Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (180.38 KB, 4 trang )
Vốn lưu động và cân bằng tài chính
Cân bằng tài chính là là kết quả từ việc đối chiếu tính thanh khoản của
những tài sản xác định các luồng thu về trong tương lai và tính tới hạn của
những khoản nợ xác định các luồng chi ra trong tương lai.
Nói cách khác, cân bằng tài chính được định nghĩa bởi sự cân bằng giữa tài
sản và nguồn vốn, bởi sự điều hoà giữa thời gian biến đổi tài sản thành tiền
và nhịp độ hoàn trả các khoản nợ tới hạn. Vì vậy các số liệu về ngân quỹ và
sự thay đổi ngân quỹ không thể chỉ báo chính xác các điều kiện cân bằng tài
chính.
Xét về tổng thể, việc nắm giữ các tài sản dài hạn có tính thanh khoản thấp
đòi hỏi nắm giữ các nguồn vốn lâu dài. Chính từ nhận định này mà nguyên
tắc truyền thống của cân bằng tài chính là các tài sản cố định phải được tài
trợ bởi các nguồn vốn dài hạn (vốn chủ sử hữu và vốn vay). Theo nguyên tắc
này, cân bằng được duy trì bằng sự bù đắp của các luồng tiền (tương ứng với
khấu hao tài sản cố định) với các khoản trả nợ (vốn và lãi) hàng năm. Tính
ổn định của tài sản cũng như nguồn vốn không những đảm bảo sự cân bằng
nhất thời mà còn duy trì được sự cân bằng về dài hạn. Phần trội của tổng
nguồn vốn dài hạn so với tổng tài sản cố định được gọi là vốn lưu động, tạo
thành một biên an toàn cho cân bằng tài chính.
Tuy nhiên, khả năng tài trợ cho tài sản cố định chưa đủ để đảm bảo cân bằng
tài chính. Các tài sản lưu động khi tham gia vào hoạt động sản xuất kinh
doanh cũng làm một phần nguồn vốn trở nên bất động nằm trong giá trị tồn
kho và các khoản phải thu. Chênh lệch của tổng các khoản này với tổng các
khoản phải trả tạo thành nhu cầu về vốn lưu động (sẽ được đề cập trong bài
viết sau), luôn thay đổi theo nhịp độ sản xuất kinh doanh. Doanh nghiệp chỉ
có được cân bằng tài chính khi vốn lưu động đủ khả năng bù đắp cho nhu
cầu này.
Vốn lưu động, từ đó, được coi là một chỉ báo về khả năng thanh toán tại một