thể nhuộm trắng cả phổi thầy? Biết bao
người rời nghề vì suy nhược cơ thể, vì "sinh nghề tử nghiệp"? Nhưng rồi
thế hệ này đến thế hệ khác, vẫn biết bao người lại nối nhau chọn nghành

Sư phạm.... Phải nói thật rằng khi ghi danh vào ngành giáo, mỗi người đã
tự tạo cho bản thân áp lực rất lớn. Không vô tình , không cố ý, chức nghiệp
làm thầy, khiến mỗi giáo viên chấp nhận một số quy định vô hình: bản thân
phải biết chịu đựng và phải biết hi sinh....
Bao điệu nhạc , bao lời thơ ca tụng người giáo viên.. Thầy và trò là
một mệnh đề ắt có và đủ. Thế nên chỉ có lúc thầy ghi bảng, làm hạt bụi
phấn rơi, người học trò mới cảm nhận hết sự việc này. Hạt bụi phấn đã rơi.
Nó chắt chiu từ giọt máu yêu thương của thầy, chảy theo bài học mới, tuồn
vào hồn người học trò. Trò lớn lên từng ngày, thầy già theo năm tháng.
Hẳn không ít những giọt nước mắt, đã ứa ra khi học sinh nhìn thấy tóc thầy
đổi màu....
Chúng ta có biết bao nhiêu thầy cô trong quá trình học tập. Có
người, ta nhớ nhiều nhớ rất lâu, nhưng cũng có người, ta chẳng hề nhớ
mặt nhớ tên. Dù nhớ hay quên, ta ít nhất có một lần nhìn thấy bụi phấn rơi
ra từ bài giảng thầy cô mình. Và chúng ta đã vô tình tiếp nhận bài học
không hề biết đến sự hi sinh lặng lẽ của thầy ....
Trong bài hát này, mỗi lời, mỗi điệu nhạc, rơi ra từ bụi phấn, là
dòng suối yêu thương ngọt ngào cuốn ta vào. Ngân nga, bài hát cứ vang
hàng năm. Hạt bụi phấn từ bài hát vẫn rơi làm hồn người xao xuyến:
"Làm sao có thể nào quên..."
Hãy để hồn mình thả dài theo tiếng nhạc, cảm nhận tình người lan
tỏa theo điệu nhạc giao thoa bắt đầu từ :" Khi thầy viết bảng...".
Không cần biết là bài hát từ một ca sĩ chuyên nghiệp, hay là một đứa trẻ
ngân nga lạc điệu... Chỉ cần bài hát vang lên, đã từng là một học sinh,
chúng ta cũng dành ít phút , nghĩ về những người thầy cô của mình, những
người đã từng vì mình mà hít bao nhiêu bụi phấn.... Giây phút ấy thiêng
liêng biết bao, đáng trân trọng biết bao....dù thật là ít ỏi trong cuộc đời
mình...!
Tiến bộ khoa học tạo ra phấn không bụi. Tên gọi thế nhưng thật sự ,
hạt bụi phấn vẫn cứ tiếp tục rơi ., một cách lặng lẽ.... Mặc kệ, sử dụng loại

phấn nào cũng được, hạt bụi ấy vô tình rơi, rơi hoài không nghỉ...Như màu
trắng của tóc thầy, màu trắng của phấn cứ hiển hiện trước mắt học sinh.
Bạn của tôi ơi! hãy lắng nghe đi: hạt bụi phấn đang lặng lẽ rơi, để ta
nhận chân được giá trị con người bắt đầu từ bục giảng.... Và để lòng mình
êm đềm trôi theo dòng suối nhạc trào tuôn :
" Làm sao có thể nào quên : Ngày xưa thầy dạy dỗ khi em tuổi còn
thơ..."
TỪ NGỌC
( 20/11/2008)

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×