Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

HOA MẪU ĐƠN

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (42.69 KB, 3 trang )

HOA MẪU ĐƠN
Khi Mẫu Đơn chuẩn bị xuất giá thì mẹ nàng đột ngột qua đời, để lại cho
nàng sáu đứa em thơ dại. Biết làm gì đây, đời rồi sẽ ra sao? Mặc dù yêu Ximêôn
say đắm, nhưng lời hứa với mẹ sẽ nuôi dưỡng đàn em côi cút đã giữ chân nàng ở
lại ngôi nhà rách nát của cha. Chẳng lẽ Ximêôn không hiểu điều đó?
- Hãy gắng chờ ít năm nữa con ạ, chẳng bao lâu em gái con lớn lên và nó sẽ chăm
sóc mấy đứa em thay con - Cha nàng Mẫu Đơn nói và nàng đã vâng mệnh. Thế
nhưng khi em nàng khôn lớn, có người yêu ước hẹn, nó bèn khóc lóc van xin chị
đừng nỡ phá vỡ hạnh phúc của nó. Và thế là nàng Mẫu Đơn đành hoãn việc đi ở
riêng của mình lại.
- Thời gian tựa chim bay, chàng ôi, mà thời gian nghiệt ngã càng thử thách tình
yêu của đôi ta, - Nàng Mẫu Đơn lựa lời an ủi người tình.
- Hết chờ rồi lại chờ, - Ximêôn thốt lên.
Cha mẹ chàng đã bất đồng ý kiến nhau và rốt cuộc họ đã đuổi chàng trai
chưa vợ ra khỏi nhà. Sau khi hứa với nàng Mẫu Đơn là sau hai năm nữa sẽ nhờ
chim bồ câu đưa thư trả lời, Ximêôn và một bông hoa trắng cắp ở mỏ bay về tìm
nàng Mẫu Đơn.
- Cảm ơn chàng, chàng yêu quý của em - Nàng Mẫu Đơn viết cho Ximêôn - Em
hiểu là chàng vẫn chưa quên em. Và những tháng năm qua em cũng không một
phút quên chàng. Nhưng đôi ta còn phải chờ đợi thêm hai năm nữa, khi ấy em trai
của em mới kịp lớn khôn.
Trong khi đứa em trai phương trưởng nó hình dung ra những chuyến du
ngoạn đầy thú vị, và nó không muốn cho chị gái ra khỏi nhà. Nàng Mẫu Đơn lại
báo tin cho Ximêôn biết và xin chàng cố chờ thêm hai năm nữa. Rồi hai năm ấy lại
trôi qua, nàng Mẫu Đơn vẫn không nỡ bỏ nhà mà đi, vì cô em thứ ba của nàng
cũng đã đến tuổi thành hôn.
- Anh sẽ sang bên kia đại dương tìm kiếm hạnh phúc - Ximêôn viết - Hãy cho anh
biết nàng muốn quà gì để anh gửi tặng.
- Xin chàng hãy gửi cho em một bông hoa để em trồng ở vườn nhà, - nàng Mẫu
Đơn đáp lại người tình như vậy, vì nàng không tin rằng chàng sẽ thành đạt và trở
nên giàu có ở một xứ xa lạ, để rồi có thể gửi vàng, bạc, châu báu về cho mình.


Năm tháng cứ trôi qua vùn vụt... Sau hai năm, Ximêôn lại đánh tiếng hỏi
nàng Mẫu Đơn chừng nào thì hai người có thể làm lễ thành hôn được. Và nàng lại
bắt chàng phải kiên trì chờ hai năm nữa, vì giờ đây đứa em trai đã lớn của nàng
đang muốn chu du thiên hạ. Hiện giờ nàng chỉ còn phải chăm một đứa em nữa thôi.
Nàng Mẫu Đơn nào ngờ được căn bệnh quái ác đã cướp đi đứa em gái của
nàng sớm có gia thất và bỏ lại ba đứa trẻ côi cút. Ai sẽ chăm sóc, nuôi dạy chúng
một khi cha của chúng suốt ngày bận bịu với công việc cấy cày? Nàng không che
chở chúng sao được khi cha của chúng đã đe rằng sẽ đem chúng vào rừng và bỏ
cho sói ăn thịt?
Nàng Mẫu Đơn lại báo cho người bạn đời tương lai của mình các tin trên để
chàng đừng vội về khi người em rể của nàng chưa tìm được người vợ mới. Tang lễ
xong xuôi, người em rể đi bước nữa. Nhưng mụ dì ghẻ này rất ghét những đứa con
riêng của chồng, vì vậy nàng Mẫu Đơn lại phải gánh trách nhiệm nuôi dạy chúng.
Chẳng ai biết được nàng Mẫu Đơn và Ximêôn có còn tiếp tục tính toán chuỗi
ngày còn lại trước lễ cưới không, chỉ biết rằng khi những đứa trẻ mồ côi kia
phương trưởng, nàng Mẫu Đơn lại tiếp tục nuôi dạy thêm những đứa cháu con của
cô em út nữa. Năm tháng tựa bóng cây qua cửa sổ, gánh nặng gia đình đã làm tấm
lưng Mẫu Đơn còng xuống, nỗi buồn và sự sầu muộn khiến tóc nàng bạc trắng và
khi nàng trở nên thừa đối với mọi người, thì tất cả những đứa trẻ mà nàng từng
chăm bẵm xưa kia cũng quên luôn cả con đường dẫn đến túp lều tồi tàn của bà già
đơn độc. Sáng sáng, nàng chống gậy đi ra cổng, và dừng lại đó rất lâu có ý trông
chờ chim bồ câu bay tới để nhờ chim nhắn với người phương xa mấy lời:
- Em vẫn đang chờ chàng, chàng yêu quý của em!
Khi chim bồ câu mang tin trở lại, nàng Mẫu Đơn mới bắt đầu chuẩn bị cho
ngày cưới. Nàng mặc chiếc áo khoác ngoài may từ hồi còn trẻ, đội vành hoa cưới
lên đầu, và cứ như thế nàng đứng suốt ngày trước cổng ra vào, khiến khách qua
đường phải ngạc nhiên, mỉm cười. Nhưng cái con người mà nàng chờ đợi kia vẫn
không trở về. Ngay cả những đứa trẻ mà nàng từng nâng niu, cho bú mớm cũng
không quay trở lại. Song le, lưỡi hái của tử thần, điều mà Mẫu Đơn không cầu xin,
không ước muốn đã vẫy gọi nàng. Mẫu Đơn được đưa ra nghĩa địa. Trên nấm mộ

của nàng, người ta đắp lên một đụn cát vàng. Khi đám người làm phúc đi khỏi thì
có một người lạ mặt tìm đến nghĩa địa và đứng lặng trước nấm mộ đất còn mới
nguyên
- Vậy là đôi ta đã gặp nhau ở đây, Mẫu Đơn của ta,
- Người lạ mặt nói làm như người đang nằm dưới đất sâu kia có thể nghe thấy
được.
- Ta đã hối hả đáp tàu vượt đại dương, đã cưỡi lạc đà băng qua sa mạc, đã vượt bao
đầm lầy với hy vọng được thấy mặt nàng. Ta mang về cho nàng một bông hoa. Để
tỏ lòng thương nhớ nàng, ta đặt tên cho hoa là Mẫu Đơn và hương của nó toả ra sẽ
thật là ngọt ngào .
.........................................................

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×