Tải bản đầy đủ (.pdf) (14 trang)

Lưu tình hồ điệp kiếm - Tập 17

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (93.46 KB, 14 trang )




tháng 10 năm 2003
282
282
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C

L
ONG
www.
vietkiem
.com
H
H
o
o
à
à
i
i


t
t
h
h
ư
ư
ù


ù


M
M
ư
ư
ơ
ơ
ø
ø
i
i


B
B
a
a
û
û
y
y


B
B
A
A
É

É
T
T


Đ
Đ
A
A
À
À
U
U


H
H
A
A
Ø
Ø
N
N
H
H


Đ
Đ
O

O
Ä
Ä
N
N
G
G




iển.
Sóng vỗ nhẹ vào bờ cát nghe thật êm dòu, ánh nắng chiều chiếu trên mặt
biển trông thật mỹ lệ vô cùng.
Đứa bé chạy dọc bờ cát để lại hàng vết chân nhỏ xíu.
Tiểu Điệp cũng để chân trần xắn quần đến tận đầu gối để lộ làn da trắng mòn
đẹp mê hồn.
Nàng trìu mến nhìn con nói:
– Một năm qua nó thật chóng lớn và khỏe mạnh hẳn ra. Khí hậu vùng biển
thật kỳ diệu.
Mạnh Tinh Hồn cười tiếp lời:
– Phải, nhất là nhìn bộ ngực của nó, rắn chắc và vạm vỡ, nhất đònh sau này
sẽ là một hán tử cường tráng.
Cả Tiểu Điệp lẫn Mạnh Tinh Hồn không còn chút dấu vết gì của sự chán
chường và tuyệt vọng trước đây mà trông đầy sức sống và hạnh phúc.
Nàng chợt cầm lấy tay chàng nói:
– Một năm qua thiếp và hài tử rất vui, chỉ là nhiều khi vẫn còn lo nghó...
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Lo chuyện gì vậy?
– Thiếp lo rằng chàng sẽ hối hận.

– Hối hận ư? Ta vì sao phải hối hận chứ?
Tiểu Điệp nói:
– Chàng là nam nhân nên có rất nhiều việc cần phải làm. Cuộc sống ở đây
tuy thanh bình êm đẹp nhưng lại quá đơn điệu. Thiếp biết cái đó không hợp tính
chàng.
Mạnh Tinh Hồn dòu dàng nói:
– Ngày trước ta vẫn mong mỏi được như thế này vì chưa bao giờ có được
cuộc sống hạnh phúc êm đềm như thế. Một người đã đạt được ước mong của mình
thì còn gì hơn nữa.
Hai người nắm chặt tay nhau, lòng đầy sung sướng.
Một lúc, Mạnh Tinh Hồn chợt nói:
B
B



tháng 10 năm 2003
283
283
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C

L
ONG
www.
vietkiem
.com
– Tuy vậy ta còn muốn một điều...
Tiểu Điệp hỏi:
– Điều gì?

Mạnh Tinh Hồn ghé miệng vào tai vợ thì thào:
– Chúng ta sẽ có thêm một hài tử nữa.
Đột nhiên nụ cười trên mặt Tiểu Điệp đông cứng lại.
Đó mới chính là nỗi lo lớn nhất của nàng.
Tuy biết chàng thật lòng yêu hài tử, nhưng dường như vẫn có sự ngăn cách
nào đó.
Bởi vì hài tử không phải là con của chàng. Cho dù thương đến thế nào chăng
nữa, hiện thực đó cũng không thể nào trốn tránh.
Có lẽ trên đời chỉ có những giấc mơ mới hoàn mỹ mà thôi, còn hiện thực thì
lúc nào cũng xuất hiện những nỗi buồn, thậm chí niềm thống khổ.
Cùng với thời gian, những cái đó trước sau gì cũng bộc lộ ra...
Mạnh Tinh Hồn nhận thấy ngay vẻ bất thường của vợ liền hỏi:
– Tiểu Điệp, có chuyện gì vậy?
Giọng nàng run run:
– Thiếp... đã không thể có con được nữa.
Nụ cười trên mặt Mạnh Tinh Hồn cũng đông cứng. Hồi lâu chàng mới hỏi:
– Ai bảo nàng sẽ không có con?
Tiểu Điệp nghẹ ngào đáp:
– Bà đỡ cho thiếp sinh hài tử này xưa kia từng là một cung nữ trong đại nội.
Chẳng những bà ta đỡ đẻ rất tốt mà còn biết cách làm cho phụ sản không còn sinh
con được nữa. Trong hoàng cung vốn có rất nhiều chuyện tàn khốc mà người ngoài
không thể tưởng tượng nổi. Chẳng hạn hoàng hậu vì muốn bảo vệ đòa vò của mình
thường không từ bất cứ thủ đoạn nào để làm cho các cung phi không thể sinh hoàng
tử được.
Mặt Mạnh Tinh Hồn trắng bệch ra, nhưng chàng vẫn cố gượng hỏi:
– Bà ta đã làm thế nào với nàng?
Tiểu Điệp không đáp, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Mạnh Tinh Hồn hỏi tiếp:
– Chính nàng đã yêu cầu bà ta làm việc đó?
Tiểu Điệp nín lặng, môi cắn chặt tưởng chừng muốn bật máu.

Mạnh Tinh Hồn chợt hiểu ra.
Bà đỡ đương nhiên là do phụ thân của hài tử cầu đến. Hắn đã không muốn



tháng 10 năm 2003
284
284
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C

L
ONG
www.
vietkiem
.com
bất kỳ ai biết quan hệ của mình với Tiểu Điệp, đương nhiên không muốn nàng tiếp
tục sinh con.
Như vậy hắn đã quyết tâm hủy hoại cả đời nàng, hòng làm cho nàng hoàn
toàn phụ thuộc vào mình.
“Kẻ bất lương đó là ai vậy? Vì sao Tiểu Điệp kiên quyết không chòu nói ra?”
Mạnh Tinh Hồn vốn đã tự thề rằng không bao giờ nhắc đến điều này để
không chạm vào nỗi đau trong lòng nàng, cũng như không muốn ép buộc nàng làm
bất cứ điều gì mà nàng không muốn.
Nhưng bây giờ chàng chợt hiểu rằng có những nỗi đau mà nàng không bao
giờ có thể chòu đựng, thậm chí muốn quên đi cũng không được.
Tiểu Điệp cất giọng thê lương nói:
– Thiếp biết chàng không tha thứ về chuyện thiếp từ trước đến nay quyết
không chòu nói ra hắn là ai. Không những hắn hại một đời thiếp mà còn hại luôn cả
chàng. Nhưng chẳng những chàng không thể tìm hắn mà còn phải tránh xa nữa.

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu, khàn giọng nói:
– Ta... ta không trách nàng.
– Thiếp biết chàng nói vậy nhưng trong lòng lại rất đau khổ. Trốn chạy vốn
là nỗi khổ tâm, huống chi buộc phải trốn chạy hạng người như thế...
Mạnh Tinh Hồn thở dài nói:
– Ta cũng hiểu rằng hắn đã cùng nàng có con thì nhất đònh phải có tình cảm
nhất đònh.
Tiểu Điệp vội nói:
– Nếu chàng nghó thiếp không nói ra tên hắn để bảo vệ cho hắn thì rất sai
lầm.
Mạnh Tinh Hồn chợt nắm chặt tay hỏi:
– Chẳng lẽ không phải thế? Ta sai ư? Cho dù nàng không thể nói với ta,
nhưng tại sao lại giấu luôn cả Lão Bá? Chẳng lẽ Lão Bá cũng sợ hắn?
Tiểu Điệp hỏi:
– Chàng co rằng Lão Bá có thể giết hắn hay sao?
Mạnh Tinh Hồn không trả lời.
Tiểu Điệp đưa tay áo lau những dòng lệ trào ra, nói:
– Chàng sai rồi! Giá như thiếp có thể giết hắn thì thiếp đã hạ thủ từ lâu
không chút nương tay. Nhưng thiếp không thể cho chàng biết, cũng không thể nói
với Lão Bá, bởi vì... bởi vì...
Nàng không nói hết câu, tới đó bỗng òa khóc to lên.
Mạnh Tinh Hồn nhìn nàng, nỗi căm phẫn trong ánh mắt đã dần dần biến



tháng 10 năm 2003
285
285
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C


L
ONG
www.
vietkiem
.com
thành niềm thương xót.
Chàng vươn tay ôm lấy nàng, dòu dàng nói:
– Thật ra ta phải bằng lòng với những thứ mình đã có rồi mới phải. Bởi vì ta
đã có một hài tử thông minh và cường tráng. Bất cứ ai trông thấy nó cũng phải
thích.
Không biết nghó gì, chàng chợt cười hỏi:
– Nàng có nhớ chỉ còn năm sáu ngày nữa là sinh nhật của Lão Bá rồi không?
Tiểu Điệp ngạc nhiên hỏi:
– Sao chàng biết?
– Năm ngoái ta có đến mừng thọ Lão Bá. Nếu hôm nay ta có thể mang hài tử
về mừng sinh nhật ông ngoại nó thì Lão Bá sẽ mừng lắm.
Tiểu Điệp lắc đầu:
– Chàng sai rồi! Lão Bá không những hận thiếp mà còn hận cả hài tử nữa. Vì
nó mà Lão Bá đuổi thiếp đi. Bây giờ sự có mặt của chúng ta là vết nhục của ông
ấy. Lão Bá từng nói rằng không bao giờ ông thừa nhận hài tử, và ngày nào ông còn
sống thì không muốn thấy chúng tôi...
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:
– Lần này không phải ta sai mà chính nàng sai đấy. Nàng đã nghó sai về Lão
Bá. Lần đó Lão Bá đáng ra nên giết ta nhưng đã tha về, nàng biết vì sao không?
Tiểu Điệp lắc đầu.
Nàng chưa hề hỏi qua chuyện này cũng như trước mặt Mạnh Tinh Hồn không
nói gì về Lão Bá.
Mạnh Tinh Hồn tự trả lời:
– Ông ấy không giết ta chỉ vì nàng!

Tiểu Điệp buột miệng:
– Vì thiếp ư?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
– Phải! Vì ta nói với ông ấy rằng ta sẽ làm cho cuộc sống nàng tốt đẹp hơn,
bởi thế ông mới để ta sống.
Tiểu Điệp trầm mặc hồi lâu rồi chợt hỏi:
– Vì lý do gì mà Lão Bá đònh giết chàng?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
– Vì ta tới đó với mục đích giết ông ấy.
Tiểu Điệp ngẩng lên, mặt lộ vẻ quan tâm hỏi:
– Thiếp biết rằng có rất nhiều người muốn giết Lão Bá. Nhưng vì sao chàng



tháng 10 năm 2003
286
286
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C

L
ONG
www.
vietkiem
.com
cũng đònh giết?
Mạnh Tinh Hồn cười gượng đáp:
– Vì... có người mua chuộc ta.
– Ai vậy?
– Lục Mãn Thiên!

Tiểu Điệp kinh hãi nói:
– Nhưng ông ta xưa nay vốn là bằng hữu thân cận nhất của Lão Bá kia mà?
– bằng hữu thân cận không phải là bằng hữu đáng tin cậy nhất.
Tiểu Điệp hỏi tiếp:
– Lão Bá có biết việc này không?
Mạnh Tinh Hồn cười đáp:
– Lão Bá biết rõ việc này hơn bất cứ ai. Vì thế ta cho rằng dù bây giờ Lục
Mãn Thiên vẫn còn sống thì cuộc sống đó chẳng vui sướng gì.
Tiểu Điệp trầm ngâm hồi lâu rồi chợt hỏi:
– Theo chàng thì bên cạnh Lão Bá còn có những bằng hữu đáng tin cậy hay
không?
– Có. Ít nhất là có một người.
– Ai vậy?
– Lục Hương Xuyên!
Tiểu Điệp lại hỏi:
– Chàng... có gặp hắn?
– Không những gặp mà ta còn ăn một bữa cơm rất ngon do hắn nấu. Lục
Hương Xuyên làm món trứng rán rất ngon.
Chàng cười nói thêm:
– Giá như ở lại thêm mấy ngày, nhất đònh ta sẽ thành bằng hữu của hắn.
Tiểu Điệp đột nhiên ngưng bặt.
Mạnh Tinh Hồn nói tiếp:
– Tuy ta gần gũi Lục Hương Xuyên chưa nhiều nhưng đã nhận ra hắn có rất
nhiều nét đặc biệt làm ta dễ tin tưởng. Con người như vậy, cho dù Lão Bá giao bất
cứ việc gì đều có thể yên tâm.
Tiểu Điệp vẫn nín lặng.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Sao nàng không nói gì cả?
Tiểu Điệp cúi đầu thật thấp nên không thấy rõ biểu hiện của nàng, hỏi lại:

×