NGƯƠI THẦY CỦA BA THẾ HỆ
Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê ven sông Trà Khúc , tuy có
nhiều hoài bão lớn cho tương lai, nhưng vì bị bệnh trong dịp thi đại học nên
chưa thực hiện được ước mơ của mình và rồi sau đó tôi đã trở thành một anh
bộ đội Cụ Hồ . Được học tập và rèn luyện trong một trường đại học lớn đóng
tại miền đất đỏ cao nguyên tôi đã trưởng thành hơn . Hoàn thành nghĩa vụ
quân sự về ,tôi tiếp tục ước mơ khoác lên mình chiếc áo của anh sinh viên sư
phạm Tôi học chuyên ngành Âm nhạc và Mĩ thuật đúng với sở trường và
niềm đam mê của tôi.
Ba năm sư phạm cũng qua nhanh ,tôi được phân công về công tác tại
một trường miền núi (một huyện nghèo đặc biệt khó khăn của tỉnh Quảng
Ngãi) vào tháng 11 năm 2004 .Một ngôi trường được thành lập vào tháng 10
năm 2003, lúc này chỉ có 4 phòng học cấp 4 với 10 lớp.Do không đủ phòng
nên phải mượn phòng học của trường tiều học để dạy.Nơi đây tôi đã gặp một
người thầy, một người quản lí tài năng nhiệt tình với công việc.
Sau ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng đến ngày 05 tháng 08 năm
1975 người thanh niên tên Trần Cao Vàng tạm biệt gia đình, người thân tình
nguyện đến với miền núi Sơn Hà để công tác. Hành trang của chàng thanh
niên này là một chiếc balô với vài bộ trang phục, một cái ca US và 5 phân
vàng mà mẹ anh cho để sử dụng trong lúc cần thiết. Thế là chàng thanh niên
này đã ra đi làm một nhiệm vụ cao cả; đem đến những con chữ cho đồng bào
dân tộc ở đây.Một miền núi rừng trùng điệp với những cô cậu học trò phần
lớn là người dân tộc thiểu số, cuộc sống còn nhiều thiếu thốn phần do hậu
quả của chiến tranh, phần do sự thiếu hiểu biết và còn nhiều tập tục lạc hậu
vẫn tồn tại.
Thế rồi “Cái chữ” đã đem đến cho những người dân nơi đây như một
ngọn đuốc soi sang khi đêm về, như mở ra một trang mới cho đồng bào Hre.
Vậy là thầy đã quyết định bám trụ nơi này. Ngày ấy những người làm nghề
giáo lương có được chỉ là ba cọc ba đồng, ai có long yêu nghề thật sự thì
mới trụ bám được. Người ta nói “Đất lành chim đậu” nhưng thật sự nơi đây
đất đâu có lành ( khó khăn chồng chất những khó khăn, đường sá bị chia cắt,
không có xe cộ phải đi bộ nhiều ngày liền mới đến miền xuôi…).Nhưng
thầy đã tự cho nơi đây là mảnh đất yên bình để thầy yên tâm công tác. Và
một gia đình hạnh phúc đã mọc lên nơi đây. Sự yêu nghề và lòng nhiệt huyết
của tuổi trẻ, sau một thời gian công tác, thầy đã được đứng vào hang ngũ của
Đảng và trở thành người quản lí cho đến bây giờ.
Sau một thời gian thầy tiếp tục học tập và đã tốt nghiệp trường
ĐHTổng hợp Huế ngành Ngữ Văn năm 1986, là một người quản lí nhiệt
tình, năng nổ, hết mình vì công việc, thầy luôn coi trọng công việc, đưa công
việc của tập thể lên trên hết. Nhiều khi thầy lặng lẽ làm việc quên cả thời
gian.
Bao lớp giáo viên chúng tôi được công tác cùng thầy cũng đã tự hào vì
được ở với thầy, được thầy chia sẻ nhiều kinh nghiệm, hướng dẫn tận tình
những gì chúng tôi chưa biết. Thầy là một người để cho chúng tôi và cả
chúng ta học hỏi ở lòng can đảm, vượt khó qua nhiều giai đoạn khác nhau
của cuộc đời thầy(Con đau, vợ ốm, nhà cửa bị lũ lut cuôn trôi…).
Tôi viết bài viết này là một sự tìm hiều, sự tò mò sao một người sinh ra
và lớn lên tại thành phố( thành phó Quảng Ngãi ngày nay) mà lại đến nơi
này để công tác. Thầy đã công tác đến hôm nay gần 35 năm , 35 năm hơn
nữa một đời người, thầy đã có 3 thế hệ học trò đã qua: Ông- cha- cháu.Tôi
đã giật mình vì biết được điều này trong một sự tình cờ . Ông nội đi làm thủ
tục nhập học cho cháu và hiển nhiên là ông đã gọi thầy bằng thầy vì ngày
xưa thầy đã dạy ông và con của ông cũng đã là học trò của thầy, giờ đây đến
cháu ông. Thế mới biét thời gian trôi qua nhanh thật . Thầy bây giờ mái tóc
đã “Điểm màu sương gió” nhưng thầy vẫn luôn mang trong mình những tinh
thần của công việc.
Hiện nay chúng tôi đươc dạy trong một ngôi trường khang trang-đep,
được xép vào hạng nhất của huyện nhà mà chúng tôi thường đùa với nhau
nhưng sự thật là vậy.Thầy có một tầm nhìn sâu rộng để đến ngày nay mới có
một cơ ngơi như thế. Tôi, chúng ta và cả ngành giáo dục đào tạo Sơn Hà
luôn tôn trọng và kính nể thầy, luôn xem thầy là một lão thành trong ngành,
là một kho tư liiêụ mà chúng tôi tìm hiểu.
Thầy mãi mãi là một tấm gương cho lớp lớp học sinh và giáo viên
chúng tôi noi theo.
Nhân kỉ niệm 27 năm ngày nhà giáo Việt Nam đến tôi xin giử bài
viết này đến toà soạn báo Giáo dục thời đại và mong rèn bài viết này được
đăng để tôi giở đến thầy và những ngươpì làm thầy làm cô, những người làm
nghề giáo lời chúc sức khoẻ và những lời chúc tốt đẹp nhất.
Người viết
Trần Thanh Thế
Giáo viên- Bí thư chi đoàn
Địa chỉ :Trường THCS Sơn Linh, Sơn Hà, Quảng Ngãi